Chương
(.)
Bóng dáng của một cô gái mặc đồ đen, lặng lẽ dựa người vào chiếc xe phân phối lớn. Làn sương mù kì ảo cứ bao quanh lấy cô gái một cách kì bí. Ánh mắt cô lãnh đạm nhìn xung quanh, chán nản và thất vọng.
-Buông... buông tôi ra! - Giọng nói khá nhẹ vang lên ở con hẻm cuối dãy phố, gần chỗ cô đứng.
-Này! - Một tên mặt mày toàn những vết sẹo, siết chặt cánh tay người kia, khuôn mặt hiện rõ vẻ hứng thú - Này cô bé đừng đùa với anh chứ!
-Buông ra đi...! - Mặt người kia nhăn lại - Tôi là con trai chứ không phải con gái!
-Trông có vẻ giống Tomboy đó đại ca! - Một tên khác lên tiếng, có vẻ là đàn em của tên kia.
-Thì cùng là Tomboy hay con gái cùng chủng loại với nhau cả! - Mấy đứa còn lại mắng tên kia.
-Biết rồi mà, giờ xử con nhỏ này sao đây? - Tên kia nhăn mặt, cười cợt nhìn người được gọi là "con gái" đang nép mình vào bức tường lạnh ngắt.
Cả đám từ từ tiến lại gần, mặc cho ánh mắt như sắp khóc rất đáng thương của người kia. Khuôn mặt bọn chúng hiện rõ lên vẻ nham hiểm, cách cười đầy thú tính.
Bộp!
Một viên gạch từ đâu rơi xuống gần đám mê gái, cả bọn cùng quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái với thân hình tương đối ổn. Đôi mắt cô vẫn nhắm lại, khuôn miệng vang ra những tiếng lạnh lẽo.
-Bỏ cô bé ấy ra!
-Mày nói cái gì? - Tên đại ca trợn mắt nhìn cô, nhưng như dịu lại nói tiếp - Cô em nhìn cũng ngon ra phết đấy chứ!
-Đừng đùa với tao! - Cô nhẹ hé đôi mắt làm cả bọn sững sờ.
Cô nhếch môi khinh bỉ, đứng thẳng dậy và tiến dần về phía đám lưu manh vẫn đang trố mắt nhìn.
Cả đám thực sự đã chết đứng trước vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp kì bí nhưng tạo cho con người ta cảm giác lạnh sống lưng. Một tên gan to đi đến cạnh cô, đưa ta định chạm vào làn dã trắng muốt kia thì...
Rầm!
Xấu số thay, cô xoay người, cầm lấy cánh tay tên đó và quật một phát xuống đất làm "nạn nhân" bất tỉnh nhân sự. Tên đại ca cũng hoảng nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh vì sợ mất mặt trước bọn đàn em, cao giọng quát.
-Con ranh kia! Tất cả cùng xông vào đánh nó cho tao!
Cả lũ cùng lao thẳng vào cô, nhưng cô chỉ với một vài động tác võ cơ bản nhất cũng làm cho tất cả nằm la liệt dưới đất. Nhếch môi, ánh mắt cô nhìn tên đại ca sắc lém.
-Cút đi cho tao!
Tên đại ca hoảng sợ cúi đầu, cả đám thi nhau chạy thục mạng, không dám quay đầu nhìn lại người con gái đáng sợ kia.
Khi cả đám đã đi hết, cô tiến lại gần người kia khẽ cúi gập người và hỏi.
-Này cô bé! Không sao chứ?
-Tôi không sao hết! Cảm ơn nhưng tôi là con trai chứ không phải con gái hay Tomboy gì hết! - Người kia nhăn mặt, cố gắng đứng dậy.
-Vậy sao? - Cô như hiểu ra, đỡ người kia dậy.
-Bây giờ... - Người kia nhìn quanh, ánh mắt hơi sợ sệt.
-Sao thế? - Thấy thái độ khó hiểu của người kia, cô hỏi.
-Bây giờ tôi không biết phải về nhà kiểu gì! -Người kia gãi gãi đầu - Nhỡ lại gặp bọn kia thì phiền lắm!
-Vậy để tôi đưa cô bé về! - Cô không ngại ngẩn mà ngỏ ý - Nhà cô bé ở đâu?
-Tôi không phải là con gái! - Người kia nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu nhìn cô - Cứ đi thẳng hết dãy phố này thôi!
Cô không nói gì nữa, kéo tay người kia lên chiếc xe phân phối lớn.
-Này, cầm lấy!
Bốp!
Cô ném cho người kia chiếc mũ bảo hiểm rồi người kia cũng nhanh chóng chèo lên phía sau ngồi.
Vụt!
Chiếc xe lao nhanh trên đường làm người kia phải ôm lấy eo cô để khỏi bay khỏi xe, nép sau người cô, khẽ hỏi.
-Cô bao nhiêu tuổi rồi?
-! - Cô chăm chú lái xe, đáp gọn lỏn.
-Vậy là kém tôi một tuôi! - Người kia cảm thấy vui vui nhưng cũng thật nhục nhã khi có một đứa con gái cứu mình mà lại còn kém tuổi nữa chứ - Cô tên là gì? Tôi là Kevil!
"Kevil sao? Chẳng lẽ..."
-Asa! - Tiếp tục những câu ngắn gọn của mình cô trả lời.
"Asa? Nghe rất quen! Ở đâu nhỉ...?"
Kít!
Cô lạnh lùng phanh xe lại, buông một câu.
-Hết dãy phố rồi!
Kevil cũng đã để ý thấy căn biệt thự của mình, nhảy xuống xe và định cảm ơn cô thì chiếc xe đã lao đi mất hút.
"Cái con người kì lạ! Đồ đáng ghét! Cô đi chết đi!"
Cậu nói thầm trong lòng mình một cách tức giận.
-Thì ra là cô bé! - Asa nhếch môi, sau khi đã xác nhận được đó chính là tên đã gây ra trận đánh cho nó năm nào. Trong cô bắt đầu nổi lên những cảm xúc như đối với Yến Như, khinh bỉ.
-Tôi là con trai! - Kevil nhăn mặt, quát.
Im lặng.