Nhạc Thiên tưởng mình đến đây để hát lên điệu Van thanh xuân, không ngờ là phải học, có cảm giác như khoảng cách giữa sự sống và cái chết chỉ bằng một đề bài.
Tương Cừ bắt cậu ngồi trước bàn học sửa bài, sau đó về giường mình cầm điện thoại không biết đang nhắn tin với ai.
Nhạc Thiên ngồi trên bàn học lén lút quay đầu lại nhìn mấy lần, phát hiện ra hắn đang cau mày rất chặt, vẻ mặt nóng nảy, một tay gõ chữ gần như sắp bay lên, rất có cơ sở mà nghi ngờ là hắn đang chửi ai đó.
Thừa dịp Tương Cừ không chú ý, Nhạc Thiên lặng lẽ buông bút xuống, rón rén đứng dậy.
“Làm gì đó?”
Tương Cừ dùng một câu nói ngăn động tác của cậu lại.
Nhạc Thiên run lẩy bẩy, cả đầu cũng không dám nhấc lên, nhỏ giọng nói: “Đi, đi vệ sinh.
”
“Tôi cho cậu một phút.
” Tương Cừ lạnh mặt nói, tay vẫn không rời điện thoại, đôi mắt sắc bén quét qua mặt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nhất thời có cảm giác như vừa có gió lạnh thổi qua.
Nhạc Thiên dời ghế, ánh mắt của Tương Cừ theo dõi động tác của cậu mãi đến khi cậu đi đến cửa nhà vệ sinh, khóe mắt của Nhạc Thiên vì lúc nãy mới khóc mà đo đỏ, mặt cũng hơi đỏ lên, nhỏ giọng thì thầm: “Tớ, tớ, muốn đi, đi, đi nặng.
”
Tương Cừ: “…”
“Một, một, phút, phút không, không, không, không kịp.
” Giọng của Đinh Nhạc Thiên càng nói càng nhỏ, đầu cũng càng lúc càng cúi xuống.
Lửa giận trong lòng Tương Cừ cũng bừng lên, thầm nghĩ sao trước đây mình không hay tên nhóc cà lăm này lại đáng ghét như thế chứ, cả giận nói: “Nhanh đi!”
Nhạc Thiên chui vào phòng vệ sinh, ngồi lên bồn cầu lại bắt đầu chơi Anipop.
Hệ thống: “… cậu không sợ bị đánh thật…”
Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Đàn ông đích thực không có chuyện sợ hãi.
”
Hệ thống: …người có họa mi nói chuyện kiên cường như vậy đó.
Tương Cừ vẫn còn đang gửi wechat cho Chu Đa mắng chửi cái tên Giang Việt hai mặt đó.
“Con mẹ nó, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tao bắt nó quỳ xuống hát “Chinh phục” (1).
”
“Dù sao thì tụi mày cũng là anh em họ, sao ngày nào cũng như hai con gà chọi vậy, Giang Viêt có gì kỳ lạ đâu, sao tao thấy nó trầm tính lắm mà.
”
“Tại mày não tàn.
”
Tương Cừ tức đến mức lại ném điện thoại lên giường, tên hai mặt Giang Việt đó lúc nào cũng giả vờ giả vịt lại còn giỏi mua chuộc lòng người, khiến cho ai cũng cảm thấy ân oán giữa hai người là vấn đề của hắn, mấy đứa hai mặt hai lòng đúng là đáng ghê tởm.
Tương Cừ liếc qua nhà vệ sinh, sao nhóc cà lăm vào lâu vậy còn chưa ra, không phải trốn trong đó khóc chứ?
Buồn bực trở mình xuống giường, Tương Cừ dùng sức đấm đấm cửa phòng vệ sinh, “Này, cà lăm cậu rớt xuống bồn cầu rồi hả?”
Nhạc Thiên bị tiếng gõ cửa rất lớn dọa sợ hết hồn, tay run một cái, điện thoại “ạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, vừa chạm đất màn hình đã lập tức vỡ tan tành.
Nhạc Thiên: “…a hu hu hu hu hu…” Trời ơi tui sắp qua màn rồi mà!
Tương Cừ nghe thấy bên trong có tiếng rơi đồ thấy căng thằng trong lòng, lại nghe thấy tiếng Nhạc Thiên khóc nữa, càng dùng sức đập mạnh cửa, “Ê! Cậu ra đây ngay! Làm trò gì đấy?!”
Nhạc Thiên nhặt điện thoại lên, lau nước mắt, mở cửa đi ra, dâng chiếc điện thoại vừa vỡ tan nát màn hình dưới mí mắt Tương Cừ, dùng ánh mắt lên án nhìn Tương Cừ, “Rơi, rơi vỡ…”
Tương Cừ thoáng chột dạ trong nhát mắt, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra điểm mù, “…cậu đi vệ sinh mang điện thoại làm gì?”
Nhạc Thiên không nói, từ từ rút tay lại giấu điện thoại sau lưng.
Tương Cừ liếc nhìn cái bồn cầu còn chưa mở nắp đằng sau cậu, còn có gì không hiểu nữa, chỉ tiếc mài sắt không thành kim nắm cổ áo Đinh Nhạc Thiên xách cậu lên, vóc người Đinh Nhạc Thiên thấp lúc, tướng tá lại nhỏ con gầy gò, vừa bị Tương Cừ xách đã lập tức kiễng chân cầu xin tha mạng, “Tớ, tớ, tớ sai rồi…”
Tương Cừ mắt điếc tai ngơ, xách Nhạc Thiên ra khỏi nhà vệ sinh ném thẳng lên trên giường.
Nhạc Thiên nặng nề ngã xuống đệm mềm, nghĩ thầm: Nhóc con, đừng kích động, hai ta vẫn còn là vị thành niên.
Tương Cừ tức giận đến mắng to, “Bùn nhão không trét được tường, đáng đời cậu được hạng bét, cậu còn học hành gì nữa, cút về nhà luôn đi! Sao tôi lại có đứa bạn cùng phòng vô dụng như cậu chứ, ngày mai đổi phòng cút ngay cho tôi!”
Nhạc Thiên: “Hức.
”
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Đinh Nhạc Thiên chôn trong giường, hồi lâu không lên tiếng, qua một lúc mới chậm rãi ngước lên, trên mặt lại đầy nước mắt, “Xin, xin, xin lỗi…”
“Cậu xin lỗi cái gì? Cậu xin lỗi chính cậu ấy, kêu cậu sửa bài thì cậu chạy vào toilet chơi điện thoại, sao cậu không biết cố gắng gì hết vậy?” Tương Cừ mất kiên nhẫn nói, “Khóc khóc khóc chỉ biết khóc, cậu là con gái hả?”
Nhạc Thiên: “…” Không thì cởi ra hết coi thử xem?
Mẹ của nhóc con xui xẻo Đinh Nhạc Thiên mất sớm, được cha cậu ta một tay nuôi nấng, tuy số cha cậu ta rất đỏ, nhưng không mấy hiểu cách chăm sóc con cái, để Đinh Nhạc Thiên thành một đứa trẻ nhút nhát lầm lì kiệm lời thích khóc nhè, hơn nữa tuyến lệ của Đinh Nhạc Thiên phát triển tốt bẩm sinh, chỉ cần hơi thấy tủi thân chút thôi là đã không kìm được nước mắt.
Nhạc Thiên lấy tay áo lau mặt, vừa mới lau một cái, trong đôi mắt to tròn lại lăn xuống hai dòng nước mắt, yên lặng đi tới ngồi xuống trước bàn học, cầm bút lên bắt đầu nhìn bài thi cắn cán bút, vừa cắn nước mắt vừa rơi “lộp độp” xuống, cậu sợ làm ướt giấy, lại nhanh chóng lau đi vệt nước mắt vừa rơi lên.
Trông dáng vẻ muốn bao nhiêu tủi thân là có bấy nhiêu tủi thân.
Tương Cừ nhìn mà câm nín không biết nói gì, cuối cùng là hắn đã làm gì đâu chứ, sao cứ như là đang bắt nạt Đinh Nhạc Thiên vậy.
Nhạc Thiên khịt khịt mũi, thoáng liếc nhìn sang Tương Cừ, thấy hắn vẫn đang nhìn mình, sợ đến run lên.
Tương Cừ: …phắc.
Tương Cừ hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức ngồi xuống bên cạnh Đinh Nhạc Thiên, cố gắng bình tĩnh nói: “Cậu đến trường để học phải không?”
Nhạc Thiên gật gật đầu, lắp bắp nói: “Phải.
”
Tương Cừ: “Vậy sao cậu không học?”
Miệng Nhạc Thiên nhếch lên, nước mắt rơi như không cần tiền, “Học, học không vào.
”
Tương Cừ:…sao cứ có cảm giác như cuộc nói chuyện này đã xảy ra hồi nào rồi ấy nhỉ?
Tương Cừ ghé đến nhìn đề bài, phát hiện ra là đề văn, không kìm được gào lên: “Văn cũng không biết làm?” Đọc kỹ lại, thì ra là tập viết thơ cổ, nửa câu đầu: “Cửa son rượu thịt ôi”, trên bài làm của Đinh Nhạc Thiên nghiêm nghiêm túc túc viết —— “Trong nhà thơm mùi cháo.
”
Tương Cừ: “…cậu con mẹ nó cũng thẳng thắn đấy.
”
Nhạc Thiên hít hít nước mũi, “Ở, ở, ở trong trường, không, không được, không được nói tục.
”
Tương Cừ: “Cậu im mồm, nghe cậu nói chuyện là tôi khó chịu rồi.
” Cầm bút rồng bay phượng múa viết nửa câu dưới —— “Ngoài đường xương chết buốt” (2), “Không biết thì phải cố mà học thuộc, hiểu chưa?”
Nhạc Thiên gật gật đầu, mắt dõi theo hàng chữ Tương Cừ vừa viết, chữ của tên nhóc con này đẹp thật.
Tương Cừ không nhịn được nói: “Tôi bảo cậu học.
”
Cặp mắt to tròn của Nhạc Thiên xoay tròn, vô tội nói: “Cậu, cậu bảo, bảo tớ, bảo tớ im miệng.
”
Tương Cừ thật sự sắp bị Đinh Nhạc Thiên chọc tức chết, tính bướng bỉnh của hắn lại bắt đầu nổi lên, phát cáu: “Đinh Nhạc Thiên, tôi không tin hôm nay tôi không trị được cậu.
”
Sáng hôm sau, Nhạc Thiên: “Hu hu hu, không ổn rồi, tao thật sự không ổn rồi, Tương Cừ dữ dội quá.
”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên gào khóc rất lớn tiếng, “Cậu thật đáng sợ, thật là tàn nhẫn, như một bạo quân khát máu, dùng hết cái này đến cái kia hành hạ tao một cách cực kỳ tàn độc, hu hu hu.
”
Hệ thống: “Cái này đến cái kia mà cậu nói là văn với toán ấy hả?”
Nhạc Thiên suýt chút nữa đã khóc ngất.
Có ai mà ngờ đâu, cậu sẽ bị hot boy vườn trường siêu cấp đè đầu trong ký túc xá… sống không bằng chết đi sửa bài đâu, tối hôm qua Tương Cừ đã vô cùng miệt mài chăm chỉ, mặc cho Nhạc Thiên có đần đến đâu, hắn cũng sống chết sửa cho xong hai tờ văn toán với Nhạc Thiên, qua một đêm cắm đầu học Nhạc Thiên đã hoàn toàn tiếp thu được một sự thật rằng —— văn thì có thể là yêu quái, chứ toán thì đích thực là ác quỷ!
Học không vô, nghe không hiểu, tính không ra.
Hùng tâm tráng chí của Nhạc Thiên cũng đã tan vỡ, “Mẹ, con cảm thấy có lẽ là con không thể tiến bộ được.
”
Hệ thống dịu dàng nói: “Không sao, dù sao thì cậu cũng không có đường để lùi.
”
Lúc Nhạc Thiên thức dậy, Tương Cừ đã đi rồi, tối qua xà quần đến một giờ sáng, Tương Cừ nói nếu như hôm sau không phải ra ngoài trường thi một cuộc thi vật lý, thì hắn đã theo dõi Nhạc Thiên đến khi nào sửa xong đề toán rồi.
Nhạc Thiên nói thầm trong lòng: Đây chắc là giây phút duy nhất trong thế giới này mà tôi thấy yêu môn lý.
Chuông buổi sáng đã kêu xong, Nhạc Thiên mới ủ rũ cúi đầu rời giường đánh răng rửa mặt, quầng mắt của Nhạc Thiên trong gương đen không thấy đáy, hai mắt sưng như quả đào, vốn đã trông đáng thương như một đóa hoa trắng tinh, bây giờ lại càng đáng thương hơn nữa, Nhạc Thiên thương tiếc xoa xoa khuôn mặt nho nhỏ của mình, “Tấm thân này của tao đúng là lắm sầu lắm bệnh, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
”
Hai câu đó còn là do tối qua Tương Cừ bắt cậu học.
Trong sân trường đã không còn bóng người, gần như đã vào lớp học hết rồi, cũng có vài người đến trễ như Đinh Nhạc Thiên, kỷ luật của Dương Đức cũng chẳng được nghiệm, đâu cũng là thiếu gia tiểu thư không tiện quản lý, đa số các học sinh đã được dạy dỗ kĩ càng, chuyện đến muộn về sớm như vậy rất ít người làm.
Loại nhà giàu mới nổi như Nhạc Thiên đây hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý, nên lúc cậu gõ cửa xin vào hoàn toàn không có chút căng thẳng, thầy toán cũng không làm khó cậu, còn quan tâm hỏi thăm cậu mấy câu, thấy sắc mặt cậu không tốt còn hỏi có cần về ký túc xá nghỉ ngơi không.
Nhạc Thiên rất muốn về phòng ngủ, nhưng cậu sợ Tương Cừ biết sẽ hành chết cậu, bèn nhanh chóng lắc đầu từ chối, cúi đầu từng bước một đi về phía chỗ ngồi của mình.
Thầy toán đang sửa bài kiểm tra, Nhạc Thiên run lẩy bẩy, thầm nghĩ dù sao đi nữa thì cứ chép đáp án trước đi, để cho Tương Cừ khỏi bắt cậu làm bài nữa, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được túi đựng bút, nhẹ nhàng khều khều cậu bạn học trước mặt, cậu ta quay đầu tằng cho Nhạc Thiên một cái lườm nguýt cộng thêm một ngón giữa.
Nhạc Thiên: … có bản lĩnh thì làm thật luôn đi.
Nhạc Thiên đành phải quay người hỏi mượn bạn học đằng sau, cổ vừa xoay một cái cậu đã lập tức choáng váng.
Giang, Giang Việt…
Giang Việt đang cúi đầu làm bài tập, ngón tay thon dài siết chặt bút máy, móng tay được cắt sửa gọn gàng sạch sẽ có màu hồng nhạt, không nhanh không chậm viết chữ, tóc mái hơi dài che phủ gương mặt cùa hắn, Nhạc Thiên chỉ nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và vành môi rất mỏng của hắn, vô cùng đẹp đẽ.
Lúc này, Giang Việt ngẩng đầu, thấy Nhạc Thiên xoay người ngơ ngác nhìn hắn, im lặng, thoáng nhíu mày lại.
Nhạc Thiên ngượng ngùng chỉ chỉ bút máy trong tay hắn.
Giang Việt hiểu ý, lấy trong túi đựng bút bên cạnh ra một cây bút mực đưa cho Nhạc Thiên, không chờ Nhạc Thiên nói cảm ơn, đã cúi đầu tiếp tục làm bài.
Nhạc Thiên say mê nhìn hắn thêm hai lần nữa, cầm bút Giang Việt đưa cho mình ngửi một cái, “Thơm quá đi.
”
Hệ thống: “…” Thật con mẹ nó thô bỉ.
Chuông tan học vừa reo lên, Nhạc Thiên đã không kịp chờ đợi quay người nói với Giang Việt, “Cảm, cảm ơn cậu.
”
Giang Việt lạnh nhạt liếc cậu một cái, buông bút đóng nắp lại, “Không cần trả lại.
”
Nhạc Thiên kích động nói với hệ thống: “Thấy chưa, cậu ấy tặng tao một cây bút!”
Hệ thống: “…” Thần kinh.
Nhạc Thiên nhanh chóng lục lọi cặp mình, Đinh Nhạc Thiên có hơi hạ đường huyết, bình thường hay mang theo mấy viên kẹo sữa, cậu lấy một viên, lại thêm một viên nữa, đặt hai viên kẹo sữa lên bàn Giang Việt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Cho, cho cậu, cậu ăn này.
”
Lần này Giang Việt ngay cả cái ánh mắt cũng không thèm cho cậu, dứt khoát ngồi dậy, nói: “Tôi không ăn kẹo.
” Đôi chân dài bước một bước, đi ra ngoài lớp.
Nhạc Thiên mất mát cúi đầu.
“Cậu không sao chứ?” Một giọng nữ trầm vang lên.
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, là “bạn gái” của cậu.
Thật ra thì Trương Thanh Tĩnh cũng tránh tiếp xúc với Đinh Nhạc Thiên trong lớp, dù sao thì bình thường hai người không nói chuyện với nhau thôi cũng đã bị người khác chọc ghẹo rồi, nếu mà nói chuyện rồi thì kiểu gì cũng thành sắp cưới nhau luôn.
Nhạc Thiên lắc đầu, “Không, không sao.
”
Trương Thanh Tĩnh im lặng một lúc, nói: “Đừng để ánh mắt của người khác trong lòng.
”
Nhạc Thiên gật gật đầu, thầm nghĩ một đám nhóc con, ngoại trừ anh đẹp trai ra thì ai tui cũng không để trong lòng.
Trương Thanh Tĩnh nói: “Tôi nghe nói cà lăm có thể chữa được.
”
Mắt Nhạc Thiên sáng rực lên, “Thật, thật sao?”
Trương Thanh Tĩnh nói: “Ừm, chỉ cần cậu đừng sợ, tập nói chuyện nhiều luyện cơ miệng, từ từ sẽ đỡ.
”
Nhạc Thiên ngoan ngoãn gật đầu, Trương Thanh Tĩnh mỉm cười, “Cảm ơn cậu, nhưng mà sau này không cần nói giúp tôi đâu.
” Nói xong, cô tự nhiên trở về chỗ ngồi của mình.
Nhạc Thiên nhìn bóng lưng của cô, nói với hệ thống: “Con gái tao đáng yêu ghê.
”
Hệ thống nói: “Người ta có thể đậu Thanh Hoa, cậu xứng sao?”
Nhạc Thiên hừm một tiếng: “Mặc dù tao không đậu Thanh Hoa, nhưng tao có thể bị Thanh Hoa bình bịch.
”
Hệ thống: …thanh danh của sinh viên Thanh Hoa bị phá hoại.
Một lát sau, Giang Việt trở lại, tầm mắt của Nhạc Thiên lại không kìm được dính vào người hắn, mắt lom lom nhìn hắn trở về chỗ ngồi, Giang Việt cúi thấp đầu, phát hiện hai viên kẹo sữa vẫn còn nằm yên trên bàn hắn, giương mắt, đôi mắt sưng như quả đào của Đinh Nhạc Thiên đáng thương nhìn hắn, giống như một con chó hoang bị vứt bỏ.
Giang Việt cầm kẹo, mắt Nhạc Thiên bừng sáng, hơi nheo lại, “Ngọt, ngọt lắm…”
Sau đó, hai viên kẹo “vèo” một cái bay ngang qua cậu rơi thẳng vào trong thùng rác trước lớp, tạo thành một đường parabol hoàn mỹ.
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: “…bóng tốt.
”
__
(1) quỳ xuống hát “Chinh phục”: 跪下唱征服, “Chinh phục” 征服là tên của một bài hát, sau này thành một câu trend trên mạng, ý là khinh bỉ đối phương bắt người ta quỳ xuống hát bài đó cho mình.
Tham khảo từ:
Bài này là của Na Anh 那英 (bản vietsub ở ), nhưng tui thì thích bản cover của.
(2) “Cửa son rượu thịt ôi
Ngoài đường xương chết buốt”
Bản dịch của Khương Hữu Dụng.
Nguyên văn:
朱门酒肉臭
路有冻死骨
Hán Việt:
“Chu môn tửu nhục xú
Lộ hữu đống tử cốt”
Trích trong bài “Năm trăm chữ vịnh nỗi lo nghĩ trên đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên” (Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự – 自京赴奉先縣詠懷五百字) của Đỗ Phủ (杜甫).
Chi tiết:
Tui muốn giải thích một chút.
“Cửa son rượu thịt ôi” = nhà giàu thì nhiều thịt nhiều rượu tới mức bốc mùi, ngược lại với câu sau là “Ngoài đường xương chết buốt” = người nghèo chết đói ngoài đường, khắc họa sâu sắc hình ảnh mâu thuẫn của hai giai cấp.
Trong khi bạn Đinh Nhạc Thiên thì chỉ nghĩ đơn giản là ngoài cửa bốc mùi thịt thì trong nhà thơm cháo =)))) Kiểu nghĩ gì nói nấy, nên bạn Tương Cừ mới bảo là thẳng tính.
Không biết mọi người hiểu tui nói gì không nhưng tui đã cố hết sức, hồi xưa tui học phân tích thơ cũng giỏi lắm mà từ hồi tốt nghiệp đến giờ không đụng lại nên cứ lủng cà lủng củng.
------oOo------