Bởi vì bận “chơi” với Lữ Ung Hành, nên bỏ làm một ngày, sau đó lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, cho mấy lịch quay leo cây, làm, Amy sứt đầu mẻ trán, vừa trông thấy được Nhạc Thiên đến công ty quản lý lập tức mắt sầu mày câu nói: “Tổ tông, cậu làm gì vậy, đến điện thoại cũng không nhận.”
Nhạc Thiên: “À… xem phim thôi.”
Amy nhịn xuống kích động muốn lườm cậu một cái, “Lịch trình hôm nay có đi hay không, lần trước cậu với Dư Mộc thay phiên PK trong show Khúc hát vàng ấy, hôm nay quay vòng hai rồi, nếu cậu không muốn đi thì báo sớm một chút, để ekip chương trình còn tìm người thay.”
Nhạc Thiên sợ ngây người, “Chương trình mà chị nói không phải là show quay với Đào Nguyệt Tâm đó chứ?” Cậu hát quỷ ma như vậy mà còn qua được PK, thế giới này tăm tối quá vậy.
“Yên tâm, tuy nhóm của Đào Nguyệt Tâm thua, nhưng hôm nay cô ta có lượt thi phục sinh, cậu vẫn được gặp cô ta.” Amy nháy mắt, đúng kiểu “tôi biết cậu quá mà”.
Nhạc Thiên: “…” Bây giờ cậu không muốn gặp Đào Nguyệt Tâm cho lắm.
Nhạc Thiên tâm trạng nặng nề hỏi: “Có phải là chúng ta đe dọa ekip không?” Cậu thật sự không muốn trở thành thế lực hắc ám trong giới giải trí, chỉ đơn giản muốn làm cục cưng của Lữ Ung Hành thôi.
Amy giận trách: “Nói nhăng gì đấy, chúng ta là công ty nghiêm chỉnh.”
Nhạc Thiên: “…” Lữ Ung Hành, chú lắm tiền như vậy sao không tiêu vào chính đạo đi.
Khi hai người chuẩn bị đi quay thì Nhạc Thiên mới phát hiện ra xe vừa được đổi, chiếc xe bảo mẫu trước đó của cậu đã sang trọng bậc nhất trong vòng giải trí rồi, bình thường thì chỉ có siêu sao mới có, bây giờ đổi sang một chiếc khác càng khoa trương hơn nữa.
Nhạc Thiên đứng cạnh xe co giật khóe miệng, “Cái xe này?”
Amy rất bình tĩnh, “Hôm qua anh trai lực điền áo đen mang đến.”
Nhạc Thiên: “…” Lữ Ung Hành thật sự coi mình là tình nhân nhỏ rồi, ngủ thấy không tệ còn thưởng cho một cái xe mới.
Nhạc Thiên ngồi trong xe mới xa hoa thoải mái, sờ sờ ghế da nhẵn nhụi bên dưới, nói với hệ thống: “Haizz, nếu như không cần đi làm nữa, thì đây chính là cuộc sống lý tưởng tao hằng mong.”
Hệ thống: “…” Thế giới nào thì con voi này cũng muốn làm mọt gạo.
Dư Mộc cũng chính là cậu nhóc mười sáu tuổi đã hợp tác với Nhạc Thiên trông thấy Nhạc Thiên thì mừng lắm, “An tiền bối, đã lâu không gặp!”
Nhạc Thiên cũng rất có ấn tượng với cậu nhóc Dư Mộc EQ cao này, mỉm cười nói: “Không ngờ chúng ta còn có cơ hội hợp tác.” Cậu đã chắc mẩm sẽ nguội lạnh.
Dư Mộc cười híp mắt nói: “Em lại siêu cấp mong chờ được lần thứ hai lên sân khấu với anh đó.”
Nhạc Thiên: “…”
So với Dư Mộc nhiệt tình hoạt bát, thái độ của Đào Nguyệt Tâm đối với Nhạc Thiên kém hơn nhiều, nói thẳng mặt Nhạc Thiên: “Dùng loại thủ đoạn hèn hạ như thế để giành được PK, anh có thấy hài lòng không?”
Nhạc Thiên: “…” Tui cũng đâu có vui vẻ gì lắm đâu, thật sự.
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Là do ekip sắp xếp.”
Đào Nguyệt Tâm lườm cậu một cái, “Bớt làm bộ làm tịch lại đi, ai không biết anh có chống lưng?”
Nhạc Thiên: “Haizz, thật ra anh cũng không muốn lắm.”
Đào Nguyệt Tâm: “…”
Nhạc Thiên: “Nếu như em vẫn chưa có người yêu, thì cũng đừng vội tìm.”
Đào Nguyệt Tâm tức đến mặt đỏ bừng lên, cả cái giới này ai cũng biết An Nhạc Thiên thích cô, không chỉ có đàn ông tránh mặt cô, kể cả mấy cô dở dở ương ương cũng hay xem thường cô, cho rằng cô hưởng ké hào quang của An Nhạc Thiên.
Nhưng thật ra cô rất muốn nói, hào quang đó ai muốn hưởng thì người đó ké đi, cô không có thèm khát đâu, bèn hung dữ nói với Nhạc Thiên: “Anh yên tâm, không chừng mai tôi công khai luôn đó.”
Nhạc Thiên: “…” Nữ chính này hơi nổi loạn, không được, phải đi con đường khác.
Nhạc Thiên: “Vậy anh giúp em tìm thử nhé?”
Quả nhiên, Đào Nguyệt Tâm “hừm” một tiếng, “Không cần anh bận tâm!” Đạp giày cao gót yểu điệu bước đi, Nhạc Thiên thầm nghĩ, cô em, phải kiên lòng vững chí đấy nhé, ước mơ của anh kéo dài được bao lâu thì phải xem quyết tâm độc thân đến cô em đâu đấy.
Đào Nguyệt Tâm đi rồi, Dư Mộc mới vào, cậu ta thật sự rất biết nhìn, canh thời gian rất chuẩn, vừa không làm cho Nhạc Thiên cảm thấy xấu hổ, vừa không khiến Nhạc Thiên một mình ở trong phòng trang điểm thấy chán, Dư Mộc vừa vào đã khen: “An tiền bối, da của anh đẹp thật, không phải dùng phấn lót.”
“Vẫn nên dùng thì hơn, đèn trên sân khấu mạnh lắm.” Nhạc Thiên chỉ chỉ vị trí bên cạnh, “Ngồi.”
Dư Mộc sợ sệt ngồi xuống, nói chuyện với Nhạc Thiên không dứt, ngoài sáng trong tối tâng bốc Nhạc Thiên, mà còn tâng rất cao, tâng đến không có giới hạn, Nhạc Thiên được cậu ta sướng rơn cả người, không tự chủ hỏi: “Công ty quản lý của cậu bây giờ là công ty nào, có suy xét muốn đến công ty tôi không?”
Dư Mộc vui vẻ nói: “Thật không ạ? Đàn anh mời em đến công ty á, trời ạ, vinh hạnh cho em rồi!”
Nhạc Thiên gật đầu, bụng thầm nói, trong công ty có hai nghệ sĩ cũng không tệ, tránh cho sau này xuất hiện tình huống giống như hôm trước, lịch trình của cậu cứ thế bị bỏ trống, tuy cậu không muốn đi làm, nhưng người trong công ty thì vẫn phải đi làm.
Công ty quản lý của Dư Mộc là một công ty rất nhỏ, có thể đưa cậu ta vào chương trình lần này, là đã tiêu tốn không ít tiền rồi, muốn lên trên nữa thì hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của bản thân của Dư Mộc.
Dư Mộc nghe nói chống lưng đằng sau An Nhạc Thiên rất cứng, không ai dám đắc tội cậu cả, tuy rằng Dư Mộc còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, nếu đã cho cậu ta cơ hội, cậu ta nhất định sẽ nắm chắc, không chỉ tham gia chương trình này không, mà còn phải tối đa hóa cơ hội này bám lấy An Nhạc cho bằng được, sau này cậu ta cũng coi như là người có chỗ dựa sau lưng, tiền đồ vô lượng!
Sau khi bắt đầu ghi hình, Nhạc Thiên phát huy trình độ bình thường của mình, hát dở tan nát, nhảy tệ khủng khiếp, Đào Nguyệt Tâm dưới khán đài xem mà “xùy xùy” trong lòng.
Da mặt đúng là càng luyện càng dày, Nhạc Thiên từ không quen lúc mới đến thế giới này đến thả hồn mình như bây giờ chỉ mất thời gian hơn một tháng ngắn ngủi.
Sau khi xuống sân khấu, Nhạc Thiên đập tay với Dư Mộc, “Yeah, tụi mình đỉnh nhất!”
Dư Mộc cũng rất vui, “Hôm nay anh trên sân khấu cũng rất chói mắt.”
Nhạc Thiên “hí hí hí” xong rất không có liêm sỉ mà nhận lời khích lệ đó.
Hệ thống lập tức vô cùng tri kỷ nhẹ nhàng chiếu lại cảnh Nhạc Thiên diễn trên sân khấu lại cho cậu xem.
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: “Chói mắt quá đi.”Muốn mù mắt chó của tất cả mọi người.
Nhạc Thiên: “Chẳng phải mày nói không có chức năng quay video à?”
Hệ thống: “Đây không phải là quay video, mà là live stream.”
Nhạc Thiên: “…” Bản lĩnh lợi dung sơ hở này học ai vậy, thấy hơi quen quen.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng phòng hóa trang, mới rẽ qua ngã rẽ, Nhạc Thiên đã trông thấy hàng vệ sĩ áo đen quen thuộc, bước chân lập tức ngừng, Amy đứng ngoài cửa thấu cậu từ xa đã vẫy tay, rất thần bí chỉ chỉ vào cánh cửa đằng sau, Nhạc Thiên vừa thấy vẻ mặt của cô lập tức biết Lữ Ung Hành tới, cậu chưa kịp nói, Dư Mộc đã rất thức thời nói: “Anh An, em còn có chút việc, em đi trước ạ.”
Nhạc Thiên: “Hả? Vậy còn đồ của cậu?”
Dư Mộc cười, “Đến khi nào đến công ty anh thì lấy luôn.”
Nhạc Thiên gật đầu, ngập tràn sức sống chạy tới, trên dường còn đánh tiếng chào hỏi với vệ sĩ, tuy bọn vệ sĩ không mang vẻ mặt gì, nhưng Dư Mộc có thể nhìn ra bọn họ rất cung kính với An Nhạc Thiên, còn gọi cậu một tiếng “cậu An”, Dư Mộc nghĩ thầm, An Nhạc Thiên quả nhiên là cậu ấm con nhà giàu, tốt thật đó, sống trong giới này mà không cần lo gì cả, chỉ chơi đùa mà thôi.
Cửa phòng hóa trang mở ra, thật sự là Lữ Ung Hành bên trong, hắn đang ngồi trên cái ghế đã được dán tên An Nhạc Thiên, loay hoay với mớ mỹ phẩm trước mặt, mở nắp một hộp phấn tạo khối ra đưa lên ngửi thử, hơi nhướng mày rồi lại đóng vào.
“Chú Lữ!” Nhạc Thiên thấy hắn như vậy lại cảm thấy hắn hơi có gì đó đáng yêu, nhào tới cho Lữ Ung Hành một cái ôm gấu, ngồi trên đùi Lữ Ung Hành, lại hôn hai cái “chụt chụt” trên mặt hắn, vẻ mặt tươi cười nói: “Sao chú lại tới đây?”
Lữ Ung Hành ôm eo của cậu, trên mặt mang theo ý cười hòa nhã, “Đúng lúc ở gần, tới con ngươi một chút.”
Nhạc Thiên tràn đầy phấn khởi hỏi: “Vậy lúc nãy chú có xem tiết mục con diễn không?”
Lữ Ung Hành lắc đầu, “Không có, mới tới.” Cho dù hắn có đến sớm, cũng không tiện ra mặt.
Nhạc Thiên hơi hơi thất vọng, nhưng lập tức lại vui vẻ trở lại, “Không sao đâu chú Lữ, buổi tối con hát lại cho chú nghe!”
Lữ Ung Hành: “…”
Lữ Ung Hành sờ sờ mũi, “Hay là thôi đi.”
Nhạc Thiên nhíu mày, “Sao vậy?” Lần trước ngủ với Lữ Ung Hành rất đã, nên bây giờ cậu đối với Lữ Ung Hành cũng tùy ý hơn rất nhiều.
Lữ Ung Hành xoa hông cậu, lại cười nói: “Chú Lữ thương cho cổ họng của con.”
Mặt Nhạc Thiên đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Về nhà ạ?”
“Chú Lữ còn có việc, đến thăm con một chút là phải đi nữa rồi,” Lữ Ung Hành bóp bóp da thịt bên eo Nhạc Thiên, “Có một tiếng trống.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ dê già có chuyện cứ việc cứ nói thẳng đi, cúi đầu ôm cổ Lữ Ung Hành, nhỏ giọng nói: “Một tiếng đủ sao?”
“Không sao, đỡ cơn khát thôi,” Lữ Ung Hành đã lặng lẽ sờ một cái, “Mấy ngày nữa chú Lữ sẽ rất bận.”
Nhạc Thiên hơi nâng người lên, tiện cho Lữ Ung Hành cởi qu@n mình, hôm nay cậu lên sân khấu, mặc một cái quần bó sát người, bó rất chặt, Lữ Ung Hành cởi mà cau mày, “Sau này đừng mặc như vầy nữa.”
Nhạc Thiên ngừng cười, nói: “Nếu chú Lữ bận thì không cần phải đến đâu,”
Rốt cuộc Lữ Ung Hành cũng cởi được quần Nhạc Thiên, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu mang một chút trách cứ nhìn Nhạc Thiên một cái, “Bé yêu à, chú Lữ nhớ con mà.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ, xí, thèm khát cơ thể tui thì có ấy, nhưng mà có điều cậu cũng rất thèm khát cơ thể Lữ Ung Hành, trước đó thì coi hắn là cầm thú, sau ngày chăm sóc theo lời của bác sĩ Lưu, đã có đủ không gian và thực lực chứa ước mơ của mình rồi.
Phòng trang điểm rất lớn, có sofa, nhưng Lữ Ung Hành lại ưng cái mặt gương để trang điểm, ba dãy đèn chiếu lên làn da trắng của An Nhạc Thiên như phát sáng, cũng soi từng cử động của hai người rất rõ ràng, mới đầu Lữ Ung Hành còn theo nhịp độ của Nhạc Thiên, qua vài phút sau lại ghé bên tai Nhạc Thiên thì thầm: “Cục cưng, chú Lữ sắp trễ rồi, con chịu chút nhé.” Nói sau lập tức chuyển động như gió táp mưa sa, làm Nhạc Thiên suýt chút nữa đã bị hắn húc bay, hai tay níu lấy đường trang lạnh lẽo của Lữ Ung Hành, hàng nước mắt theo đôi gò má Nhạc Thiên lướt xuống.
Nói một tiếng là một tiếng, Lữ Ung Hành làm xong sắp đi, Nhạc Thiên quỳ trên ghế salon nuốt sạch cho hắn, sau khi cậu ăn xong, Lữ Ung Hành phá thiên hoang địa lần đầu tiên cúi người hôn cậu, Nhạc Thiên hơi kinh ngạc, cậu có thể nhìn ra lão dê già Lữ Ung Hành này có hơi ghét làm thế, không ngờ lần này lại không chê nữa, có lẽ là do lần trước làm ở nhà nên Lữ Ung Hành đã được khai sáng rồi.
Lữ Ung Hành thấy Nhạc Thiên trợn mắt tròn vo, trên mí mắt vẫn còn lấm tấm phấn mắt màu xanh lá, cười khẽ, nói: “Giống con ếch xanh.”
Nhạc Thiên liếc nhẹ hắn một cái, Lữ Ung Hành cúi người lại hôn cậu một cái, “Cục cưng ngoan, chú Lữ đi đây, cố gắng hát nhé.”
Nhạc Thiên khàn khàn nói: “Vâng ạ, chú về nhà sớm chút.”
Lữ Ung Hành lên xe đi rồi, lúc sửa sang quần áo trên xe thì phát hiện ra thứ gì đó của Nhạc Thiên hơi dính vào góc áo của hắn, hắn búng một cái, vô tình cười cười, đồng thời trong lòng âm thầm cảm khái, đánh đánh giết giết hơn mười năm, qua gần nửa đời, trong nhà mới có một cậu tình nhân nhỏ mà hắn vừa ý chờ hắn về nhà, Lữ Ung Hành hắn sống thật sự cũng tốt lắm đấy chứ.
Lữ Ung Hành tương đối hài lòng, eo Nhạc Thiên đã rục rã luôn rồi, ngồi phịch trên ghế salon trong phòng trang điểm đứng dậy không nổi, Amy mở cửa, khịt khịt mũi, “Mùi gì vậy?”
Nhạc Thiên ngoái đầu lại, gắng gượng nói: “Buổi chiều còn lịch trình không? Em không đi.”
Amy nhìn thoáng qua cậu, lập tức giật mình thốt lên: “An Nhạc Thiên, cậu làm sao thế này! Cứ như là bị người ta cưỡng X!” Hai gò má ửng đỏ, môi sưng đỏ, đôi mắt ngậm xuân, cổ áo cởi ba, bốn cúc, cái cổ cũng đỏ bừng lên, lấm tấm đốm đỏ.
Nhạc Thiên cười cười, không giấu cô, “Không phải cưỡng X (dâm), là cùng X (dâm).”
Amy: “…”
Nhạc Thiên lại chậm rãi xoay người, “Aizz, cuộc sống không dễ dàng.”
Amy không ngờ là chú Lữ của Nhạc Thiên thật sự là loại người như vậy, trước đây cô hoàn toàn không nhận ra, lập tức lệ nóng quanh tròng, “Chẳng, chẳng trách dạo gần đây cậu không dám đi tìm Đào Nguyệt Tâm.”
Nhạc Thiên: “…” Không phải như chị nghĩ đâu.
Amy ủ rũ cúi đầu dẫn Nhạc Thiên xuống hầm xa dưới đất, cô không biết nên an ủi Nhạc Thiên như thế nào, dọc đường đi cứ mày ủ mặt ê không nói lời nào, trái lại Nhạc Thiên còn phải quay ra an ủi cô, “Đừng như vậy, chú Lữ đẹp trai lắm, chị cứ coi như em tìm một con dê… ý, con sói già là được rồi.
(1)”
Amy nguýt cậu một cái, “Cậu ăn nói cẩn thận một chút, lỡ bị Lữ tiên sinh nghe thấy, rồi cậu làm sao đây?”
Nhạc Thiên hoàn toàn không lo lắng: “Đánh mông em thôi.”
Amy tức giận nhào đến muốn véo cậu, Nhạc Thiên vội tránh trái tránh phải, cười hì hì nói: “Đừng như vậy chứ, lỡ trên người em thêm dấu vết gì đó, tối không biết giải thích sao cho chú Lữ nghe nữa.”
Amy thấy cậu còn có sức để giỡn, trong lòng hơi thấy yên tâm, “Cậu đừng ép mình, không được thì thôi, dù sao thì cậu cũng không sống bằng cái nghề này.” Trong suy nghĩ của cô, An Nhạc Thiên dù sao đi nữa cũng là một cậu “trai thẳng sắt thép” theo đuổi Đào Nguyệt Tâm, đi theo Lữ Ung Hành chỉ vì tiền và tài nguyên.
Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Chị có thể sỉ nhục trinh tiết của em, nhưng không thể sỉ nhục tài năng âm nhạc của em.”
Amy: “…”
Dư Mộc vốn định muốn chờ Nhạc Thiên đi ra, rồi cùng đi với cậu luôn, không ngờ lại nghe thấy đoạn hội thoại này, tâm trạng lập tức trở nên rất phực tạp, thì An Nhạc Thiên muốn gió có gió muốn mưa được mưa, tất cả là vì đi theo một “ông chú” tốt.
__
(1) tìm một con dê… ý, con sói già là được rồi: gốc 找了条老.
.
.
额, 老狼狗好了
Đại loại là “tìm một lão… ế, lão lang cẩu”, tui nghĩ Nhạc Thiên định nói là “lão súc sinh”.
------oOo------