Vinh Quang

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

2.

Năm Hồng Nguyên thứ bảy, trời mưa lớn liên tục một tháng.

Phụ hoàng đã lâu không vào hậu cung, người cứ bận rộn xử lý việc triều chính, thu hoạch, lũ lụt, nạn đói, thiên tai, thiên hạ dường như bất ổn. Ta cầm ô đứng ở góc cửa chờ phụ hoàng tan triều, nghe thấy tiếng phụ hoàng nói chuyện với Đức công công.

“Trị quốc không gì lớn hơn trừng trị tham ô, nếu không thể ngăn chặn tham ô đắp đê, trẫm có cấp bao nhiêu bạc xuống cũng chỉ vào bụng sâu mọt. Tên Đỗ Tử Quốc đáng ghét nhất, chuyện này chắc chắn có bàn tay của hắn nhúng vào, đợi sứ thần trở về, trẫm tuyệt đối sẽ không thiên vị.”

“Bệ hạ!”

Một giọng nói trong trẻo mang theo tiếng khóc, quỳ sụp dưới chân phụ hoàng. Người đó là Đỗ phi.

“Thưa Bệ hạ, nếu đại ca của thần thiếp thực sự làm sai, xin bệ hạ nể tình huynh ấy từng cùng bệ hạ đọc sách mà tha cho huynh ấy lần này, bệ hạ, thiếp cầu xin bệ hạ.”

Đỗ phi rất đẹp. Đẹp hơn cả mẫu hậu hay những cung phi khác mà ta từng gặp. Mẫu hậu từng nói với ta rằng, trước khi ta ra đời, Đỗ phi vẫn luôn là người trong lòng phụ hoàng nhưng sau đó, phụ hoàng nghe lời khuyên của mẫu hậu, mưa móc ban đều khắp hậu cung rồi Đỗ phi cũng giống như những phi tần khác, không còn gì nổi bật, nhưng giờ đây, bà ta lại đến.

Mưa phùn kéo đến như tơ, khiến cả người bà ta như chìm trong sương mù, sương mù ngưng tụ thành hạt, thấm ướt mái tóc bà ta, đôi mắt đỏ hoe, như hoa phù dung xinh đẹp dưới mưa, toàn thân toát lên vẻ yếu đuối không chịu nổi một kích. Bà ta thực sự rất đẹp.

Phụ hoàng hơi sửng sốt, sau đó nghiêm mặt nói: “Nàng đứng lên đi, nàng có biết vì sự tham ô của huynh nàng mà con đê dài mười dặm bị mưa lớn xối đổ, nhấn chìm hơn mười ngôi làng dưới chân núi, ch// ết hàng trăm người, còn hàng nghìn người mất nhà cửa, nếu không trừng trị hắn, khiến dân chúng oán thán, trẫm quả hổ thẹn khi thân là quân vương.”

“Bệ hạ!”

Đỗ phi thét lên thật thảm thiết, “Người quên rồi sao, năm đó người bị ám sát, là ca ca thiếp cõng người về, cũng là huynh ấy hút máu độc cho người khiến cho bản thân lại nửa sống nửa c/ hết, nếu không gặp được thần y cứu mạng, thì bây giờ huynh ấy chỉ còn lại nắm đất vàng, người đã hứa với huynh ấy sẽ cùng vinh hoa phú quý, chẳng lẽ người quên rồi sao?”

“Đỗ Nguyệt Như! Việc riêng là việc riêng, việc nước là việc nước, ân tình của hắn trẫm nhớ nhưng tội ác của hắn trẫm cũng phải trừng trị, trẫm là hoàng đế, không thể lẫn lộn công tư, bao che cho tội phạm, chuyện này nàng đừng nhắc lại nữa.”

Phụ hoàng dứt khoát từ chối. Ta thở phào nhẹ nhõm. Ta không thích Đỗ Tử Quốc chút nào. Mỗi lần vào cung dự tiếc, ông ta luôn cười một cách bí ẩn, như thể người khác đều là sâu kiến, chỉ có ông ta mới là tỉnh táo và tự biết mình, ta luôn cảm thấy, ngay cả phụ hoàng ông ta cũng chẳng để vào mắt.

“Bệ hạ, nếu Nguyệt Như lấy mạng mình ra cầu xin thì sao?” Đỗ phi khóc.

Phụ hoàng thở dài: “Nguyệt Như à… Mạng của nàng là mạng, mạng của bách tính kia cũng là mạng, nàng nhìn thấy mạng của huynh nàng, mạng của tộc nhân, mà không nhìn thấy mạng của những bách tính lưu lạc kia sao? Nàng về suy nghĩ cho kỹ, sống ch// ết là chuyện lớn, đừng đem ra đùa giỡn.”

Đỗ phi ngây người ra nhưng khi phụ hoàng vừa đi, bà ta liền lao tới ôm chặt chân phụ hoàng. Phụ hoàng ngã xuống, đầu đập vào phiến đá xanh. Khoảnh khắc đó, ta nhìn rõ, Đức công công vừa định đỡ phụ hoàng thì bị một tiểu thái giám bên cạnh kéo lại. Đỗ phi bị thị vệ nhanh chóng khống chế. Rõ ràng là bị người ta giam cầm nhưng khóe môi bà ta lại nở một nụ cười kỳ lạ.

“Tiêu lang à, ta rất mong chàng vẫn là Tiêu lang như trước kia… Hahaha, Tiêu lang, Tiêu lang của ta… chàng hãy trở về đi…”

Năm đó, ta mười tuổi. Ta cầm ô đứng ngây tại chỗ. Nơi đó hỗn loạn. Một cung nữ nhỏ nhanh chóng lấy ô trong tay ta, đẩy ta ra sau giá hoa, rồi quay người chạy đi.

Nhưng góc cửa đã mở. Một thị vệ nhanh chóng bắt lấy cung nữ nhỏ đó, nàng ấy chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã thị vệ đã bẻ gãy cổ. Cơn giận dữ của ta bị kìm nén trong cổ họng, tận mắt nhìn nàng ấy ngã xuống đất, chiếc ô rơi xuống mưa, quay vài vòng…

Đôi mắt nàng ấy nhìn ta vô hồn qua khe hở giá hoa, lại xuyên qua ta. Sau đó, ta biết được. Nàng ấy tên là Hoa Chi

***

Thật là một cái tên hay.

3.

Cha ta bệnh rồi. Ta cũng bệnh. Đỗ phi bị mẫu hậu nhốt vào lãnh cung nhưng bà không khóc cũng chẳng nháo.

Mỗi ngày bà ta chỉ hỏi một chuyện, bệ hạ đã tỉnh chưa? Cha ta chưa tỉnh. Còn ta đã tỉnh rồi. Ta vội vàng nắm lấy tay mẫu hậu, kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Mẫu hậu lặng lẽ lắng nghe, bà nhẹ nhàng vuốt tóc ta, bình tĩnh nói: “Trước khi phụ hoàng của con tỉnh lại, con phải giữ chặt chuyện này trong bụng, sau này tuyệt đối không được nói với người khác.”

“Phụ hoàng chắc chắn sẽ tỉnh lại.” Ta khẳng định.

Mẫu hậu im lặng, bà ôm chặt lấy ta, thân thể run rẩy nhẹ.

“Vinh Hoa à, nếu có một ngày, phụ hoàng con tỉnh lại mà thay đổi, con cũng phải giữ chặt chuyện này trong bụng, con đừng hoảng sợ, đừng sợ hãi, phải nhớ những lời phụ hoàng con đã từng dạy, ngàn vạn lần không được quên, con hứa với ta, hứa với ta đi!”

Ta chỉ chậm trả lời một chút, giọng bà đã trở nên dữ dội lo lắng. Cho đến khi ta nhẹ nhàng gật đầu, một giọt nước mắt của bà mới nặng nề rơi vào vai ta. “Vinh Hoa... Vinh Hoa của ta… Tiêu lang ơi, chàng nhất định phải tỉnh lại!” Sau này. Ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hiểu ra, mẫu hậu và Đỗ phi đều đang gọi Tiêu lang của họ nhưng Tiêu lang của họ lại không giống nhau...

4.

Cuối cùng phụ hoàng cũng tỉnh lại rồi.

Việc đầu tiên ông làm sau khi tỉnh lại là đón Đỗ phi ra khỏi lãnh cung, chuyển đến Phượng Loan cung, phong bà ta làm quý phi. Đó là cung điện gần nhất với tẩm cung của phụ hoàng, nơi đó rộng lớn và nguy nga. Trước đây, mẫu hậu thấy nơi đó quá tinh xảo lộng lẫy, tốn kém tiền của để bảo dưỡng nên đã bỏ hoang.

Nhưng Phượng Loan cung đã được mở cửa trở lại. Nhìn từ xa, cung điện rộng lớn như phủ đệ của thần tiên, sương mù lượn lờ trên mặt ao, từng cụm hoa sen nở rộ khắp ao, bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng uốn lượn đến đình giữa ao, tiếng cười của Đỗ Quý Phi từ đó vọng ra, làm kinh động cả đàn chim nước.

Có người đắc ý thì cũng có người thất ý. Thất ý nhất là mẫu hậu và các phi tần trong cung. Người bị khiển trách thì bị khiển trách, người bị cấm túc thì bị cấm túc. Những người từng có hiềm khích với Đỗ Quý Phi đều phải trả giá trong những ngày này. Mẫu hậu nhận được một chỉ dụ khiển trách bà vô đức vô phép, ra lệnh bà phải giao lại quyền quản lý hậu cung.

Bà mặt không biểu cảm giao lại bảo ấn, rồi đóng cửa cung, không ra ngoài nữa.

Việc thứ hai phụ hoàng làm sau khi tỉnh lại là thăng chức cho Đỗ Tử Quốc, cho ông ta làm Thượng thư lệnh, được phép tham gia bàn bạc việc quân quốc đại sự, thống lĩnh lục bộ, trực tiếp xử lý nhân tài vật lực. Chuyện tham ô của ông ta được bỏ qua nhẹ nhàng, trở thành chuyện cũ. Ngược lại, một số quan lại trước đây được hoàng phụ trọng dụng thì bị bãi chức lưu đày, xét nhà diệt tộc.

Trong một thời gian, lòng người trong kinh thành hoang mang, ta cũng thất sủng, ta từng lẻn ra khỏi Phượng Nghi cung đến Dưỡng Tâm điện của phụ hoàng để thăm người nhưng phụ hoàng vừa nhìn thấy ta đã cau mày. Ông không hề đáp lại tiếng gọi của ta, ngược lại còn nhìn ta chăm chú một lúc, đáy mắt không giấu được sự ghê tởm.

“Thật thô lỗ, con không có chút dáng vẻ của nữ nhi, sau này không có chiếu chỉ không được đến đây, đi quỳ ở Phật đường chép kinh, thu bớt tham vọng của mình lại.”

Ta... có tham vọng sao? Ta sao lại không biết. Khi quỳ ở Phật đường chép kinh từng nét từng nét, câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu ta.

“Bát Nhã Tâm kinh” hai trăm sáu mươi chữ. “Kim Cương kinh” năm nghìn chữ. “Lục tổ đàn kinh” một vạn hai nghìn chữ. Còn có “Lăng Nghiêm kinh” dài nhất, sáu vạn hai nghìn một trăm năm mươi sáu chữ. Ta chép đi chép lại những kinh văn này, d*c vọng trong lòng dường như nhạt đi nhưng tham vọng lại mọc lên như cỏ mùa xuân.

Đến năm thứ năm chép kinh, ta dừng bút, dần dần hiểu ra một điều, ta thực sự có tham vọng, tham vọng đó ẩn dưới vẻ ngoài vô tình vô dục của ta, len lỏi khắp tứ chi bách hài.

Năm đó, phụ hoàng mở khoa thi, một sĩ tử vô danh đã đỗ đầu, chính thức lọt vào tầm ngắm của nhiều triều thần. Y tên là Lục Ngọc Chương. Một người từ bùn lầy bước ra, trải qua bao gian nan trắc trở, cuối cùng cũng đến được đại lộ.

Hắn ta đắc ý phi ngựa, một ngày ngắm hết hoa Trường An. Hắn ta cưỡi ngựa quất roi phi thẳng đến Thập lý Oánh Xuyên, tham gia thi thơ ở đó, vang danh thiên hạ, giành được danh hiệu “Công tử Ngọc Chương”.

Cùng năm đó, còn có một cô gái mồ côi đến kinh thành, vô tình cứu được lão phu nhân của Quốc công phủ, được lão phu nhân làm chủ, nhận làm con nuôi của Quốc công.

Nàng ấy tên là Tống Uyển Hi. Trải nghiệm kỳ lạ này được mọi người ca ngợi, ngay cả ta ở hậu cung cũng nghe thấy.Ai cũng khen Quốc công phủ có tình có nghĩa, ngưỡng mộ Tống Uyển Hi có phúc khí. Không ai biết, thực ra nàng ấy vốn là đệ tử của một thế hệ y thánh, tương lai nàng ấy sẽ dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa của mình cùng Lục Ngọc Chương tương trợ lẫn nhau, tỏa sáng rực rỡ ở kinh thành. Nam nữ chính đã xuất hiện.

Cốt truyện thuộc về ta dường như đã bắt đầu. Năm nay, ta mười lăm tuổi, đến lúc làm lễ cập kê rồi.

Nhưng người ngồi ở vị trí chủ tọa chờ ta hành lễ không phải mẫu hậu, mà là Đỗ Quý Phi, nhờ được phụ hoàng sủng ái, bà ta càng thêm kiều diễm, cử chỉ toát lên vẻ cao quý, bà ta như một con mèo kiêu kỳ, lười biếng ngáp một cái. Đỗ Tuyết Phù, cũng cháu gái của bà ta, năm nay mười sáu tuổi, thường vào cung bầu bạn với bà ta, là người bà ta cưng chiều nhất.

Đỗ Tuyết Phù vượt qua đám người, cười tủm tỉm nói với ta: “Hoàng hậu nương nương không khỏe, nên Đỗ Quý Phi nương nương thay Hoàng hậu nương nương nhận lễ của công chúa, thưa công chúa, mời ngài hành lễ!”

Không thể nào! Hôm nay mẫu hậu hiếm khi vui vẻ, bà đã mặc trang phục của hoàng hậu từ sáng sớm, chờ nghi lễ bắt đầu, nhìn ta được mọi người chúc phúc. Sáng nay bà ấy còn vuốt tóc ta, nói con gái ta đã lớn, giống hệt phụ hoàng. Ta và bà ấy đều biết, phụ hoàng mà bà ấy nói là phụ hoàng từng yêu thương ta, nâng niu ta trong lòng bàn tay. Sao bà ấy lại đột nhiên không khỏe được? Là Đỗ Quý Phi đã nhốt mẫu hậu lại! Bà ta muốn mọi người nhìn rõ, ai mới là chủ nhân của hậu cung. Cho dù ta là đích công chúa, cũng phải khuất phục trước bà ta.

Vẻ mặt của Đỗ Quý Phi vẻ mặt kiêu ngạo, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Các mệnh phụ đứng hai bên tuy cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu xuống, không nói một lời, còn phụ hoàng của ta chỉ nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt không hài lòng hiện rõ trên lông mày. Nhưng ông chưa kịp nói gì thì trong đám đông đã có một trận hỗn loạn, vô số thích khách đột nhiên xông ra, mục tiêu của bọn chúng là phụ hoàng. Khi một thích khách sắp đâm vào phụ hoàng, ta kéo Đỗ Tuyết Phù đang hoảng sợ trốn tránh trong đám đông, đẩy nàng ta ra trước mặt phụ hoàng.

Nàng ta hét lên một tiếng, đỡ một nhát kiếm cho phụ hoàng, ngã vào lòng phụ hoàng. Còn phụ hoàng đẩy nàng ta ra, kéo Đỗ Quý Phi lại, hoảng sợ kêu to bảo hộ giá. Ta lập tức dựa vào Tống Uyển Hi, nữ chính có vẻ ngoài như khó khăn khi trốn tránh trong đám đông nhưng thực ra rất có chút võ công, cùng nàng ấy trốn thoát khỏi vụ ám sát một cách suôn sẻ, Tống Uyển Hi kinh ngạc nhìn ta, mấp máy môi nhưng không nói gì, thích khách nhanh chóng bị bắt giữ, Lục Ngọc Chương một mình dựa vào võ nghệ cao cường bảo vệ an toàn cho hoàng đế, rất nhanh, mọi chuyện lắng xuống.

Phụ hoàng đương nhiên nổi giận, điều tra nguồn gốc của những thích khách đó nhưng kinh ngạc phát hiện ra, những thích khách đó là những lưu dân từng bị Đỗ Tử Quốc bức hại đến nhà tan cửa nát, không còn người thân, họ tự tụ tập lại thành giặc cỏ, tập võ luyện kiếm, chính là để g/ iết c/ hết hoàng đế, báo thù cho gia đình. Nhát kiếm mà phụ hoàng từng đỡ cho Đỗ Tử Quốc, giờ lại đâm vào người ông, ông vô cùng kinh ngạc, cãi nhau với Đỗ Quý Phi.

Vị hoàng đế cao cao tại thượng dường như lần đầu tiên nhận ra rằng sủng phi của mình và gia tộc của bà ta đã làm nhiều chuyện ác, những chuyện ác này ít nhiều đã làm lung lay giang sơn của ông, tiếng khóc lóc của Đỗ Quý Phi vọng ra từ cung Phượng Loan từng tràn ngập tiếng cười nói, còn ta thì ở trong điện phụ nhìn thái y cứu chữa cho Đỗ Tuyết Phù, các thái y đều bó tay.

Vết thương của Đỗ Tuyết Phù ở trên tim, họ không chắc chắn, gần như đã tuyên án tử hình cho Đỗ Tuyết Phù. Đỗ Tuyết Phù muốn sống.

Nàng ta rơi nước mắt, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào cửa điện. Nàng ta đang đợi Đỗ Quý Phi đến cứu mạng. Ta tiến lên, khẽ nói bên tai nàng ta: “Đỗ Quý Phi đang cãi nhau với phụ hoàng, có lẽ nhất thời không thể quan tâm đ ến ngươi đâu.

Thật đáng tiếc, vết thương bị đâm của ngươi không quá nặng nhưng phụ hoàng đã đẩy ngươi ngã khiến vết thương lại sâu thêm, so với Đỗ Quý Phi, ngươi chẳng là gì cả, phụ hoàng mới là người mà Đỗ Quý Phi thực sự yêu.”

Ánh mắt Đỗ Tuyết Phù đầy hận thù: “Là người, là ngươi đã đẩy ta, nếu không phải vì ngươi, sao ta lại ra nông nỗi này, ta sẽ bảo cô phụ g/ iết ngươi, bảo phụ thân ta gi/ ết ngươi.”

Nàng ta thật ngu ngốc mà. Nhưng ta thích. Ta cười khẽ: “Ngươi có biết không, chỉ cần ta đẩy nhẹ thanh kiếm này một chút, ngươi sẽ ch/ ết không có chỗ chôn, muốn g/ iết ta ư? Chờ tám mươi năm sau gặp ở điện Diêm Vương, có lẽ lúc ấy ngươi mới có thể đợi được ta.”

Biểu cảm của nàng ta kinh hoàng: “Ngươi dám ư!”

Ta cười, tay ta nắm chặt thanh kiếm. Nước mắt nàng ta chảy ra. “Cầu xin ngài, đừng… Á…”

Ta nhanh chóng rút kiếm ra, ngay khi ta rút kiếm, Tống Uyển Hi đã đi tới, nhanh chóng ấn vào, cầm máu, khâu vết thương... Động tác của nàng ấy thoăn thoắt đâu vào đấy, hành động toát lên vẻ đẹp bình tĩnh. Ta sững sờ trong chốc lát. Đây chính là nữ chính. Thực sự khác ta.

5.

Trong câu chuyện mà phụ hoàng xuyên không kể cho ta nghe, ta là một nữ phụ độc ác, cũng là một kẻ xui xẻo, lễ cập kê của ta chỉ là một sân khấu, tuy quy tụ vô số quý nhân nhưng đó là nơi dành cho nam nữ chính tỏa sáng, sát thủ gây náo loạn tiệc cập kê, ta vô tình bị sát thủ đẩy ngã, đỡ một nhát kiếm thay phụ hoàng, chính nhát kiếm này đã tạo nên tình cảm giữa ta và phụ hoàng vốn lạnh nhạt, mở đường cho ta cậy nhờ sự sủng ái của phụ hoàng, làm trâu làm ngựa cho nam chính.

Còn nam chính sẽ dũng cảm cứu phụ hoàng, để phụ hoàng thấy được tài văn võ toàn diện của hắn ta, tạo nền tảng cho việc thống lĩnh binh lính sau này, ta sẽ vì ơn cứu mạng của hắn ta mà yêu hắn ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó sa ngã, hết lần này đến lần khác dâng hiến chân tình, hết lần này đến lần khác nhẫn tâm vì hắn ta mà dọn dẹp chướng ngại vật, lại hết lần này đến lần khác bị hắn ta dạy dỗ nhân danh đạo đức.

Còn nữ chính thì thể hiện y thuật, cũng cứu mạng ta nhưng ta vong ân phụ nghĩa, hết lần này đến lần khác vì nàng ấy thân thiết với nam chính mà đàn áp, hãm hại nàng ấy, cuối cùng hết lần này đến lần khác bị vả mặt, phản công, đầu độc.

Nắm được những tình tiết này, ta cũng từng nghĩ, có nên đi theo cốt truyện, đỡ một nhát kiếm thay phụ hoàng không, nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không muốn làm vậy. Phụ hoàng yêu ta đã trăm phương ngàn kế dạy bảo ta, chính là hy vọng ta tránh xa cốt truyện, hy vọng ta tự cường tự lập tự trọng. Vì vậy, ta sẽ không bao giờ dùng khổ nhục kế để làm tổn thương cơ thể mình, có một cơ thể khỏe mạnh, ta mới có thể mưu tính, để những tên thích khách đó lặng lẽ vào cung, hành thích sớm.

Đỗ Tuyết Phù ngu ngốc kia là quân cờ tốt nhất. Nàng ta vì Đỗ Quý Phi mà ra mặt thì phải chuẩn bị sẵn sàng bị ta phản công, nàng ta đỡ một nhát kiếm thay phụ hoàng, có ơn với phụ hoàng, ta rất muốn xem tương lai của một nhà có hai sủng phi này.

Nếu Đỗ Quý Phi biết rằng một ngày nào đó mình phải tranh sủng với cháu gái thì biểu cảm của bà ta chắc hẳn rất thú vị. Còn Đỗ Tử Quốc kia, ta rất muốn xem, giữa em gái và con gái, rốt cuộc ông ta sẽ chọn ủng hộ ai.

Tống Uyển Hi băng bó vết thương xong, nàng ấy đi ra, sắc mặt bình tĩnh nhìn ta, trên mặt mang theo sự bình thản đã quen với sự sống ch/ ết. Ta lấy một chiếc hộp từ trong tay áo ra, đưa cho nàng ấy.

“Đây là tiền công cho Tống cô nương, mong cô nương thích.”

Tống Uyển Hi do dự mở ra xem, rồi nhanh chóng đóng hộp lại, trong mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ, lại từ chối: “Thứ này quá quý giá, thần nữ không dám nhận.”

Ta nhàn nhạt nói: “Cầm lấy đi, thứ này để trong cung nhiều năm, thái y viện không ai dùng được, tặng cho Tống cô nương cũng là để nó được dùng đúng chỗ, không làm nhục nó.”

Trong hộp là một cây tiên hạc thảo trăm năm, vừa là cỏ độc, vừa là tiên thảo. Đám ngự y bảo thủ, không dám dùng loại thuốc này bừa bãi.

Còn Tống Uyển Hi ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, chính là vì cây thuốc này. Sư phụ y thánh của nàng ấy năm đó phát hiện ra bí mật trong cung, giả ch/ ết thoát khỏi cung, bị thương ở thân thể, thuốc thang không chữa được, sống thoi thóp.

Tống Uyển Hi hiếu thuận, nghiên cứu ra một phương thuốc, chỉ thiếu một vị thuốc là cây tiên hạc thảo này, trong cốt truyện, nàng ấy và Lục Ngọc Chương phối hợp với nhau, trải qua muôn vàn gian khổ, trả giá vô số hy sinh, mới lấy được tiên hạc thảo, vội vàng mang về nhưng lại nghe tin sư phụ đã ch/ ết.

Vạn sự cố gắng đều thành mây khói, đó là thời khắc khó khăn nhất của nàng ấy, nhờ có Lục Ngọc Chương ở bên cạnh nàng ấy, tình cảm của hai người tăng lên nhanh chóng, trở thành bạn đồng hành sống c/ hết có nhau, chuyện bi thảm như vậy, ta đương nhiên không muốn thấy. Vì vậy, ta đã chuẩn bị sẵn loại thuốc thảo này từ lâu, phụ hoàng hy vọng ta cả đời thuận lợi, hiện tại, ta và Lục Ngọc Chương, Tống Uyển Hi đều là lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta không có mối thù sâu, ta nguyện ý chia sẻ lòng tốt này với nàng ấy.

Tống Uyển Hi do dự một lát, nhận lấy tiên hạc thảo, nghiêm túc hứa với ta.

“Thứ này đối với Uyển Hy quả thực có tác dụng lớn, đa tạ công chúa ban thuốc, sau này nếu công chúa có cần, Uyển Hy nhất định sẽ cố gắng giúp công chúa một lần.”

“Vậy thì tốt quá, ta hy vọng cô nương vào cung ở cùng ta một năm, không biết cô nương có đồng ý không?” Ta mỉm cười nhìn nàng ấy, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi, Tống Uyển Hi nghẹn lời, hồi lâu mới nói:

“Thưa vâng”

Rồi nàng ấy vội vã ra khỏi cung.

Đêm đó liền rời khỏi quốc công phủ, chạy về quê nhà. Còn ta thì thong thả đi đến bên hồ ngự hoa viên, ở đó gặp Lục Ngọc Chương.

Lục Ngọc Chương đang đối đầu với Đỗ Tử Quốc, Đỗ Tử Quốc có lẽ nghe nói thích khách có liên quan đến ông ta, ông ta vội vã đến, xông vào cung cấm, hẳn là muốn thanh minh trước mặt phụ hoàng. Còn Lục Ngọc Chương là thống lĩnh thị vệ vừa được phụ hoàng bổ nhiệm, đương nhiên phải ngăn cản hành vi vượt quá giới hạn này, Đỗ Tử Quốc quen thói ngang ngược, sao có thể coi trọng một tân khoa trạng nguyên nhỏ bé, lập tức ra lệnh bắt giữ Lục Ngọc Chương, Lục Ngọc Chương bị áp giải quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt đầy vẻ nhục nhã, đúng lúc này, ta từ từ tiến lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio