Anh ngồi xuống ghế đợi bên ngoài, hai tay anh đan vào nhau, anh thật sự không hiểu tại sao cô lại bị như vậy.
Lúc này mọi người gấp rút chạy đến phòng cấp cứu của cô, Xuân Diệp và Đàm Phong thất vọng nhìn anh, còn nhỏ thì dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cái con người đang im lặng đằng kia.
Mọi người thấp thỏm lo lắng, Lam Vi đứng ngồi không yên, nhỏ thì mắt đỏ hoe và được Tuấn Kiệt ngồi kế bên dỗ dành ( Yên: hình như xuất hiện một đôi nữa nhở )
tiếng trôi qua...!
Đèn màu đỏ vẫn chưa bật xanh, điều này càng làm cho mọi người lo lắng, đối với mọi người và kể cả anh thời gian lúc này thật sự rất chậm.
Và trong năm tiếng này cô đang chiến đấu với tử thần, phải không?
Đèn xanh bật lên, mọi người đứng dậy, Nhất Dương bước ra ngoài, tháo khẩu trang ra rồi thở dài lắc đầu:
- Nhất Dương à, con nói bác nghe con bé sao rồi - Xuân Diệp
- Hiện tại thì sức khỏe chị dâu ổn rồi nhưng...!- Nhất Dương
- Nhưng sao? - Lam Vi
- Cháu xin lỗi, cháu không thể giữ được cái thai của chị dâu, do va đập mạnh với cái gì đấy mà lưng chị dâu có một vết bầm lớn còn cái thai thì không giữ được - Nhất Dương
- Cái gì? Cô ấy mang thai? - anh
- Đúng vậy - Nhất Dương
Nói rồi Nhất Dương rời đi, anh thì bần thần cứng người, anh không thể nói được gì.
Cô có thai sao? Sao không nói anh biết cơ chứ?
- Từ khi nào mà...!- anh
- Từ một tháng trước - nhỏ
- Tại sao cô ấy không...!- anh
- Tại vì cậu ấy sợ sẽ bị anh bắt phá bỏ đứa trẻ, cậu ấy sợ sẽ bị anh tàn nhẫn mà ép cậu ấy rời xa con cậu ấy - nhỏ
-....!- anh
- Đó là con anh đó, đã bao giờ anh nghĩ cho cậy ấy chưa? Hay là anh chỉ biết lo cho ả ta? Anh có biết là khi tôi cho cậu ấy biết ả đi với một người đàn ông khác cậu ấy đã muốn nói cho anh biết hay không? - nhỏ
-....!- anh.
Cái gì? Hạ Giang ngoại tình? Điều này anh đã nghi từ rất lâu nhưng anh vẫn cứ cho là không đúng, đến khi biết được cô ta có thai anh vẫn một mực cho rằng nghi ngờ của mình là sai.
- Hả? Anh nói coi, đã bao giờ anh tin cậu ấy nói chưa hay là anh đều cho rằng cậu ấy là dối trá? Cái gì ả ta nói cũng là đúng? Đúng đến nỗi khiến anh làm tổn thương vợ mình? - nhỏ khóc, nhỏ thật không hiểu sao tại sao cô lại có thể chịu đựng nhiều đến như vậy.
-...!- anh
Tuấn Kiệt kéo nhỏ lại, nói:
- Em bình tĩnh lại nào - Tuấn Kiệt
Bạch Thiên khi biết tin cô vào bệnh viện liền bỏ hết công việc của mình để đến bệnh viện, bắt gặp cảnh tượng này và nghe hết những gì nhỏ nói cậu tức giận mà đi đến đấm một cái vào mặt anh.
Anh loạng choạng khụy xuống đất, chính anh, chính tay anh đã giết chết đứa con của anh, giờ anh phải nói gì đây.
Cô được chuyển lên phòng Vip của bệnh viện, trong căn phòng cô vẫn nằm im ở đấy, nét mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Anh bây giờ thật sự sợ, anh sợ khi cô tỉnh dậy sẽ nhìn anh bằng ánh mắt căm thù, nhưng anh cũng sợ cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy để nhìn thấy anh nữa.
Nỗi sợ ập đến, anh là một người cao cao tại thượng không hề biết thương xót, sợ hãi là gì, nhưng bây giờ anh lại sợ mất đi một cô gái.
Trái tim anh đau lắm, lúc nào anh cũng Hạ Giang, khiến cho cô tổn thương, khiến cho cô dần dần thay đổi bản thân mình.
Anh đi lại bên cô, bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giọt nước mắt anh rơi xuống, đây là lần đầu tiên anh khóc và anh khóc chỉ vì cô.
Mọi người đứng bên ngoài nhìn thấy nước mắt của anh thì ngạc nhiên, họ không bước vào vì muốn anh thay đổi, nhưng mọi việc sẽ là quyết định của cô, có tỉnh lại hay không cũng là quyết định của cô, có quay lại với anh hay không cũng là quyết định của cô.
Lòng anh đau lắm, anh không muốn mất đi cô, không bao giờ muốn.
Đến lúc này anh mới nhận ra tình cảm của mình dành cho cô thì có phải đã quá muộn?.
Cậu đứng ở ngoài nhìn gương mặt trắng bệch của cô mà tim cậu thắt lại, cậu rất yêu cô nhưng có lẽ cô sẽ không thể trao tình yêu cho cậu.
Không ai muốn nhìn thấy người con gái mình yêu đau khổ vì người khác cả.
Vì khi nhìn thấy họ đau thì tim ta còn đau hơn gấp trăm phần.
- Anh xin em, Nguyệt Nguyệt, tỉnh dậy với anh đi, anh xin lỗi mà, anh xin lỗi, rất xin lỗi em - anh
- Xin em hãy tha thứ cho anh - anh
Anh nhìn lên gương mặt cô bất ngờ, cô đang khóc.
Những giọt nước mắt nóng hổi khi rơi ra ngoài khiến chúng trở nên lạnh ngắt, nước mắt cô đang chảy mặc dù cô không hề thức dậy.
- Anh biết em nghe những gì anh nói, xin em, anh xin em hãy tỉnh dậy với anh đi - anh
-...!- cô
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng của căn phòng, anh nói tiếp:
- Vợ à, em mau mau tỉnh dậy với anh đi, anh xin lỗi, là anh sai, là anh đã khiến cho con chúng ta rời xa chúng ta mãi mãi nhưng anh xin em đừng rời xa anh, vợ à, anh xin lỗi - anh.