Vĩnh Sinh

chương 179: giải cứu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mười lăm năm… Người bình thường chắc hẳn là sẽ chết đói. Có điều ta dùng Cửu Cung Thuật tính toán một lần thì Phương Hàn lần này vẫn chưa đi vào tuyệt lộ, hẳn là chưa có chết. Hắn nhất định có cách để sống sót, nói không chừng đi vào Thái Nguyên Tiên Phùng cũng là một kỳ ngộ của hắn.

Đoàn ánh sáng trong suốt chính là chưởng giáo của Vũ Hóa Môn, nói chuyện có vẻ rất thần bí.

"Cửu Cung toán số…" Già Lam nghe được những lời này của chưởng giáo thì lông mày nhíu lại. Nàng biết được các cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh thấu hiểu được thiên cơ, có thể cảm ứng được vạn sự trong trời đất, bất quá đây không phải là chuyện Thần Thông Bí Cảnh có thể chạm tới được.

Lần này đi theo chưởng giáo đến không gian của Thái Nguyên Tiên Phủ chính là muốn tận mắt nhìn thấy thần thông của chưởng giáo.

Bình thường rất khó gặp được chưởng giáo của Vũ Hóa Môn, dù là địa vị như Già Lam cũng không thể thường xuyên gặp chưởng giáo để hỏi một số nan đề trong quá trình tu luyện, phần lớn là tự mình nghiền ngẫm mà ra. Rất khó có được một cơ hội được chỉ giáo tận tình.

Nhìn cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh ra tay cũng là một cơ hội khó mà có được.

"Không biết chưởng giáo sẽ làm thế nào? Hào quang chung quanh Thái Nguyên Tiên Phủ vô cùng lợi hại, một khi người kích phát cấm chế, bị hào quang tấn công thì sẽ vô cùng nguy hiểm." Phương Thanh Tuyết quan sát xung quanh, cảm ứng tình huống xung quanh Thái Nguyên Tiên Phủ, xung quanh nó có một từ trường cực lớn, chậm rãi vận chuyển, tựa như mặt trời, mặt trăn lần lượt mọc lên rồi lặn xuống, có một loại quy luật không thể chống lại.

Cả tiên phủ đã gần giống như một thế giới tự nhiên, không thể bị phá hủy. Bất luận là ai có ý đồ gì với nó thì đều sẽ bị thiên địa trừng phạt.

Phương Thanh Tuyết tự nhận là không có khả năng làm dao động tiên phủ, nàng cũng rất muốn biết là chưởng giáo chí tôn sẽ làm như thế nào để làm rung động "không gian tự nhiên" này.

Đoàn ánh sáng trong suốt mở rộng, chiếu sáng không gian xung quanh tiên phủ, tạo nên một vùng không gian thanh thuần, tươi mát, tựa hồ xem xét gì đó xong rồi mới nói: "Cấm chế chung quanh Tiên Phủ cũng không phải là loại đặc thù gì, Thái Nguyên Hào Quang càng không thể làm gì được ta. Kỳ thật thì các môn phái đều thèm muốn tòa tiên phủ này đã lâu, đều đã phí không ít công sức nghiên cứu. Tòa tiên phủ này lợi hại nhất chính là ba Huyền Tẫn Môn ở sâu trong đại điện bên trong tiên phủ, do một kiện tiên khí biến thành. Ai cũng thèm muốn nó nhưng tiếc là không ai có thể thành công."

Long Huyên liên tục gật đầu: "Chưởng giáo, không phải Thái Nhất Môn cũng có tiên khí sao? Vì cái gì mà không thể dùng nó để phá vỡ tòa tiên phủ này, tìm được bảo tàng trong đó? Trong tiên phủ nghe nói có vô số bảo bối, linh đan, pháp quyết tu luyện thần thông, bất luận là tìm được cái gì thì đều giúp cho thực lực của môn phái tăng lên rất nhiều, có thể trở thành đệ nhất môn phái Tiên Đạo. Thái Nhất Môn tìm được thì có thể sát yêu, diệt ma, áp đảo chín môn phái Tiên Đảo, nắm giữ toàn bộ Huyền Hoàng Thế Giới cũng không có gì lạ."

"Chuyện đó cũng không phải đơn giản như vậy." Già Lam giải thích, "Thái Nhất Môn quả thực có thực lực phá vỡ tiên phủ nhưng mà để vận dụng lực lượng đó thì phải hao phí rất nhiều. Muốn triệt để phá vỡ tòa tiên phủ này thì sợ là phải chết một hai cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh hơn nữa quan trọng nhất là ai có thể bảo đảm rằng khi bọn họ phá vỡ tiên phủ thì có thể thoải mái thu được bảo vật ở trong đó? Ta dám nói chỉ cần Thái Nhất Môn ra tay thì bảy mạch của Ma Đạo, năm tông Yêu Đạo đều sẽ chen chúc tới đây, mà chín môn phái Tiên Đạo cũng sẽ không đứng ngó. Đến lúc đó thì dù cho là tiên nhân cũng không thể khống chế nổi cục diện. Thái Nhất Môn cũng sẽ sẽ bị người khác lợi dụng."

Phương Thanh Tuyết cũng tỏ vẽ đồng ý: "Già Lam phân tích rất chính xác, sẽ không ai để Thái Nhất Môn an lành lấy được Thái Nguyên Tiên Phủ. Thậm chí dù có thu được rồi cũng sẽ bị các môn phái khác vây công. Lần này chưởng giáo đến đây cũng có không ít người đang theo dõi.

"Hai người các ngươi đều là đệ tử kiệt xuất của có thể phân tích mọi chuyện rõ ràng như vậy, rất tốt, rất tốt. Không có bị những ham muốn che mờ lý trí, thần thông càng lớn thì tâm ma càng nặng, khi có chuyện sẽ khó tránh khỏi khiếm khuyết, thiếu sót. Bởi vì có lực lượng lớn thì gặp chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến chuyện dùng lực lượng để giải quyết vấn đe. Những thứ khác như cơ cảnh, linh động, trí tuệ đều bị đặt sang một bên, nếu như vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu lỡ phạm phải một sai lầm nghiêm trọng thì sẽ gặp tai họa không thể cứu chữa. Các ngươi phải nhớ kỹ, sau này lực lượng của các ngươi phát triển hơn, càng mạnh mẽ hơn thì càng phải cẩn thận hơn. Sau này Vũ Hóa Môn phải trông chờ vào các ngươi chống đỡ. Đất nước có nhân tài ra tay xây dựng thì mới có thể mãi vững bền.

Chưởng giáo Vũ Hóa Môn ân cần chỉ dạy.

"Lực lượng càng lớn thì chuyện đầu tiên nghĩ tới khi có vấn đề là dùng lực lượng để giải quyết. Đúng là như vậy!" Phương Thanh Tuyết nghe vậy thì kinh hô, "Đa tạ chưởng giáo đã chỉ dạy."

"Tốt lắm, giờ ta sẽ thi triển đại pháp, phá vỡ vòng tuần hoàn của hào quang bảo vệ tiên phủ. Các ngươi chú ý tự bảo vệ cho tốt." Chưởng giáo sau khi thăm dò một hồi tựa hồ đã tìm được cái mình muốn.

"Chưởng giáo, người ra tay như vậy liệu có bị vây công không? Vạn nhất có người cho rằng Vũ Hóa Môn chúng ta có mưu đồ gì với tiên phủ thì…" Một nữ chân truyền đệ tử lo lắng nói.

"Không sao, lực lượng một mình ta không thể làm gì được cả tiên phủ này, cũng chỉ là để giải cứu một đệ tử thôi. Nếu như Vũ Hóa Môn chúng ta giống trống khua chiêng, tất cả các cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh đều đến đây, lại xuất ra đạo khí thì mới gặp ám toán, hiện tại thì sẽ không có vấn đề gì đâu." Chưởng giao cười ha hả nói, sau đó thoải mái xuất thủ.

Hắn vừa xuất thủ thì tiếng nổ ầm ầm vang lên khắp không gian! Toàn bộ hào quang bao quanh tiên phủ trong chốc lát sáng lên rồi lại tối đi, mà bầu trời của tiên phủ bỗng xuất hiện hai mặt trời. Một mặt trời màu đen, một mặt trời màu trắng! Hai cái thay nhau luân chuyển, không ngừng phát sáng!

Cấm chế xung quanh tiên phủ bị kích phát triệt để, hào quang mãnh liệt bành trướng ra xung quanh, mạnh mẽ phản kích lại với lực lượng trăm vạn mã lực, thậm chí là ngàn vạn mã lực! Trong hào quang có rất nhiều thân ảnh mặc áo giáp vàng, đội mũ trụ vàng, như một đàn ong vỡ tổ lao ra, đánh về khắp mọi hướng, sát khí ngập trời giống như có hàng tỉ thiên binh, thiên tướng bủa vây tạo thành thiên la địa võng, diệt sát hết tất cả!

Đông! Đông! Đông!

Trong đó còn có một có một luồng âm thanh như trống trận vang lên dồn dập, âm ba lan tỏa ra xung quanh, tạo nên áp lực cường đại.

"Trong Hoa Thiên Cổ!"

Già Lam kiến thức rộng rãi, thoáng cái đã biết đây là một kiện đạo khí trong truyền thuyết, được sử dụng trong đại chiến Tiên Ma, dùng để kích phát sĩ khí, tăng cường lực lượng, khả năng đối kháng với Thiên Ma, ma vật của quân sĩ. Trong Chư Thế Giới cũng có ghi lại thông tin về vật này.

Không tưởng được chưởng giáo Vũ Hóa Môn đánh vào cấm chế của tiên phủ lại kích phát cấm chế này. Hiển nhiên cái trống này đã rơi vào trong tay Thái Nguyên Tiên Tôn, được tiên tôn dùng làm một đạo phòng tuyến của tiên phủ. Bởi vì chưởng giáo Vũ Hóa môn quá lợi hại nên mới kích phát kiện đạo khí này, ngày đó khi Hoa Thiên Đô xâm phạm cũng không dẫn phát sự phản kích của kiện đạo khí này.

Nhưng mà vô luận là Thái Nguyên Hào Quang hay là Trọng Hoa Thiên Cổ gặp phải lực lượng của hai mặt trời, một đen một trắng của chưởng giáo Vũ Hóa Môn thì đều bị đánh tan ngay tức thì, không thể làm gì được hai mặt trời đó.

"Đây là thần thông gì vậy?" Phương Thanh Tuyết hỏi Già Lam.

"Đây là Chân Không Âm Dương Đạo của chưởng giáo chí tôn, uy lực cực lớn, có thể hóa thành nhất khí, phân lưỡng nghi, định tam tài, bố tứ tượng, hóa ngũ hành, tỏa lục hợp, động thất tinh, bão bát quái, hành cửu cung, trấn áp thập phương." Già Lam nhìn không chớp mắt, chú ý quan sát chưởng giáo phá vỡ cấm pháp của tiên phủ.

Khi chưởng giáo Vũ Hóa Môn thi triển thần thông phá vỡ hào quang của Thái Nguyên Tiên Phủ thì Phương Hàn ở trong đại điện cũng cảm giác được có chuyện khác thường xảy ra.

Cả tiên phủ rung động mãnh liệt, giống như có một trận địa chấn vậy, âm thanh cùng sự chấn động này làm Phương Hàn không thể tiếp tục tu luyện.

Dựa theo đạo lý thì Thái Nguyên Tiên Phủ huyền phù giữa không trung, tuyệt không thể xảy ra địa chấn.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Phương Hàn bị dọa nhảy dựng lên.

"Vận may của ngươi đến rồi đó, bên ngoài có cao thủ cực kỳ lợi hại đang đánh vào cấm chế của tiên phủ, hắn muốn dùng pháp lực cường đại xé rách một lỗ hổng của cấm chế, giúp ngươi thoát ra ngoài." Thần bí nhân trầm mặt một hồi, sau khi xem xét động tĩnh ở bên ngoài thì mới mở miệng nói.

"Là ai? Ai lại muốn cứu ta……"

"Người này cũng thật lợi hại! Chân Không Âm Dương Đạo! Một trong các đại thần thông thái cổ! Người này thực lực tuy không bằng ta nhưng nếu ta muốn thu thập hắn thì cũng không dễ dàng, ta muốn giết hắn thì hắn hoàn toàn có thể chạy trốn được! Xem ra là chưởng giáo Vũ Hóa Môn của ngươi rồi! Rõ ràng tới là để cứu ngươi, xem ra cũng là một môn phái tốt. Với thần thông của hắn hoàng toàn có thể phá mở cấm chế, tạo thành một con đường tạm thời giúp ngươi thoát ra ngoài, ngươi phải chú ý, tận dụng thời cơ, không nên bỏ lỡ!" Thần bí nhân tấm tắc tán thưởng.

Phương Hàn nghe nói lập tức ra lệnh: "Ma nữ, muội mau vào trong đỉnh! Chúng ta phải tận dụng cơ hội này! Tiền bối! Nếu ta có thể ra ngoài được, sau này luyện thành thần thông sẽ đến giải cứu người! Giúp người thoát khốn!"

"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha! Gieo nhân hiền thì thu được quả lành! Ta tin tưởng ngươi!" Thần bí nhân cười to nói: "Kỳ thật ngày đó khi Hỏa Vân Tiên Tử bị vây khốn ở đây cũng có người tới giải cứu cho nàng, bất quá nàng không có Cây Thế Giới như ngươi, giống như đèn cạn dầu không thể chờ đến lúc người người ta tới cứu thì đã chết rồi."

Ầm ầm! Ầm ầm!

Thanh âm bên ngoài không ngừng vang vọng, Phương Hàn ngồi trong vương đỉnh lặng lẽ vận chuyển pháp lực, chỉ cần có một cơ hội thì hắn nhất định sẽ xông ra ngoài thật nhanh! Lúc này pháp lực của hắn cũng không còn yếu kém như trước, trên người có ba mươi mốt loại thần thông, điều khiển vương đỉnh rất dễ dàng, lực lượng còn mạnh hơn cả khi vương đỉnh còn hai mươi vạn Thiên Ma.

Bất quá thanh âm vang vọng kéo dài suốt hai năm!

Phương Hàn lúc này cũng là dầu hết đèn tắt, đan dược không còn, ma nữ ở trong vương đỉnh cũng là nhờ Phương Hàn truyền nguyên khí cho mới có thể tiếp tục duy trì, về mười con rối Tu La Ma Kiếm thì đã sớm khí huyết suy bại, đi đời nhà ma. Phương Hàn đương nhiên không có dư thừa nguyên khí để nuôi dưỡng bọn chúng.

Trong hai năm này, Phương Hàn lúc nào cũng tập trung tinh thần cao độ, không ngừng vận chuyển pháp lực, thúc dục thần thông, tu vi lại càng tinh tiến hơn trước. Hắn cũng biết bên ngoài cũng chỉ mới trải qua hai ngày mà thôi, cấm chế của Thái Nguyên Tiên Phủ vô cùng lợi hại, có đánh mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể phá vỡ được, mà khi đó ở bên trong thì đã trôi qua được mười năm rồi, khó trách lúc trước Hỏa Vân Tiên Tử không thể chống đỡ nổi.

Trong lúc hắn đang cố gắng chống đỡ, duy trì pháp lực thì từ trong hư không đột nhiên vang lên giọng nói của một người: "Phương Hàn có đó không? Ta là chưởng giáo Vũ Hóa Môn. Ngươi nếu còn chưa chết thì hãy trả lời một tiếng!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio