Buổi tối hôm đó, sau khi ăn một bữa no nê ở nhà của Nguyên Khải, cô theo lão bà bà của anh ta lên gác căn phòng mà bà đã chuẩn bị riêng cho cô.
Quả đúng là lão bà bà có khác, chuẩn bị cái gì cũng chu đáo.
- Cháu cứ ở tạm đây... thoải mái coi đây là nhà mình...
- Vậy, cháu coi bà là bà nội cháu được không?
Nghe cô nói vậy lão bà bà bật cười cầm lấy tay cô.
- Cháu coi ta là bà nội là vinh hạnh của ta chứ!
Cả hai người mất một lúc để sắp xếp lại căn phòng sao cho hợp lí. Nguyên Khải ở dưới nhà cũng muốn lên giúp nhưng lại bị bà bà cản lại nói là chuyện phụ nữ.
Vậy nên Nguyên Khải mang bộ mặt ủ rũ đợi ở dưới, nhân tiện chờ vị khách đã hẹn trước với bà bà anh.
Từ ngoài, bỗng một chiếc ô tô đen dừng lại ở trước cổng. Nguyên Khải vội vàng bước ra ngoài. Từ trên ô tô, một người đàn ông cùng một người phụ nữ đường hoàng đi xuống. Đúng lúc, cô ngó ra từ cửa sổ trên tầng nhìn thấy bọn họ thì ánh mắt tràn ngập căm ghét. Cô tưởng ai, thì ra là chồng cũ Dịch Trần cùng ả tình nhân đến. Oan gia ngõ hẹp, cô chưa tính sổ với bọn họ mà bọn họ lại tự vác xác tới.
Lão bà bà thấy cô chăm chú nhìn xuống dưới thì theo con mắt nhìn xuống theo.
- Có vẻ cháu và hai người đó xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn?
- Dạ, cháu còn chưa cho họ ăn đủ mà họ lại tự động vác xác tới...
Ở bên dưới, Nguyên Khải ra cổng nghênh đón khách. Dịch Trần thở dài một hơi rồi nắm chặt tay ả tình nhân.
- Anh à... liệu có đúng chỗ này không? Em thấy ở đây thấp bé... bẩn bẩn...
- Đúng rồi. Đây là nơi Nguyên đạo sĩ ở. Đạo hạnh của bà ta cao thâm lắm... chắc sẽ tiêu diệt được cô ta.
Hai người thì thầm với nhau rồi lập tức thay đổi trở mặt tươi cười cúi chào Nguyên Khải và theo anh ta vào nhà.
Bước vào trong, Dịch Trần cùng ả tình nhân ho sặc sụa bởi vì không quen với khói nhang cũng như bùa chú ở đây. Lão bà bà chống gậy từ trên tầng bước xuống dáng vẻ khoan thai đi thẳng tới ghế ngồi xuống.
- Hai vị cũng ngồi đi.
Dịch Trần cùng ả tình nhân đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nguyên Khải đi lấy tách trà rót ra từng ly nước trên bàn rồi đưa cho lão bà bà.
Dịch Trần sốt ruột đi thẳng vào vấn đề.
- Nguyên đạo sĩ, chúng tôi nghe nói đạo hạnh của bà cao siêu. Chả là... mấy hôm trước chúng tôi bị một con ma nữ đeo bám. Cô ta ác độc muốn giết chết chúng tôi... chỉ là nhờ đạo sĩ ra tay giúp đỡ... bao nhiêu tiền đối với tôi không thành vấn đề.
Ả tình nhân bên cạnh gật đầu lia lịa rồi lấy từ trong túi ra xấp tiền đặt trên bàn.
Vẻ mặt của Nguyên bà bà và Nguyên Khải đều cau có lại. Nhà họ Nguyên vốn dĩ chỉ hàng nghề trừ yêu ma giúp người khác chứ kị nhất là nhận tiền.
Còn cô đứng trên gác len lén nhìn xuống dưới, khóe miệng hơi nhếch vẻ khinh bỉ. Cái loại này... đúng là hết thuốc chữa chỉ có tiền hàng đầu. Đã vậy, cô càng không bao giờ buông tha cho bọn họ.
Nguyên Khải cau mày, hẵng giọng
- Chúng tôi có thể giúp hai vị trừ ma nhưng tiền chúng tôi không nhận.
- Hay đạo sĩ chê ít? Không sao, chúng tôi có thể bồi thêm.
Ả tình nhân dường như chưa nhận ra sự phẫn nộ của lão bà bà, vẫn cứ rút thêm xấp tiền đặt lên mặt bàn. Lúc này, lão bà bà đập mạnh bàn đứng dậy.
- Tôi không thể giúp hai vị. Thù là các vị tạo ra cho âm hồn đó. Dù tôi có giúp thì các vị cũng không thoát khỏi tai kiếp.
- Bà!
Dịch Trần cau có đứng dậy. Sau cùng đành tức giận cùng ả tình nhân bỏ đi. Cô đi xuống lầu bĩu môi nhìn theo.
- Chậc chậc... hai người đừng tưởng thoát khỏi tay bà đây dễ dàng. Bà còn nhiều trò vui cho hai nữa nữa cơ...