Nó bị ánh sáng làm chói mắt, vội vàng đưa tay lên mà che mắt lại. Hoàn toàn không cần quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nó chỉ muốn ở một mình mà thôi. Bản thân nó còn chẳng biết người trước mặt mình bây giờ là ai, nam hay nữ, già hay trẻ...
-Quỳnh...
Người đó gọi tên nó bằng cái giọng thân quen nhất, cái giọng làm nó phát điên lên vì đau khổ. Mím chặt môi không trả lời, nó cảm thấy hơi nhói và một vì tanh tưởi của máu tràn ra từ khóe môi.
“Đau quá...!”
-Không sao chứ? - Người đó tiếp tục hỏi nó, bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Mọi thứ, nó đều có thể cảm nhận được, ngay cả cái cách cố kìm nén hơi thở gấp gáp của cái người trước mặt nó.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, ngay khi sắp chạm vào người nó, thì nó lại bất ngờ hất tay hắn ra. Nó để toàn bộ một cánh tay lên che đi đôi mắt của mình, đầu ngả ra phía sau áp sát vào tường.
-Tôi nói rồi, đi ra khỏi phòng tôi ngay!
-Không thể được! Này, môi đang chảy máu kìa!
Có vẻ như hắn vẫn nhất định không chịu, cố gắng ở lại cho đến khi nào nó chịu nhìn mình mới thôi sao?
-Tôi bị làm sao thì kệ tôi, không liên quan đến anh! Phiền anh đi ra ngoài cho, bản thân tôi có thể giải quyết được.
-Không! Tôi sẽ không đi đâu hết, trừ khi cưng bỏ tay ra và nói tất cả mọi thứ với tôi!
Hừ! Nước mắt vẫn còn giàn giụa trên hai gò má mà nó vẫn lặng thinh rồi cười khẩy một cái khinh người. Cái nụ cười xoáy chặt vào tâm can người khác.
-Không đi sao? Vậy tôi đi! Thiếu gì cách chứ, còn hơn phải ngồi lại đây mà đôi co với một kẻ như anh! Phiền phức!
“Đúng vậy đó, phiền phức lắm...”
Nhanh như cắt, nó bật một phát dậy. Chuẩn bị chạy ra khỏi phòng thật nhanh. Nó không muốn ở lại nơi này lâu hơn nữa, nó đã quá yếu đuối rồi. Từ khi gặp hắn, nó đã không còn yêu đời và vô tư như trước nữa mà bù lại bây giờ là một đứa con gái có vẻ ngoài hư hỏng. Không chỉ thế, khi nó phát hiện ra rằng mình có tình cảm hắn nếu với những cô gái khác thì có lẽ là sẽ hạnh phúc, sung sướng vô cùng nhưng với nó thì đau khổ lắm! Bởi nó luôn tâm niệm rằng hắn nào có yêu nó đâu, trước giờ cũng chỉ làm đùa giỡn cả mà thôi. Nếu không do ba mẹ nó ngày xưa đã có cái lời hứa đó thì có lẽ bây giờ nó vẫn đang là một cô gái vô tư trong mắt mọi người mà... đúng vậy không?
NGhĩ đến đây, nước mắt nó lại tuôn rơi nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Bộp!
-Đừng đi mà!
Thịch!
Nó khựng lại, có phải là nghe nhầm. Trái tim nó thắt lại bao lâu nay bỗng nhiên như sống lại chỉ vì một câu nói. Phải chăng là nó đã mong cái câu nói ngắn gọn này lâu lắm rồi sao?
-Bỏ tay tôi ra!
Trong lòng nó dù có nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì nó vẫn tự dối bản thân mình, nó đã tự tạo cho mình một vỏ bọc lạnh nhạt với hắn như thế đó.
-Được rồi, cưng ở lại đây đi! Tôi sẽ đi ra!
Xoay người đứng dậy, hắn đi lướt qua nó.
Bất ngờ, hắn quay lại mà ôm chặt lấy nó. Siết chặt người con gái ấy trong vòng tay mình, hắn hôn nó. Hôn một cách điên cuồng như đã kiềm chế bao lâu nay.
“Không phải đâu, cưng có biết anh đã lo lắng đến như thế nào khi nghe Asa bảo là cưng mất tích không hả? Tại sao vậy, tại sao cứ phải chạy trốn như thế...?”
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, từng chút từng chút một vị máu tanh nơi khóe môi nó. Vị máu này... là máu của môi hay là máu của trái tim nó đây? Ai đã làm nó đau khổ đến như thế này chứ?
“Là mình đã gây ra... phải vậy không?”
Nghĩ đến đây, hắn buông nó ra. Thấy nó chẳng có cảm xúc gì, hắn cúi người:
-Thành thật xin lỗi!
Cạch!
Nói rồi hắn bước thật nhanh ra ngoài và đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại, nó vô thức đưa tay lên như muốn kéo hắn lại nhưng mọi thứ dường như đã tuột ra khỏi tầm tay nó mất rôi. Không còn cứu vãn được gì nữa, hai người bây giờ chỉ có thể làm bạn mà thôi... à không, chỉ là... bạn cùng lớp...
Tiến đến bên cánh cửa, nơi cuối cùng từng có hơi ấm của hắn. Nó dựa trán vào cánh cửa lạnh toát, đôi chân mềm nhũn khụy xuống, cười nhẹ một cái trong sự đau khổ.
-Thanh Tùng...
...
Hắn bước ra ngoài mà lòng cảm thấy chua chát vô cùng. Dựa lưng vào cửa, hắn ngồi xuống trước phòng nó. Nước mắt không biết từ đâu chảy xuống lăn dài trên má.
“Chúng ta nhất định là phải dừng ở đây sao?”
-Thúy Quỳnh...
Hai con người, chỉ cách nhau một cánh cửa mà tưởng chừng như xa đến háng ngàn vạn dặm xa xôi. Không phải đâu... cho dù thể xác họ có ở gần nhau đi chăng nữa nhưng trái tim họ vẫn bioj tri phối bới quá nhiều người, quá nhiều vật cản. Họ càng muốn đến với nhau, càng bị số phận làm cho chia lìa, càng yêu... lại càng đau... càng gần lại càng xa... Sự thật vốn đã là vậy, chẳng gì có thể xoay chuyển được. Và ngay lúc đó cả hai người như hòa làm một, từng hành động cử chỉ của họ đều như nhau.
Ngay lúc ấy, cả hai đều cùng nhau nghĩ rằng:
Thôi, chúng ta dừng lại đi!
TRUYỆN BỊ DROP (DỪNG) VÌ TÁC GIẢ KHÔNG CÒN THỜI GIAN!