Chương
(.)
...
Ngoài hành lang.
-Yến Như, em không sao chứ? - Khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ lo lắng cho người con gái trước mặt.
-Dạ, em... không sao! - Nhỏ Yến Như khẽ cười nhẹ, siết chặt lấy bàn tay của hắn.
-Vậy thì không sao rồi! - Hắn thở phào nhẹ nhõm - Mà em là em gái nuôi của anh thì cũng nên cẩn thận chứ!
-Em biết... rồi! - Cúi đầu hối lỗi, nhỏ nói lí nhí.
-Thế, Quỳnh đánh em thật hả? - Mắt hắn dò xét nhỏ.
-Dạ? - Nhỏ có phần hơi run nhưng rồi cũng gật đầu lịa lịa.
-Thật là... - Mắt hắn nhắm lại, thực sự không thể tin là nó lại như vậy.
-Không... sao đâu anh! - Ôm lấy cánh tay hắn một cách tình tứ nhất có thể, nhỏ ấp úng nói tiếp - Tại... chị ấy... biết rằng... em cũng thích... anh thôi!
-Loạn luân đó nghe chưa! - Hắn ấn đầu Yến Như rồi cười lớn.
-Em mặc kệ! - Nhỏ cười hớn hở.
"Thúy Quỳnh, cô mãi mãi thua tôi thôi! Đúng là không biết lượng sức mình mà cứ thích đam đầu vào! Haha..."
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên đều đều ở phía góc khuất, một bóng đen bắt đầu tiến lại gần phía hắn và Yến Như. Đôi mắt kì lạ ấy sáng lên làm con người ta cảm giác rùng mình mà khiếp sợ.
-Hay lắm! - Tiếng nói lạnh lẽo vang lên.
-As... Asa nữa sao? - Giọng nhỏ hoảng loạn, ánh mắt sợ hãi nhìn Asa.
-Cô rất có tố chất đi làm diến viên đó! - Khuôn mặt Asa trở nên đáng sợ.
-Bạn... bạn nói vậy... là... là sao? - Ấp úng, đôi mắt Yến Như Thoáng nỗi lo lắng.
-Để tôi cho cô xem lại nhé! - Nhếch môi đầy vẻ khinh bỉ, Asa lạnh lùng ném về phía hắn một chiếc Ipad rồi tiếp - Các người hãy tự mà xem đi!
Hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, lật đật mở chiếc Ipad mà Asa vừa ném vào tay mình.
"Cái... cái gì thế này?"
-Chị dậy rồi à? - Một lần nữa, giọng nói chảnh chọe quen thuộc đó lại vang lên, từ từ tiến lại gần nó.
-Ừ! - Không hiểu tại sao Yến Như lại ở đây nhưng nó cũng chẳng phiền lòng mà hỏi làm gì cho tốn sức.
-Thấy khỏe hơn rồi hả? - Yến Như nhìn xung quanh, đoán thầm rằng không có ai ở đây, bắt đầu giở chiêu trò hại nó. Trong đầu đã bắt đầu lập ra một kế hoạch, một kế hoạch không tưởng.
-Có lẽ vết thương khá nhẹ nên tôi thấy không sao! - Nó nhếch môi, nhấn mạnh hai từ "khá nhẹ" làm nhỏ Yến Như hơi tái mặt.
-Vậy sao? - Nhỏ vẫn tiếp tục tỏ ra khinh khỉnh không màng tới nhưng thật ra trong lòng lại thấy rất lo lắng - Chỉ tiếc là chị sẽ không đoạt được anh Hoàng Thái trong tay tôi nữa đâu! Nếu còn xen vào thì đừng trách tôi! Lần này là nhẹ thôi đó!
Không thể tin vào mắt mình, hắn tròn mắt nhìn Yến Như. Cô em gái hồn nhiên ngây thơ mà hắn từng biết đây sao?
-Yến Như! - Hắn gằn giọng - Chuyện này là sao?
-Em... em... - Nhỏ sợ sệt cúi đầu.
-Tại sao em lại làm như vậy? - Máu điên của hắn thực sự đã dồn tới não.
-... - Yến Như nhìn hắn kinh ngạc, đây là lần đầu hắn nổi giận với nhỏ.
-Thôi! Bỏ đi! - Hằn chán nản nhìn phòng bệnh của nó, lòng thấy đau xót.
-Anh đừng vì cô ta mà nổi giận với em chứ! - Nhỏ níu lấy tay hắn, ánh mắt cầu xin - Em không quan trọng đối với anh hay sao?
-Cô ấy là người anh yêu! - Mắt hắn u buồn nhìn Yến Như - Chứ không phải lầ em!
"Anh, anh xin lỗi! Anh thực sự đã sai rồi!
Nhưng liện... liệu cưng có tha thứ cho anh không?
Anh mong rằng sẽ không được tha thứ, vì anh đáng bị như vậy!
Từ nay, anh sẽ cố gắng bù đắp lại vết thương này! Anh hứa đó!"
...
Nó ngồi trên giường bệnh, nhìn ra phía ngoài cửa sổ mà lòng nặng trĩu những đau khổ. Khuôn mặt mang đầy vẻ u sầu, buồn rầu, đôi môi tím ngắt, mí mắt lờ đờ trông nó lúc này như một cái xác không hồn.
Cạch!
-Anh... anh vào được... không? - Hắn mở cửa phòng, khẽ hỏi.
Im lặng.
Hắn bước lại gần nó. Trời đã về xế chiều, từng kia nắng yếu ớt còn len lỏi trong căn phòng rộng, ngoài kia là cả một màu đỏ lung linh của hoàng hôn tuyệt đẹp. Nó lặng lẽ quay qua nhìn bầu trời.
Một khung cảnh lãng mạng nhưng làm nó chẳng muốn cảm nhận thấy cái sự đẹp đó một chút nào.
Trái lại thì nó như muốn đập tan khung cảnh trước mặt ra thành trăm, ngàn mảnh.
-Còn thấy mệt không?
Im lặng.
-Muốn ăn gì không?
Im lặng.
-Sao không trẩ lời?
Im lặng.
Nó lặng người, nhẹ nhàng nằm xuống. Trong tâm trí nó, dường như không muốn nói chuyện với hắn dù chỉ là một cái nhìn thôi cũng không có.
Hắn thấy cách cư xử của nó như vậy thì vừa giận mà vừa đau, đầuu óc lại lóe lên ý nghĩ biến thái. Hắn cười cợt rồi...
Pặc.