Vĩnh Thặng Hoàng Triều Hệ Liệt – Phiến Trung Tình Duyên

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rời khỏi căn phòng cũ nát, cửa gỗ còn phát ra một tiếng kẽo kẹt khiến hắn cùng Sở Đào trời đất cách biệt, A Sửu hướng dọc sông chạy đi, thẳng đến khi tới bến phà, hắn vẫn không quay đầu lại.

Nhân sinh không có đường rút lui, đã bước đi sẽ không thể quay đầu lại.

Ánh mặt trời chiếu rọi mặt sông lóng lánh, A Sửu lên thuyền, thân thuyền hơi hơi quơ quơ, nước sông in bóng của hắn, đột nhiên nghĩ đến ngày đó đi thuyền Sở Đào cố ý ngồi trước hắn chắn nguy hiểm, tâm thần của hắn cũng theo hồ nước lung lay một chút.

Đó là tên ngốc, đến giờ vẫn không nghi ngờ lời hắn nói, bị hắn làm nhục còn liều mạng bảo hộ hắn, thậm chí coi hắn là người đáng tin nhất mà ỷ lại, y vĩnh viễn không biết tự bảo vệ bản thân, đã nhiều lần bị đưa vào hiểm cảnh, tên ngốc như vậy thật khó sống trong thế giới cá lớn nuổt cá bé, y chết chỉ là việc sớm muộn mà thôi.

『 A Sửu, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời! 』

Mặt hồ sóng sánh như chiếu ra vẻ cười thản nhiên của Sở Đào, A Sửu dùng sức quăng xuống nước, nghĩ muốn đem dung nhan kia xóa mờ.

Quên được hắn không?

Tự cho bản thân một đáp án phủ định, hắn từng gặp qua rất nhiều loại người, chỉ là ngu ngốc như Sở Đào thì chỉ có một, nếu muốn quên hẳn là khó đi.

Mặt trời đã lên cao, lúc này Sở Đào chắc đã tỉnh, quan binh cũng rất nhanh sẽ đuổi đến, chính mình bỏ đi để lại hắn có khi lại là tốt, Hoắc Chẩn còn thích hắn, sẽ không gây khó dễ cho hắn, nói không chừng còn có thể trị được vết thương cho hắn, dù là thế nào, hắn đều sẽ ổn thôi.

Chỉ là mặc kệ lý do hoa mỹ cỡ nào cũng không thể phủ nhận chữ ‘phản bội’, hắn biết chính mình rời đi đối với Sở Đào là một đòn trí mạng. Một đường đi dài Sở Đào đã coi mình là người đồng cam cộng khổ với hắn, cho nên mới tin tưởng mình. Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, Sở Đào không thể thừa nhận bị hắn phản bội, hắn thậm chí không dám tưởng tượng biểu tình bất lực của Sở Đào khi biết được chân tướng.

Tiếng lái thuyền làm A Sửu bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, mái chèo quơ xuống, thuyền chậm chậm rời bến, hắn không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn.

Bờ sông dần xa, trong lòng lại không cảm thấy may mắn khi thoát khỏi, ngược lại là tình cảm khó nói thành lời, lo lắng, bất an, vướng bận, đan vào cùng một chỗ, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.

Quan binh có thể đúng lúc xuất hiện hay không? Sau khi xuất hiện có thể làm khó dễ Thập Nhất? Ý nghĩ này bỗng nảy ra trong đầu hắn.

Xa cách lâu như vậy, hắn không dám tin chắc rằng Hoắc Chẩn sẽ chiếu cố Sở Đào, trên đời này dễ thay đổi nhất là lòng người, hắn còn là một hoàng tử sa sút, vì uy danh quyền lực kẻ khác cái gì mà không dám làm?

Ta đang lo lắng cho hắn sao?

Ý nghĩ thình lình nảy ra trong đầu dần len lỏi vào tim, A Sửu càng không an tâm.

Một thứ cảm giác thật lạ, từ lúc hắn bỏ đi liền bám theo, trong lòng thấy trống rỗng, suy nghĩ bất an không yên, giống như mất đi thứ gì, tựa hồ lúc này muốn đi khắp nơi tìm đáp án —— thì ra hắn cứ không yên lòng. Bởi vì thích mà lo lắng, bởi vì yêu mà vướng bận, mà vướng bận của hắn lại là tên ngốc kia, tiểu hoàng tử vẫn luôn bị mình lừa gạt.

Trước mắt xẹt qua cảnh tượng hắn liều mạng cứu mình, bộ dáng hắn say rượu chọc người yêu thương, hắn bị người vứt bỏ mà ôm mình khóc rống, còn có thật lâu trước đó, hắn vì ngựa nổi điên mà nhào vào lòng mình, vẻ mặt kinh ngạc, ngây ngốc nói『 Ngươi thật xấu…. 』

Không quay đầu nhìn lại, là bởi vì hắn biết chỉ cần mình muốn quay lại, vĩnh viễn đều được chấp nhận, chỉ là...... Nhìn thuyền đã cách xa bờ, cơ hội lên bờ đã không còn,

Không do dự thêm, A Sửu đứng lên, nhảy vào nước sông.

“Uy, ngươi điên rồi......”

Không quay lại nhìn nhà đò với tiếng kêu sợ hãi, hắn bơi trong nước lạnh như băng quay về bờ.

Sao có thể? Hắn như thế nào có thể yêu thương một tên ngốc? Chỉ là......

Được rồi, hắn thừa nhận Sở Đào với mình còn quan trọng hơn mình nghĩ, ở bên cạnh y tốt lắm, có một cảm giác khó nói lên lời, không bằng trực tiếp đem người nắm chặt trong tay, cho đến ngày hiểu được rõ.

A Sửu trở lại căn phòng cũ nát, trong phòng thực tĩnh, Sở Đào còn mê man, bất quá trên mặt đất, vạt áo một mảnh đỏ sậm, là vết máu hắn ói ra.

Tim như bị nhéo mạnh, A Sửu lập tức ôm lấy Sở Đào, một bên gọi hắn, một bên lấy tay đặt sau lưng hắn, dùng chân khí giúp hắn thoải mái hơn.

Độc trong cơ thể hắn mới tan, thân mình còn chưa ổn, truyền chân khí là việc không có lợi cho bản thân, chỉ là không còn biện pháp, sợ tên ngốc này gặp chuyện không may, tâm tình của mình lại biến trở về cảm giác trống rỗng, cho nên đành chịu vậy.

Thật lâu sau, khi hơi thở ổn định lại Sở Đào tỉnh, vừa nhìn thấy hắn liền ôm chặt, vì quá dùng sức mà không nhịn được run rẩy.

“Đừng bỏ lại ta, đừng để ta một mình ở lại đây......” Rất sợ, sợ cảm giác bị vứt bỏ. Khi còn bé chứng kiến mẫu thân mất sớm, sau phải chia lìa với tình nhân, bị bằng hữu ruồng bỏ, hiện tại, hắn chỉ còn lại có A Sửu.

Lúc mới tỉnh nhìn quanh không thấy A Sửu, hắn không thể kiềm chế bản thân kích động, trực giác nói cho hắn A Sửu đi rồi, hắn đứng lên muốn tìm người, đi được vài bước liền không ổn, ho khan không ngừng, kích động làm cho tâm mạch tổn thương càng thêm loạn, ngay lúc đó đã phun mấy ngụm máu, sau lại ngất lịm nên cái gì cũng không biết.

“Ta sẽ khỏe, rất nhanh sẽ khỏe!” Hắn cố gắng thuyết phục, phần kiên trì kia khiến A Sửu nhìn mà đau lòng.

Tiểu hoàng tử có lẽ cũng không ngốc như mình nghĩ, hắn hẳn là cảm nhận được suy nghĩ của mình đi?

Tên ngốc này làm cho hắn vừa tức vừa thương, bị trọng thương còn liều mạng chống đỡ, chỉ vì sợ bị vứt bỏ, đã hại hắn đến mức này còn ruồng bỏ hắn, lúc hắn cần quan tâm nhất lại chọn rời đi, nếu chính mình không trở lại, có lẽ hắn cứ nằm như vậy chờ chết.

Không lâu trước đây hắn còn không để ý chuyện sống chết của Sở Đào, chỉ là hiện tại hắn lại đột nhiên phát hiện, hắn là vô cùng luyến tiếc Sở Đào chịu thương tổn, loại cảm tình này có từ lúc nào? Hẳn là đã có từ lâu, dần đầy qua ngày, đọng lại thật nhiều đến giờ thì đã cảm nhận được rõ ràng?

“Ngươi đương nhiên sẽ khỏe.” A Sửu vỗ vỗ sau lưng Sở Đào, cho hắn an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, ta sao thế bỏ ngươi? Ta chỉ là muốn bắt cá cho ngươi, kết quả không cẩn thận rớt xuống sông, cho nên mất chút thời gian.”

Một thân y phục ẩm ướt là chứng minh tốt nhất, Sở Đào tin, hỏi: “Chúng ta có gạo, đi bắt cá làm gì?”

“Vì để ngươi ăn cho khỏe a.”

Lần đầu có cảm giác bất an khi nói dối, thật may Sở Đào không để ý, nội tức được A Sửu giúp điều hòa, hắn mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ.

Mấy ngày tiếp theo, A Sửu ở bên Sở Đào cẩn thận chăm sóc ngày đêm, đến bản thân còn không nghỉ ngơi cho tốt, lại dùng thuốc quý, thân thể Sở Đào tốt nhiều lắm, chỉ là đối hắn đặt quy định thật hà khắc. Muốn ra ngoài phải chào, không được đi đâu quá lâu, đi ngủ phải bồi hắn nói chuyện phiếm….

Tùy hứng là độc quyền của người bệnh, tiểu hoàng tử càng tùy hứng đến khoái chí, chắc chỉ là tạm thời khó chiều thôi, mỗi khi nghĩ như vậy A Sửu liền không nhịn được thở dài —— quả nhiên thích một người là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này.

Đêm nay Sở Đào vẫn như trước dựa vào A Sửu ngủ, hắn tựa hồ thành thói quen với tư thế này, A Sửu nhịn không được cười hỏi: “Ngươi như vậy là sợ ta rời đi sao?”

“Nào có? Ta chỉ là cảm thấy được hai người phải gần nhau chút, vậy mới ấm.” Thân thể tốt hơn nhiều, Sở Đào đã không giống vẻ hoảng sợ bất lực mấy ngày trước, thực mạnh miệng mà nói.

“Thật không? Thế giờ ta đi nhé?” Khi dễ tiểu hoàng tử đã thành thói quen của A Sửu, cái thói này càng lâu càng nghiện, xoa xoa má Sở Đào, làm bộ phải đứng lên rời đi.

Sở Đào quả nhiên sợ hãi, vội vàng giữ chặt tay hắn, A Sửu người lại dựa gần hơn, nói: “Nói thích ta, ta sẽ không đi.”

Ý định muốn đem thân tâm Sở Đào nắm trong tay giờ vẫn chưa thực hiện được, thấy hắn cắn môi dưới một bộ không cam lòng, A Sửu thở dài: “Muốn nghe ngươi nói câu thích thì khó như vậy?”

Ở lại chăm sóc Sở Đào, tùy thời có thể bị sát thủ tìm đến, hắn cư nhiên không có cảm giác hối hận, nếu nương biết hắn vì một người nam nhân mà làm loại chuyện ngu xuẩn này, nói không chừng sẽ một chưởng bổ hắn. Mà hiện tại hắn đơn giản chỉ muốn nghe vài câu tâm tình thôi, tên ngốc kia lại sống chết không mở miệng, hắn không chịu nói, chính mình càng muốn nghe, vốn chỉ là lời thề lúc tức giận, hiện tại tựa hồ đã biến thành một thứ chấp niệm, nghĩ muốn nghe cho rõ tình cảm Sở Đào đối với mình.

Nghe A Sửu nói thật đáng thương, Sở Đào do dự trong chốc lát, “Ta, ta......”

Thổ lộ nửa chừng bị đứt quảng, A Sửu lại gần bất đắc dĩ mà hôn Sở Đào, nhìn thấy bộ dáng hắn bối rối thì không nỡ ép hắn, quên đi, lời nói dối lòng cần gì nghe, biết Sở Đào trong lòng có hắn là được.

Nụ hôn triền miên rất nhanh khiến Sở Đào động tình, mắt gợn nước mông lung, vừa thở dốc hai má cũng phiếm hồng, A Sửu thấy tâm động, ai, mỹ thực ngon miệng như vậy, đáng tiếc nhìn được không ăn được, chẳng lẽ đây là trừng phạt trời ban vì hắn đã lừa gạt sao?

Thấy A Sửu nghiêng người nhìn mình, mắt phượng híp lại, biểu tình tựa tiếu phi tiếu, trong sủng nịnh còn có thản nhiên bất đắc dĩ, tim Sở Đào không nhịn được đập dồn dập.

Độc trong người A Sửu đã tán, hai gò má hết sưng, khôi phục bộ dáng thanh tú vốn có, mặc dù còn ít sẹo, ngược lại khiến dung mạo tuấn tú thêm uy nghiêm.

“A Tốn, ngươi bộ dáng này sẽ làm mê chết cả đống nữ hài tử.”

“Ta không thèm, ta chỉ muốn ngươi!” A Sửu thổi tắt nến, trong bóng đêm đem Sở Đào ấn vào lòng.

Thiên hạ mỹ nhân hiếm lạ, hắn chỉ muốn mỗi tiểu hoàng tử này, cho nên, hắn quyết định cả đời sau, phải giữ Sở Đào thật chặt, chính mình phải báo đáp lại hắn.

Chạng vạng hai ngày sau, quan binh đã tìm đến, Hoắc Chẩn tự mình mang binh, hắn đi vào nhà thấy Sở Đào cùng A Sửu đang ăn, thấy hắn, Sở Đào thực bình tĩnh, không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Hoắc chẩn nhìn lướt qua phòng nhỏ cũ nát không chịu nổi, rất khó tin tiểu hoàng tử ăn sung mặc sướng lại ở được chỗ này. Nhìn đến đồ ăn, thật là khó nuốt, nhưng vẻ mặt Sở Đào lại không có vẻ phẫn hận, tựa hồ còn rất thoải mái.

Đây không phải Sở Đào mà hắn biết, hắn vốn tưởng rằng với tính cách Sở Đào nếu thấy mình đến, sẽ xông lên mắng mỏ một phen, không chút do dự đâm cho một dao nhỏ, chỉ là giờ lại hoàn toàn tương phản, với sự xuất hiện của mình, Sở Đào cũng không để ý, thậm chí coi thường sự tồn tại của hắn.

Ở chung năm năm, đây là lần đầu Sở Đào lãnh đạm với hắn như vậy, không phải cố ý làm ra vẻ đạm mạc, căn bản là xa cách từ sâu trong lòng.

Hoắc Chẩn tâm căng thẳng, nhìn thấy A Sửu ngồi bên cạnh Sở Đào, hắn đột nhiên biết chính mình bỏ lỡ cái gì, cũng có loại dự cảm, Sở Đào sẽ không dính lấy hắn như trước, đã buông tha cho mình rồi.

Hoắc Chẩn mặt vẫn bình tình, mắt ra hiệu cho thị vệ đến kéo A Sửu xuống, Sở Đào rốt cục thiếu kiên nhẫn, chắn trước người A Sửu, hướng Hoắc Chẩn nói: “Ngươi muốn bắt muốn giết ta thì tùy, đừng làm khó dễ người của ta, để hắn đi!”

Này có điểm không giống tiểu hoàng tử lúc trước, hành động hắn bảo hộ A Sửu khiến Hoắc Chẩn không vui, vẫn xua tay để thị vệ dẫn người đi, Sở Đào lại tiến tới ngăn lại, chết cũng không tha, quát lớn:”Hoắc Chẩn, ngươi muốn bắt ta, ta theo, ngươi còn muốn gì nữa?”

Hoắc Chẩn nhíu nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Vương gia, ta là tới đón ngươi hồi cung, không phải bắt ngươi.”

“Nguyên lai ở trong lòng ngươi, ta còn là Vương gia.” Sở đào cười lạnh một tiếng: “Một khi đã như vậy, ta đây ra lệnh ngươi thả người của ta!”

『 Người của ta』 ba chữ rõ ràng, sát khí nháy mắt tràn ngập hai mắt Hoắc Chẩn, A Sửu vui sướng khi người gặp mà nhìn vị binh bộ thị lang, nhẫn nại của hắn đã tới đỉnh điểm rồi, mình nên giải thích đôi câu.

“Đại nhân, vương gia nhà ta trên người có thương tích, không thể nóng giận, ngài cũng đừng khó xử hắn, lại nói, giờ một đường vào kinh, bên người hắn cũng cần người sai bảo.”

Vừa nói vừa bóp nhẹ vào eo Sở Đào, hắn hiểu ý phối hợp đứng lên ra vẻ ho khan, Hoắc Chẩn biến sắc, bước lên phía trước bắt mạch cho Sở Đào, mạch tượng suy yếu làm cho hắn chấn động, vội hỏi: “Ngươi sao lại bị thương?”

“Cái này phải hỏi đại nhân đây.” A Sửu ở bên cạnh thản nhiên nói.

Hắn sớm đoán được, đối hắn một đường đuổi giết nhất định là an bài của vị thị lang này, cho nên nhóm sát thủ mới không khó dễ Sở Đào, hắn làm như vậy có lẽ muốn trừ tai hoạ ngầm, có lẽ...... Chỉ vì ghen tị.

Điểm này Sở Đào đương nhiên không biết, bất quá hắn cảm thấy được nếu Sở Huyền phái người đuổi giết mình, Hoắc Chẩn thân là trọng thần đương nhiên biết. Giờ hắn tự mang binh tới bắt người, quả nhiên không còn nể chút tình xưa. Tuy là kết quả đã biết trước, ngẫm lại vẫn là thương tâm, nội tức rối loạn, lại nhịn không được liên tục ho khan, lần này thì là ho thật.

A Sửu vội đỡ lấy hắn, giúp hắn vuốt vuốt lưng, động tác này Hoắc Chẩn nhìn quả thật chướng mắt. Bất quá thấy Sở Đào người còn trọng thương, không dám làm hắn tức, nghĩ nghĩ, tạm thời nhịn xuống tức giận, phân phó thị vệ mang hai người rời đi, trong lòng thầm tính toán ngày sau nhất định phải diệt trừ cái gai kia.

Buổi tối nghỉ lại trong phủ nha địa phương, dàn xếp ổn thỏa xong, có thái y tới bắt mạch cho Sở Đào, lão thái y kia là Hoắc Chẩn thỉnh Sở Huyền phái tới, vốn hắn là sợ Sở Đào một đường mệt nhọc, lo hắn không hợp đất mà sinh bệnh, không nghĩ tới hắn lại bị thương.

Chẩn bệnh xong, Sở Đào lại thoải mái tắm nước ấm, dược cũng sắc xong được hạ nhân bưng tới, Sở Đào nhìn chén thuốc, do dự nên uống hay không.

“Thuốc này chắc không có độc đi? Sở Huyền ước gì ta chết, sao lại mời thái y đến khám bệnh cho ta?”

Người ta muốn giết ngươi, một đao là xong, cần gì mất công dùng độc?

Bất quá, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha, A Sửu bưng chén thuốc lên uống một ngụm, nói: “Đừng sợ, ta giúp ngươi thử thuốc, nếu ta không sao ngươi lại uống.”

“Mau buông!”

Sở Đào bị dọa vội vàng đoạt bát trong tay A Sửu, trong lòng nửa cảm động nửa kinh hoảng, chăm chú nhìn hắn nửa ngày thấy hắn không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nén giận:”Về sau đừng làm chuyện điên rồ như thế, cùng lắm thì ta không uống thuốc.”

“Thuốc nhất định phải uống, có thể khỏe nhanh mau chút.” Tuy rằng hắn không rõ dụng tâm của Hoắc Chẩn, bất quá có thể khẳng định hắn tạm thời không làm hại Sở Đào, ít nhất khi bọn họ vào kinh sẽ an toàn. Một đường trở về đủ thời gian để hắn khôi phục nội lực.

Nhìn Sở Đào vì cảm động, hai mắt lấp lánh nhìn hắn, làm cho hắn tâm vừa động, trước giờ chưa biết thì ra chuyện vụn vặt đánh bừa lại có kết quả rất lớn, này chiêu xem ra về sau còn phải phát huy.

Sở Đào vẫn chìm trong cảm động mà ôm A Sửu, một lúc lâu mới sâu kín thở dài, “Thực xin lỗi, A Tốn.”

“Vì sao xin lỗi?”

“Ta sợ bị bỏ rơi nên cố chấp giữ ngươi lại, so với tình cảm chân thật của ngươi, ta tự thấy mình thật ích kỷ.’

“Đừng ngốc vậy, ta lưu lại vì ta quan tâm ngươi.” Khó có được lúc nói thật lòng, vỗ lưng Sở Đào, A Sửu mỉm cười nói: “Vì ngươi, ta nguyện ý làm mọi việc.”

Có đôi khi lời ân ái cùng lời nói dối cũng không khác nhau, giống như lúc này vậy.

Trên đường quay về kinh, Hoắc Chẩn chẳng những không làm khó bọn họ, còn tận tâm chiếu cố Sở Đào, lúc nghỉ ngơi thường đến hỏi han, Sở Đào lúc đầu đối lòng tốt của Hoắc Chẩn còn thấy khó hiểu, sau lại cũng thành thói quen, còn vui vẻ tán gẫu với hắn chuyện trên trời dưới đất, cái này làm cho Hoắc chẩn thực vừa lòng —— tính cách Sở Đào vốn lơ đễnh, xa cách lâu như vậy, hẳn không còn bận tâm chuyện lúc trước mình làm, đợi ngày sau hiểu lầm được làm sáng tỏ, cùng hắn hòa hảo chắc không khó.

Thị lang đại nhân đối bản thân rất tự phụ, nếu hắn biết Sở Đào làm vậy là có dụng ý, chỉ sợ sẽ tức giận đến hộc máu.

“Hoắc Chẩn lòng dạ khó đoán, hắn đối tốt với chúng ta chắc có ý đồ bất chính, chúng ta tương kế tựu kế, trên đường trở về tìm cơ hội tốt rời đi.” Vào đêm nằm ở trên giường, Sở Đào ra vẻ mưu cao nhỏ giọng nói với A Sửu.

“Có lẽ, hắn đối với ngươi là thật tâm.” A Sửu cố ý nói.

“Nếu là mấy tháng trước, ta chắc sẽ nghĩ vậy, bất quá giờ ta không ngốc như vậy.” Nghĩ lại quá khứ, vô số lần theo đuôi lấy lòng, chỉ đổi lại được lừa gạt cùng phản bội, Sở Đào đã hoàn toàn thất vọng với tâm tư thâm trầm không thể nhìn thấu của Hoắc Chẩn.

Có lẽ A Sửu không được hoàn mỹ mọi mặt như Hoắc Chẩn, nhưng ở bên lại an tâm hơn, là người không rời mình khi hoạn nạn, chỉ điểm này thôi cũng đủ rồi.

Hắn nhẹ nhàng giữ chặt tay A Sửu, nói: “Ngươi yên tâm, tương lai bất luận như thế nào, ta cam đoan không để hắn động đến ngươi.”

Kế hoạch chạy trốn của Sở Đào không thành công, dọc đường đi Hoắc Chẩn chiếu cố hắn chỉ tốt thêm chứ không bớt, cho nhiều người hầu hạ, vô hình trung lại hạn chế tự do của hắn, đối với loại chiếu cố giảm lỏng này Sở Đào không biết làm sao, đường tới kinh thành càng lúc càng gần đã không còn cơ hội chạy trốn, nhẫn nại của hắn mòn dần. nếu không phải A Sửu cố khuyên bảo, chỉ sợ hắn sớm trở mặt cùng Hoắc Chẩn.

Về tới kinh thành, Sở Đào bị đưa vào một gian thiên điện trong hoàng cung, A Sửu bị ép đi đến nơi khác, việc này làm cho Sở Đào mấy ngày nay lòng nóng như lửa đốt, tức giận đập nát hết đồ sứ trong điện, lúc Hoắc Chẩn tới vừa vặn ngọc khí bay tới sượt qua mặt hắn rơi trên đất.

“Trả người lại cho ta!” Sở Đào đứng ở đối diện hắn rống to.

Hoắc Chẩn sắc mặt trầm xuống, nếu không phải thông cảm Sở Đào có thương tích, sợ hắn tức giận hại thân, hắn đã sớm đem tên A Sửu kia đi, trước kia Sở Đào chưa từng lớn tiếng nói chuyện với hắn, hiện tại cư nhiên còn dám tức giận với hắn, nhất định do tên kia dạy hư.

Từ cửa hắn hầm hập bước nhanh đến trước mặt Sở Đào, Sở Đào có chút sợ hãi, lui hai bước ra sau, lập tức bị Hoắc Chẩn nắm cổ tay.

Mạch đập kiên cố hữu lực, nội thương của Sở Đào đã không còn gì đáng ngại, tốt lắm, hắn nín nhịn một đường, hiện tại không cần nhịn nữa.

“Vương gia, ta hiện tại tâm tình thật không tốt, đừng chọc ta nữa, nếu không ta sẽ khiến tên xấu xí kia sống không bằng chết!”

Hai mắt Sở Đào co rút một cái, hắn sợ hãi, Hoắc Chẩn nhìn mà phiền lòng, hắn chỉ là muốn Sở Đào nghe lời, không phải sợ sệt xa cách.

“Ngươi thế nào lại để ý người như thế? Để ý một tên xấu xí?” Hắn chua sót hỏi.

Nếu nói như vậy, bao lâu nay hắn vất vả trù tính vì cái gì? Bọn họ quen nhau năm năm, hắn tự nhận rất hiểu Sở Đào, cũng tự tin tất cả trù tính của chính mình đều không sai, nhưng đêm đó ở hoa phường nghe Sở Đào nói tên quái dị kia là tình nhân mới, hắn đột nhiên có cảm giác mất mát nói không lên lời, lúc đó hắn cảm giác Sở Đào không phải nói đùa vui, cho nên, hắn nổi lên sát khí, tên kia không thể lưu, thừa dịp Sở Đào đối hắn còn chưa hết lòng phải diệt trừ hậu họa.

Vì thế, hắn phái người một đường đuổi giết, ai ngờ người định không bằng trời định, ngược lại làm cho Sở Đào với tên kia hoạn nạn gặp chân tình, hiện tại muốn diệt trừ cũng không dễ dàng, lần đầu tiên, hắn phát hiện chính mình không thể nắm chắc tình huống, trơ mắt nhìn người mình thích ngày càng xa.

Nếu hiện tại nói với hắn chân tướng, có lẽ còn kịp, chính là......

Đau nhức truyền đến, đánh thức suy nghĩ của Hoắc Chẩn, chân bị hung hăng đạp một cái, Sở Đào giãy khỏi tay hắn, lạnh lùng nói: “Hắn không phải là tên xấu xí, hắn có danh tự, hắn gọi là Dạ Tốn!”

Nhìn thấy hai mắt Hoắc Chẩn âm trầm, Sở Đào sợ hắn đánh trả, theo bản năng chạy ra sau trốn, bất quá Hoắc Chẩn không có đánh lại, còn nhẹ giọng hỏi: “Vì sao chúng ta phải thương tổn lẫn nhau? Ngươi cũng biết, dù ta làm gì cũng vì muốn tốt cho ngươi a.”

“Cả việc tự tay đưa ta lên dàn tế sao?” Sở Đào cười lạnh.

Hoắc Chẩn ngẩn ra: “Ngươi biết?”

“Ngươi thực nghĩ ta là tên ngốc sao? Ở trên đường quay về ta đã biết! Ngươi đại hỗn đản, còn muốn gạt ta tới khi nào?”

Nguyên lai Sở Đào có thể bình an lớn lên, toàn bộ thuật sĩ đều nói hắn có phúc lớn trời ban, hoàng thất Vạn Dục điêu linh, Sở Huyền cũng sợ đó là do bị trời cao nguyền rủa, nên mới không động tới Sở Đào, tính toán sau khi đăng cơ thì đem hắn ra tế trời cao. Lấy phúc khí của hắn trừ tai họa, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Sở Huyền đồng ý cho Hoắc Chẩn mang thái y theo cứu người.

Mấy tin tức này đương nhiên là A Sửu tìm hiểu được xong cố ý nói với Sở Đào, hắn biết với tính tình Sở Đào không cần chính mình nhiều lời, y cũng sẽ đối Hoắc Chẩn ghét bỏ. Sau khi nghe xong mấy tin tức này, một chút lưu luyến cuối cùng của Sở Đào với Hoắc Chẩn cũng bị dội sạch. Nghĩ đến dọc đường đi Hoắc Chẩn ân cần chăm sóc đề là diễn trò, hắn tự mắng bản thân tin người đồng thời cũng đem Hoắc Chẩn hung hăng mắng chửi một ít.

Cửa sổ giấy dễ truyền âm hắn lại không cố kỵ gì, mọi lời mắng chửi nghĩ đến được hắn đều bưng hết ra chửi Hoắc Chẩn, chỉ cảm thấy lúc này phải phát tiết hết, chỉ thiếu điều đem ba đời tổ tông Hoắc Chẩn ra ân cần hỏi thăm.

Hoắc Chẩn không nói lại, chỉ yên lặng nghe, thẳng đến lúc người mắng chửi đã thở không ra hơi hắn mới xoay người rời đi, đi tới cửa thì nhẹ giọng nói: “Kỳ thật, ta là thích ngươi, ngươi không biết sao?”

Sở Đào ngẩn ra, sững sờ nhìn Hoắc Chẩn đẩy cửa ra ngoài, của bị khóa lại, cả điện to lớn chỉ còn mình hắn, trầm tĩnh sau một lúc lâu, hắn mới lẩm bẩm: “Ta không biết có thể tin tưởng lời ngươi nói nữa không, thì ra ta cho tới giờ không phải thích con người ngươi, ta thích chỉ là cái danh anh hùng hão huyền thôi.”

Vào đêm Sở Đào một mình cô đơn ngồi giữa phòng lớn, đã quen được A Sửu chăm sóc, giờ nằm giường lớn một mình lại như tra tấn, hắn từ từ nhắm hai mắt lăn qua lộn lại, chợt thấy gió lạnh thổi qua, có người kéo hắn vào trong lòng.

“Ngô......”

Tiếng kêu chưa thốt hết đã bị bịt miệng, Sở Đào nghe được bên tai thanh âm quen thuộc nói: “Là ta.”

“A Tốn!”

Ánh mắt đột nhiên phát sáng, Sở Đào trở tay ôm A Sửu, môi lập tức thấy ấm áp, chìm trong nụ hôn nóng bỏng.

Cả hai cùng thở dốc mang theo vui mừng sau khi xa cách gặp lại, thật lâu sau, Sở Đào mới lưu luyến rời ra nhỏ giọng hỏi: “Ngươi sao đến được đây? Người trông coi thì sao?”

“Ta lo cho ngươi, đánh ngất bọn họ rồi tới đây.” Xoa xoa lọn tóc của Sở Đào, A Sửu mỉm cười nói.

Kỳ thật nơi hắn bị giam giữ cách chỗ Sở Đào không xa, Hoắc Chẩn sợ Sở Đào giận, cũng không làm khó hắn, chỉ cho người nhốt hắn trong phòng, mấy ngày nay nội lực hắn đã không sai biệt lắm khôi phục tốt, phòng kia nhốt sao được hắn, lo lắng Sở Đào tủi thân nhân lúc đêm khuya liền tìm tới.

“Hoắc Chẩn đối ta còn tốt, chỉ hạn chế tự do của ta.” Nghĩ đến cảnh lại bị giam lỏng, Sở Đào hít một hơi bắt lấy tay A Sửu, nói: “Không bằng chúng ta cùng nhau trốn đi?”

Này có điều hơi khó.

Nội lực mới vừa khôi phục, nếu là tự chạy thoát hắn có tự tin chạy được, nhưng đem theo Sở Đào, tất nhiên không dễ dàng, nếu thất bại ngược lại là đánh rắn đông cỏ.

Nghe A Sửu nói ra tình hình hiện tại, Sở Đào có chút thất vọng, tựa vào ngực hắn nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ngươi đừng lo cho ta, ngươi đi trước, Hoắc Chẩn còn cần tới ta, tạm thời sẽ không khó dễ.”

“Không, ta bồi ngươi.”

Nếu hắn đã nói đời này không rời Sở Đào, sẽ không làm trái lời nói, dù sao hiện tại đã biết Hoắc Chẩn sẽ không hại Sở Đào, hắn cũng không vội làm liều, chỉ cần nhẫn nại thêm vài ngày, hẳn là có thể dẫn tiểu hoàng tử cùng đi.

Sở Đào lo người bên ngoài phát hiện, hàn huyên đôi câu liền thúc giục A Sửu trở về. Đã được chấn an tâm trạng Sở Đào liền tốt hơn, ngày hôm sau Sở Đào rất nghe lời uống thuốc, thấy hắn bỗng thay đổi Hoắc Chẩn thấy kì quái, còn tưởng hắn đã mở lòng, ai ngờ đâu do A Sửu khuyên bảo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio