Vĩnh Sinh

chương 1109: các đại văn minh sử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỷ Nguyên chi đạo có lĩnh ngộ mới, Phương Hàn lại bắt đầu bắt tay dựa theo đồ hình Chư Hoàng Vũ Kinh cô đọng phù lục Kỷ Nguyên thần quyền.

Kỷ Nguyên thần quyền, là võ học chính hắn sáng tạo ra, bây giờ còn trong giai đoạn sơ khai, có lẽ trong mắt rất nhiều thánh nhân, võ học này hết sức buồn cười, nhưng mà lại có tiềm lực phong phú. Sau này trưởng thành có thể sánh ngang võ đạo Tạo Hóa thần quyền chí tôn.

Hiện tại Kỷ Nguyên thần quyền của Phương Hàn chẳng qua là kiến càng, chờ hắn từ từ lĩnh ngộ, sẽ trở thành cự thú thái cổ, rung động thiên địa.

"Chư Hoàng Vũ Kinh, dung nhập kỷ nguyên, trở thành Văn Minh Sử".

Ý niệm Phương Hàn khẽ động, khoanh chân ngồi xuống lần nữa thúc dục ý niệm bản thân, thần quốc thôi diễn, Chu Thiên Nghi, Bát Bộ Phù Đồ cũng bắt đầu xoay tròn.

Phù lục Kỷ Nguyên thần quyền kia, liền từ từ biến thành một quyển thư tịch.

Nguyên lai phù lục này, phiêu đãng không chừng, hóa thành rất nhiều đồ án, không ngừng tái diễn, nhưng mà hiện giờ đã ổn định lại, hóa thành một quyển thư tịch, bất quá nội dung bên trong sách, cũng giống như Kỷ Nguyên, đại biểu văn minh.

"Văn Minh Sử Thần Tộc, trở thành trang đầu tiên của Kỷ Nguyên chi thư đi".

Hai tay Phương Hàn đánh ra vô số Chung Kết chi đạo, Chư Thần Hoàng Hôn, lập tức không gian liến có rất nhiều văn tự Thần Tộc, khắc lên trên Kỷ Nguyên chi thư, trở thành trang đầu tiên, nếu như lúc này, có người đọc bản thư tịch này, liền thấy được, trang đầu tiên mênh mông Văn Minh Sử Thần Tộc, hảo hảo hiện ra trước mặt mình.

Đối với văn minh Thần Tộc, Phương Hàn khắc sâu nhất là.

Văn minh Thần Tộc, là từ ý niệm Chung Kết Thánh Vương trong bản thân nhận được, không có ai có thể khắc sâu hơn so với hắn, dĩ nhiên, trừ Thiên Phi Ô Ma cùng Thủy Tổ Thánh Vương ra.

Hai người khai sáng giáo hóa Thần Tộc này, áp đảo trên Phương Hàn.

"Trang thứ hai của Kỷ Nguyên Chi Thư, Phật Văn Minh".

Phương Hàn lần nữa đánh ra đạo ấn quyết thứ hai, hằng hà sa số phật đà, kinh văn, đánh vào trong đó, trang thứ hai của sách, liền nói đến sử thi, huyền bí, văn minh đa đạng của phật môn.

Hắn đối với tham ngộ phật môn, cũng vô cùng khắc sâu, không nói Thế Gian Tự Tại Vương Phật phù lục, chỉ nói Đại Nhân Quả Thuật, các loại ba nghìn đại đạo phật môn, tất cả đều thôi toán đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.

"Trang thứ ba của Kỷ Nguyên chi thư, Long Văn Minh".

Vô số cự long, uốn lượn gầm thét, quần long vô thủ, ở trang thứ ba hiển hiện ra.

Đến giờ, Kỷ Nguyên chi thư, đã định hình ra ba trang Văn Minh Sử.

Thần Văn Minh.

Phật Văn Minh.

Long Văn Minh.

Ba đại văn minh, lần lượt hạ xuống, Phương Hàn chấn động chút một, tựa hồ cảnh giới lần nữa tăng lên không ít, ở trên con đường tương lai hắc ám, xuất hiện ánh sáng trí tuệ.

Đây không phải là lực lượng tăng lên. Lực lượng bản thân hắn, không có chút tăng trưởng, nhưng mà trí tuệ càng thuần túy, càng gắn bó Kỷ Nguyên, hiểu rõ trận trận biến hóa, các loại nhánh sông vận mệnh.

Lúc hắn cô đọng ba đại văn minh, chẳng khác gì sửa đổi ba đại Văn Minh Sử lần nữa, rất nhiều lĩnh ngộ mới phiêu đãng trong lòng.

Chưa từng bao giờ, tâm linh hắn rõ ràng như thế, đối với kỷ nguyên, đối với Văn Minh Sử, gắn bó như thế. Hắn trở thành người khai sáng, tạo ra một văn minh.

Hắn tựa hồ cảm thấy chính bản thân khai sáng ba đại văn minh.

"Trang thứ tư, Nhân Văn Minh".

"Trang thứ năm, Tiên Văn Minh".

"Trang thứ sáu, Vu Văn Minh".

"Trang thứ bảy, Man Tộc Văn Minh".

"Trang thứ tám, A Lại Da Văn Minh"

…..

…..

Ở trong không ngừng thôi toán, diễn hóa, trận trận Văn Minh Sử, xuất hiện ở trong Kỷ Nguyên chi thư, hơn mười trang đầu của Kỷ Nguyên chi thư, đều xuất hiện ra Văn Minh Sử.

Quyển sách này nếu xuất hiện trong thế tục, sẽ bị vô số người tu đạo tôn sùng thành kinh điển, chân thư duy nhất.

Phương Hàn càng lúc càng thuần thục, tới cuối cùng, thậm chí ngay cả Ám Hắc chi thư, Dạ Đế Văn Minh của Hạng Nhất Chân, cũng khắc lên trên. Hiện tại hắn phong ấn Hạng Nhất Chân, có thể đạt được rất nhiều đạo thuật trên người hắn, thậm chí là huyền bí thần thông của hắn, trong quá trình ngưng luyện Kỷ Nguyên chi thư, cũng có tác dụng lớn.

"Tốt, thành rồi. Kỷ Nguyên chi thư, ngưng luyện thành hình dáng sơ khai".

Phương Hàn đứng thẳng dậy, quan sát Kỷ Nguyên chi thư trong cơ thể, có khoảng mười lăm trăng chứa Văn Minh Sử, mỗi một trang, đều phóng ra ánh sáng như hòa, khí tức văn tự sử thi, phiêu đãng ở trên, khiến cho người cảm thấy văn minh thâm thúy, trí tuệ sâu xa.

Trí tuệ chúng sinh.

"Đây là một quyển sách trí tuệ chúng sinh từ xưa đến nay, Kỷ Nguyên chi thư". Trong lòng Phương Hàn một mảnh trong suốt, rõ ràng, hắn nhìn thấu tương lai nói. Trong tối tăm, hắn cảm thấy sâu xa trong Thiên Giới, mơ hồ chứa đựng lực lượng có thể thôn phệ tất cả, phún ra Vĩnh Sinh chi môn.

Tương lai sau này, hắn cần nhất là tích lũy kiến thức, biết nhiều văn minh hơn, khắc chúng lên quyển sách trí tuệ chúng sinh.

Mỗi một văn minh sử, đều ẩn chứa vô số trí tuệ chúng sinh, tạo ra trang nhạc huy hoàng của sinh mệnh.

Việc Phương Hàn cần làm hiện tại, chính là hảo hảo ghi lại những Văn Minh Sử này lên trên, không để tiêu vong. Không để vết nhơ trong dòng sông lịch sử.

Ghi chép lịch sự, tiếp nhận trí tuệ chúng sinh.

Phương Hàn cảm thấy trách nhiệm vĩ đại.

Thần quốc toàn thân, ở trong đề thăng trí tuệ, tổ hợp sắp xếp, càng thêm hoàn mỹ, chắc chắn, mỗi một tấc da thịt Phương Hàn, đều có một dòng chảy văn tự sử thi ưu mỹ.

Hắn thật giống như đã thoát khỏi phạm vi lực lượng, mà tiến vào một cảnh giới lập địa thành thánh.

"Lần này cô đọng Kỷ Nguyên chi thư, có trợ giúp rất lớn đối với tu vi ta, tương lai ta liền dễ tấn thăng đến cảnh giới cao hơn, lĩnh ngộ Nguyên Tiên chi đạo rất nhiều. Ta sẽ dùng tốc độ kinh người đề tăng tu vi. Làm cho thế nhân đều bị rung động". Phương Hàn rất tự tin đối với cảnh giới bản thân.

Sau khi hắn cô đọng Kỷ Nguyên chi thư, tán công lực đi, bước chậm ở trong giá sách, bắt đầu đọc những thư tịch trong thư khố Thủy Nguyệt Động Thiên.

Tiện tay lấy ra một quyển kinh thư ở bên cạnh.

Bản kinh thư này vô cùng to lớn, dày ba trượng, thật giống như một khối nham thạch.

"Bản đại tàng kinh này, phía trên ghi lại một ít đạo lý, thần thông, pháp thuật vô thượng của Phật môn, còn có chứa ký ức Tiên Phật, là một vị phật đà viễn cổ bị Vũ Hóa Môn chém giết lưu lại".

Phương Hàn khẽ động, ánh mắt chiếu sáng qua bản thư tịch này, kinh văn phía trên lập tức bị gỡ xuống, hóa thành kiến thức, dung nhập vào trong đầu hắn, một số lưu lại, tiến vào trang thứ hai của Kỷ Nguyên chi thư, trong Phật Văn Minh.

Một quyển sách, trong ba hô hấp, tất cả tinh túy, kiến thức, đều bị Phương Hàn tiêu hóa, lĩnh ngộ, hơn nữa hoàn toàn chiếm lấy.

Đối mặt với bản đại tàng kinh này, cho dù là Tổ Tiên, muốn lĩnh ngộ tinh túy trong đó cũng phải mấy tháng thời gian. Thiên tài Tổ Tiên, cũng phải mấy ngày, nhưng mà Phương Hàn chỉ mấy hô hấp, toàn bộ đều tiêu hóa xong.

Trong lúc chuyển đầu, ánh mắt Phương Hàn lại nhìn về một thư tịch khác, thần quang trong mắt hắn, càng lúc càng đậm hơn. Thư tịch trong mười dặm quanh thân, ầm ầm bị lật xem.

"Thiên Tán kinh, là thư tịch ghi lại sử thi văn minh một bộ lạc, cũng đáng giá tham khảo. Cách Tát Vương thư, cũng là một kinh điển cửa bộ lạc Man Tộc, sao? Bản kinh thư này là do một tuyệt đại thế gia của Thiên Giới chép vào trong gia huấn, các sự tình ghi lại, cũng rất có lợi đối với ta…"

Trong khoảng thời gian ngắn, tri thức trăm ngàn thư tịch, đều tiến vào trong đầu Phương Hàn, trải qua tiêu hóa, dung nhập vào trong Kỷ Nguyên chi thư, quyển sách này tăng thêm trang mới, hoặc là phong phú thêm về văn minh tiên đạo.

Phương Hàn đọc những thư tịch ở đây, có sử thi bộ lạc cổ, có ghi chép của đại nhân vật, có gia phả của gia tộc, có niêm giám của thiên đình….Những thư tịch này, đại đa số đều không ghi tu hành thần thông, mà ghi lại một số cảm ngộ, ẩn chứa cảm tình phong phú của tác giả trong đó.

Bất quá ích lợi đối với Phương Hàn vô cùng to lớn.

Hiện tại hắn cần không phải là pháp quyết tu hành thần thông, mà là những kiến thức, cảm ngộ, giới thiệu này.

Mỗi một quyển sách, cao thủ thông thường đều phải đọc thật lâu, mà hắn lại dùng hiệu suất nhanh kinh người. Không lâu sau, hơn vạn quyển thư tịch cực dày, đã bị hoàn toàn tiêu hóa, kiến thức biến thành trí tuệ, dung nhập vào trong Kỷ Nguyên chi thư.

Lực lượng Kỷ Nguyên chi thư, cũng tăng trưởng không ít.

Phương Hàn cảm giác nếu như mình thi triển ra Kỷ Nguyên thần quyền, uy lực ước chừng lớn hơn ba thành so với trước kia.

"Nếu như đọc xong toàn bộ những thư tịch trong thư khố này? Hấp thư kiến thức, chuyển thành trí tuệ thì sao? Kỷ Nguyên chi thư cường đại đến trình độ nào?" Trên thân thể Phương Hàn, bắt đầu thiêu đốt nguyên thủy chi khí, thần quốc quanh thân thôi toán đến mức cực hạn, Tam Thập Tam Thiên Chí Bảo, Bát Bộ Phù Đồ cũng bắt đầu cuồng bạo, phụ trợ Phương Hàn, thôn phệ văn tự.

Ầm.

Vô số thư tịch đều bị thần quang của Phương Hàn chiếu lên, phương diện trí tuệ trí thức, cảm ngộ, văn tự, đều biến thành nước lũ cuồn cuộn, tiến vào trong cơ thể Phương Hàn, lại mấy vạn bản điển tịch bị Phương Hàn đọc.

Trong nháy mắt này, hắn tương đương rất nhiều cao thủ đọc sách mấy chục năm.

Trong thư khố Thủy Nguyệt Động Thiên, mỗi một quyển thư tịch, đều là kỳ trân bảo điển, bị tổ sư Hoa Thiên Quân của Vũ Hóa Môn thu thập, còn có cao thủ cường đại ở Vũ Hóa Môn thu thập từ bên ngoài, ghi lại, cung cấp cho đệ tử đọc, quan sát, tăng thêm trí tuệ.

Bất quá đệ tử bình thường sau khi đi vào, đều chẳng thèm ngó đến những thư tịch này, bọn họ phải tìm điển tịch tu hành đạo thuật cường đại để quan sát.

Trong mắt Phương Hàn, đó là bỏ gốc lấy ngọn.

"Tất cả trí tuệ, quy về một thân". Phương Hàn bước chậm trong thư khố Thủy Nguyệt Động Thiên, nước lũ kiến thức quanh thân càng lúc càng lớn, mà Kỷ Nguyên chi thư kia, trang càng ngày càng nhiều, văn minh phía trên lần lượt gia tăng, Văn Minh Sử ở trên trang cũng càng ngày càng phong phú.

Ở trong thư khố, có điển tịch của một cao thủ Thần Tộc bị Vũ Hóa Môn chém giết để sót lại, dùng văn tự Thần Tộc viết thành. Cũng bị Phương Hàn quan sát tiêu hóa, gia tăng nội dung văn mình trang thứ nhất.

Quanh thân Phương Hàn, vô số tinh thể trí tuệ, hoành không xuất hiện, ở trong hỏa diễm nguyên thủy hừng hực, thiêu đốt thành ánh sáng chói mắt. Chưa từng có giờ phút nào, Phương Hàn lại có tâm lý nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

Hắn giống như một con Thao Thiết, tiến vào trong hải dương cắn nuốt mỹ thực.

Bất quá, việc đọc không chút kiêng kỵ này, cũng tiêu hao đại lượng nguyên thủy chi khí.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio