Tuyết trắng đầy trời, tiếng chuông vang lên không ngừng.
Tiếng chuông này khác với tiếng Thiên Địa Cảnh Chung ngày trước, không phải phát ra từ Vũ Hóa Thiên Cung, mà là từ Sơn Hà Viện phát ra, một tiếng nối tiếp một tiếng, du dương, chậm rãi, triệu tập tất cả nội môn, ngoại môn đệ tử.
Ngoại môn đệ tử mặc dù không có tư cách tham gia thi đấu, nhưng có thể quan sát, học hỏi, giúp đề cao cảnh giới của bản thân, học tập các loại đấu pháp, kinh nghiệm thực chiến.
Một đám đệ tử, đạp tuyết mà đi trong tiếng chuông vang vọng, mọi người ai cũng đều hướng tới Sơn Hà Viện, nơi tổ chức thi đấu sắp lại vị trí Sơn Hà Bảng
"Nghe nói lần đại hội này môn phái ban thưởng nhiều hơn so với các lần trước. Một kiện bảo khí! Còn có rất nhiều thượng phẩm linh khí uy lực cực mạnh, nghe đồn còn ban thưởng cả Âm Dương Vạn Thọ Đan nữa đó! Kỳ này so với đại hội năm trước thì ban thưởng hậu hĩnh hơn gấp mấy lần. Không biết lần này ai sẽ giành được đây?"
"Đại hội mười môn phái Tiên Đạo cũng sắp tới rồi, môn phái cũng mong muốn đào tạo được thêm vào cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, dĩ nhiên sẽ không keo kiệt ban thưởng cho các đệ tử có tư chất, giúp họ đột phá Thần Thông Bí Cảnh, tăng thêm thể diện của môn phái tại đại hội quần tiên."
"Lần này Nguyên Kiếm Không chỉ sợ sẽ mất hạng mười, Ngân Xà Kiếm của hắn bị mất, cách đây không lâu còn bị Phương Hàn đánh cho một trận, mất hết thể diện."
"Lần này chỉ sợ tên Phương Hàn kia có thể leo lên Sơn Hà Bảng a. Thực lực của hắn cũng rất mạnh."
"Hừ? Sơn Hà Bảng? Chỉ sợ là tính mạng cũng khó mà giữ được! Người này cuồng vọng tự đại, lại dám chống đối Hoa Thiên Đô sư huynh. Trên Sơn Hà Bảng có rất nhiều người sung bái Hoa ư huynh, bọn họ làm sao có thể bỏ qua cho hắn? Huống chi Diệp Nam Thiên sư huynh sớm muốn đối phó với hắn. Hắn sẽ sớm bị xử đẹp thôi. Với thực lực của Diệp sư huynh thì cũng không cần phải nói gì thêm nữa rồi."
"Uhm, Diệp sư huynh có thực lực rất khủng bố."
"Lần này không biết có ai có thể trong khi thi đâu Sơn Hà Bảng mà đột phá Thần Thông Bí Cảnh không nhỉ? Nghe đồn từng có đệ tử trong khi thi đấu mà đột phá tiến vào Thần Thông Bí Cảnh, làm cho toàn trường kinh sợ."
"Có thật không, Thần Thông Bí Cảnh cũng không phải đơn giản a, một bước lên trời đó!"
"Long sư tỷ cũng chưa chắc có thể đột phá được."
"A! Long sư tỷ! Tỷ ấy là người xếp hạng nhất trên Sơn Hà Bảng a…"
Rất nhiều ngoại môn đệ tử không ngừng thảo luận, Phương Hàn ở giữa đám người, không vui không buồn, giống như băng tuyết tinh khiết, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hắn cũng chỉ mặc một bô thủy hỏa đạo bào bình thường, hai tay trống trơn không mang theo cái gì. Vốn hắn có Âm Sát Ma Đao là thượng đẳng linh khí, uy lực mạnh mẽ nhưng lại cấp cho Hồng Di Quận Chúa.
Hồng Di Quận Chúa mặc dù có Chân Lam Kiếm nhưng không thể để lộ ra ngoài.
Còn Âm Sát Ma Đao này mạnh hơn hẳn Chân Lam Kiếm, mà Hồng Di Quận Chúa cũng có thể công khai sử dụng nó mà không phải e ngại điều gì.
Theo dòng người ùn ùn tiến vào trong Sơn Hà Viện, Phương Hàn tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn quanh thì thấy các lôi đài vững chãi đã được dựng sẵn, đó chính là nơi nội môn đệ tử sẽ tỷ thí với nhau.
Mà ở vùng đất trung ương, có một tấm bảng vàng, bên trên có ba chữ "Sơn Hà Bảng" bằng vàng thật lớn! Bên trên còn có vô số quang hoa không ngừng lưu chuyển, tản mát ra một cổ pháp lực bàng bạc, không biết là linh khí hay bảo khí.
Trên Sơn Hà bảng có tên mười người.
Phương Hàn để ý quan sát thì thấy Diệp Nam Thiên xếp thứ ba. Xếp thứ nhất là một nữ tử họ Long, tên là Long Huyên. Nhìn thấy họ Long, hắn suy nghĩ một hồi thì nhớ lại khi hắn tiến vào Nội Tiên Viện, giao nộp xương gai Tu La thì gặp một vị nữ tử mặc hoàng y, được mọi người gọi là "Long sư tỷ".
"Chẳng lẽ nàng là người xếp hạng nhất trên Sơn Hà Bảng.
Nhớ lại khi đó nàng chỉ cần hai ngón tay là có thể thoải mái cầm lấy xương gai Tu La nặng hơn trăm cân, còn nhẹ nhàng hơn so với cầm đũa. Lúc đó hắn cũng chỉ biết tu vi nữ tử này sâu không thể lường được.
Phương Hàn thu liễm tinh thần, nhìn xuống bên dưới Sơn Hà Bảng, thấy có rất nhiều trưởng lão ở đó, còn có một vài chân truyền đệ tử đang nói chuyện với nhau, ánh mắt quét qua quét lại trên người các đệ tử, tựa hồ đang bình phẩm tư chất của các đệ tử trong môn phái.
Phương Hàn còn thấy có cả Già Lam sư tỷ nữa, nhưng Hoa Thiên Đô thì không có ở đây.
Một canh giờ sau, khắp nơi trong Sơn Hà Viện đều chật kín ngoại môn và nội môn đệ tử, vòng này bao xung quang vòng kia, vô cùng đông đảo, nhưng cũng không có chật chội, chen chúc.
Sơn Hà Viện rất to lớn, có thể nó là kiến trúc lớn nhất trong Vũ Hóa Thành. Có thể dung nạp được rất nhiều người.
Tiếng chuông bỗng nhiên dừng lại, dư âm vẫn lượn lờ mang theo lực lượng trấn an toàn bộ đệ tử trong viện, không khí liền trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Một trưởng lão đứng lên, ánh mắt quét khắp toàn trường, mỗi một đệ tử khi thấy ánh mắt của vị trưởng lão này thì không nhịn được mà cúi đầu, không dám nhìn thẳng, vị trưởng lão này chắc chắn là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh.
"Tranh tài Sơn Hà Bản là quy củ do Vũ Hóa Môn chúng ta đặt ra nhằm tuyển chọn ra các đệ tử ưu tú để bồi dưỡng. Trong khi thi đấu, các ngươi cần phải xuất ra bản lĩnh chân thật, không được làm bộ làm tịch. Lần này môn phái xuất ra phần thưởng rất hậu hĩnh, cho dù có tiến vào mười hạng đầu hay không thì tùy theo biểu hiện xuất sắc, có nghị lực cứng cõi, ý chí phi phàm, đầu óc thông minh thì đều được ban thưởng. Đại hội bắt đầu!"
Sau lời tuyên bố này, rất nhiều "Lão dài hơi"() xuất hiện trên lôi đài tranh tài, đọc tên các nội môn đệ tử tham gia tranh tài.
(): cách gọi châm biếm của đệ tử Vũ Hóa Môn đối với Trưởng lão ở Vũ Hóa Thành, làm nhiệm vụ quản lý sự vụ thông thường, trong coi đệ tử. Thường không đạt tới Thần Thông Bí Cảnh….
Vốn môn phái đã có hơn năm ngàn nội môn đệ tử, lần này khảo hạch tại Thiên Ma Chiến Trường này có trục trặc, số đệ tử thăng cấp đông đảo, số lượng nội môn đệ tử cũng đông hơn rất nhiều.
Cho nên lần đại hội Sơn Hà Bảng này là ngư long hỗn tạp vô cùng. Bất quá có nhiều đệ tử hơn nữa thì Vũ Hóa Môn vẫn an bài rất rõ ràng, quy củ, tuyệt đối sẽ không để xảy ra hỗn loạn.
"Võ đài số mười chín! Phương Hàn! Ân Thế Hải!"
Phương Hàn nghe gọi tên thì đứng dậy đi lên, rất nhiều nội môn, ngoại môn đệ tử có thể thấy rõ hắn. Hắn bây giờ là người nổi tiếng là không biết tự lượng sức mình, nhiều người đều nghĩ xấu về hắn. Thậm chí các vị trưởng lão cũng nhìn về hắn với ánh mắt tò mò. Già Lam cũng đưa mắt nhìn lên người hắn, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
"Phương pháp phong ấn Diêm La Kim Thân, và Ẩn Nặc Phù quả nhiêu có tác dụng. Những người này tuy có cảm giác được khí tức dị thường trên cơ thể ta nhưng cũng không thể phát hiện ra ta đã trở thành cao thủ Thần Thông Bí Cảnh."
Cảm nhận được ánh mắt của các vị trưởng lão tập trung lên người mình, Phương Hàn âm thầm tự khen rằng bản hắn đã chuẩn bị rất chua toàn.
Hắn hiện tại ẩn dấu toàn bộ pháp lực sâu trong não, đồng thời dùng các loại linh phù phong ấn lại, không để lộ ra một chút khí tức pháp lực nào, thậm chí có thể che dấu một số cao thủ Thần Thông Bí Cảnh tầng sáu hoặc tầng bảy. Bất quá thời gian cũng không dài, sau một thời gian, khi phong ấn yếu đi thì hắn sẽ bị phát hiện.
Hoàng Tuyền là một cái tên đầy bí ẩn, mà Ẩn Nặc Phù do Diêm luyện chế cũng đó điểm độc đáo của nó.
Chỉ gặp phải địch nhân cao cường hắn mới mạnh mẽ phá giải phong ấn, hiện tại để lộ ra thực lực thì còn quá sớm, để cho người khác chuẩn bị thì sẽ gặp nhiều phiền toái.
"Ngươi chính là tên Phương Hàn không biết lượng sức đó sao? Nghe nói Thất Sát Hồ Lô của ngươi bị Hoa sư huynh lấy đi mà ngươi vẫn có thể bạo hành Nguyên Kiếm Không thì cũng có chút độc đáo. Bất quá Nguyên Kiếm Không không có Ngân Xà Kiếm thì cũng chỉ là một tên phế vật, hôm nay ta muốn xem thử ngươi có thủ đoạn gì?"
Đối thủ vòng một của Phương Hàn trong là Ân Thế Hải! Hắn không dùng thủy hỏa đạo bào mà là một kiện nguyệt sắc đạo bào, ẩn ẩn tỏa ra quang hoa lấp lánh, có một dòng xoáy của pháp lực dao động theo quy luật nhất định. Tuy không phải là linh khí nhưng so với thủy hỏa đạo bào thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Mà thanh kiếm trong tay hắn là một thanh kiếm bằng ngọc thuần chất, không phải kim thiết, lộ ra quang hoa lóng lánh, trong suốt.
"Phi kiếm của ta gọi là Côn Ngọc, linh trận bên trong giúp cho kiếm lực hùng mạnh. Là ta ngẫu nhiên lấy được ở Côn Ngô Sơn, di bảo của một thượng cổ luyện khí sĩ. Thanh kiếm này dưới sự điều khiển của ta có thể cầm giữ hai mươi tám thớt Hoàng Tuyền Mã. Xin mời!"
Ân Thế Hải cười khúch khích, đem lực lượng của Côn Ngọc Kiếm trên tay nói ra rành mạch, ý muốn tạo áp lực vơi Phương Hàn. Vị nội môn đệ tử cũng là một nhân vật khó lường.
Trong thế giới này có rất nhiều động phủ hoang phế từ thời thượng cổ, bên trong có rất nhiều pháp khí, ngẫu nhiên có vài đệ tử đến hoang núi thám hiểm, vô tình gặp kỳ ngộ mà có được.
Ân Thế Hải vừa dứt lời, cũng không đợi Phương Hàn nói gì, đột nhiên một làn khói từ trên người hắn tỏa ra, một làn sương mủ bao phủ khắp võ đài, đồng thời cơ thể hắn cũng dần biến mất, giống như thuật ẩn thân.
"Linh Vụ Chướng! Ẩn Nặc Phù?"
Phương Hàn vừa nhìn thấy thì thốt lên. Linh Vụ Chướng là một loại pháp phù có thể phát ra sương mù bảo phủ khuôn viên vài dặm, mà Ẩn Nặc Phù giúp thân che dấu thân thể của hắn.
Bât quá Ẩn Nặc Phù do Ân Thế Hải sử dụng che dấu cả phi kiếm của hắn, so vơi Ẩn Nặc Phù bình thường thì cao cấp hơn một chút.
Sưu!
Giữa làn sương mù dày đặc, một đạo khí lưu vô hình phá không đánh về Phương Hàn!
Trong nháy mắt! Phóng ra sương mù! Ẩn dấu thân thể! Phóng ra phi kiếm! Hạ độc thủ! Ân Thế Hải này quả là lợi hại, sử dụng thủ đoạn liên hoàn làm cho con người ta khó lòng phòng bị.
Đương!
Phương Hàn vung pháp kiếm trong tay lên, vô cùng thần kỳ chặn đứng luồng quang mang như thểm điện kia lại. Mà pháp kiếm này đã được Phương Thanh Tuyết tế luyện qua, tùy ý vung lên cũng có thể chặn lại luồng gió vô hình kia.
Trong tiếng nổ vang lên, thiểm điện màu tím đánh lên làn gió vô hình, Côn Ngọc Kiếm từ trong hư không hiện ra, mà pháp kiếm trên tay Phương Hàn cũng gãy thành hai đoạn.
Côn Ngọc kiếm là phi kiếm cấp bậc linh khí, tự nhiên có thể đánh gãy pháp kiếm.
Bất quá khi pháp kiếm gãy, Phương Hàn cũng không dừng lại chút nào, thân thể chớp lên, trong miệng phát ra những tiếng hét dài, không phải Thiên Long Bát Âm mà là Chính Khí Trường Ca của Vũ Hóa Môn!
"Thiên địa chính khí, trường ca đương khốc hề, tử tế tử ly………"
Sóng âm cường đại quét ngang sương mù dày đặc, làm cho sương mù tản mát, Côn Ngọc Kiếm cũng bị chấn động mà dừng lại một chút, ở góc võ đài, một bóng người theo sự vặn vẹo của không khí mà hiện ra, chính là Ân Thế Hải.
Phương Hàn cũng không dừng lại chút nào, trong sóng âm vang dội hung hăng lao về phía Ân Thế Hải, liên tiếp tung ra quyền cước với toàn bộ lực lượng thân thể, mạnh mẽ đánh lên người Ân Thế Hải.
Phanh phanh phanh phanh... Giống như đóng cọc vậy, Ân Thể Hải còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng hơn mười quyền, pháp y trên người thoáng cái đã vỡ nát, hắn gào lên thảm thiết, cả người giống như vừa bị sét đánh, hôn mê bất tỉnh.
Đương!
Côn Ngọc Kiếm mất đi sự điều khiển, rơi xuống đất.
"Ba ba!" Phương Hàn sau khi một chiêu đắc thủ thì cũng không để ý đến pháp kiếm đã gãy, phủi phủi tay đi xuống lôi đài, trở về chỗ ngồi của mình.
"Phương Hàn chiến thắng!" Vị Bán trưởng lão tuyên bố, rất nhiều đệ tử nhìn về phía Phương Hàn với ánh mắt khác thường. Vừa rồi khi có tiếng nổ vang lên ở lôi đài, các đệ tử bình thường còn chưa nhìn ra có chuyện thì Phương Hàn đã chiến thắng, trong tâm họ có cảm giác buồn bực không thôi.
"Hắn chiến thắng? Chẳng lẽ hắn có pháp bảo có thể đón đỡ được Côn Ngọc Kiếm?"
"Có lẽ a? Nghe nói hắn có chút quan hệ với Già Lam hội, có lẽ là mượn được một thanh phi kiếm khác."
"Nguyên Kiếm Không cũng không phải đối thủ của hắn, Ân Thế Hải không chống đỡ được cũng là dĩ nhiên thôi."
"Nhìn bên kia đi! Bắt đầu đấu rồi."
Ngoại trừ trận đấu vừa rồi của Phương Hàn, trên các lôi đài khác cũng đang diễn ra các trận đấu đặc sắc. Các nội môn đệ tử chiến thắng hay các đệ tử thất bại bị trọng thương đều lập tức xuống đài, ai trọng thương thì được khiêng xuống, cho trưởng lão Thần Thông Bí Cảnh trị liệu.
Có thần thông trị liệu chỉ cần còn một hơi thở thì có thể cứu sống được. Bất quá có thể vì thương thế quá nặng mà võ công thụt lùi là chuyện không thể tránh khỏi.
"Diệp sư huynh, đệ tự nhận không phải là đối thủ của huynh."
"Đúng lúc này, trên một lôi đài khác, Diệp Nam Thiên đối mặt với một nội môn đệ tử khác, tên nội môn đệ tử này căn bản không có đọng thủ chút nào, chủ động nhận thua rồi nhảy xuống lôi đài. Diệp Nam Thiên không chiến mà thắng, đi xuống khỏi lôi đài.
"Phương Hàn, không tưởng được ngươi lại có thể thắng, xem ra ngươi vẫn còn ẩn dấu một vài con át chủ bài. Bất quá hy vọng rằng hôm nay ngươi sẽ không gặp ta, như vậy thì ngươi sẽ có thêm vài canh giờ để hưởng thụ cuộc sống." Thấy Phương Hàn chiến thắng đối thủ, Diệp Nam Thiên lộ vẻ lạnh lùng, đi tới bên cạnh hắn, vẻ mặt cười nhưng trong lòng thì không.
"Ta sẽ nhường những lời này cho ngươi."
Phương Hàn liếm liếm môi.
"Ha ha……" Diệp Nam Thiên giống như thấy được chuyện gì đó rất buồn cười: "Ngươi có biết không? Ta có một kiện bảo khí! Mà kiện bảo khí này ngươi không có khả năng chống lại. Nó so với Thất Sát Hồ Lô mà ngươi bị mất thì chỉ có hơn chứ không kém, ngươi định dùng cái gì để chống lại ta, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội nói ra được hai chữ nhận thua đâu."
Trong lúc nói chuyện Diệp Nam Thiên xoay người rời đi, hắn muốn dùng những lời này để gây áp lực cho Phương Hàn, làm cho tinh thần hắn khẩn trương.
"Nếu như ta còn chưa tu luyện đến Thần Thông Bí Cảnh thì quả thật bị những lời nói này của ngươi khiến cho tinh thần bất ổn, nhưng mà bây giờ……" Phương Hàn thầm cười lạnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết có phải là trùng hợp, hay là có người cố y an bài, sau khi Phương Hàn nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát thì đợt đấu thứ hai đã bắt đầu! Mà trưởng lão cũng dùng thanh âm to rõ ràng tuyên bố cặp đấu đầu tiên của vòng thứ hai.
"Phương Hàn! Diệp Nam Thiên! Võ đài số một!"
Sau tiếng hô này, mọi người đều kinh ngạc đứng lên, sau đó là âm thanh bàn luận nổi lên khắp nơi, xôn xao, náo động.
"Thật trùng hợp!"
"Diệp Sư Huynh lại gặp Phương Hàn! Lần này tên Phương Hàn gặp nạn rồi! Hắn làm sao có thể là đối thủ của Diệp sư huynh được."
"Đúng vậy, Diệp sư huynh ẩn dấu rất sâu, nghe nói huynh ấy có bảo khí đó! Hơn nữa gần đây huynh ấy ở trên Vạn La Phong tu luyện suốt muột tháng, chỉ sợ là khó có thể đoán trước được!"
"Chúng ta cùng xem tên Phương Hàn gặp nạn nào!"
Trong tiếng bàn luận của mọi người Phương Hàn từ từ đứng lên đi lên võ đài