Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch, Nấm, cô ta lại có một biệt danh đáng yêu như vậy.
Có điều hiện tại điều anh quan tâm chính là, “Cháu là ai?”
“Cháu là Nấm nhỏ.” Nám Nám nhe răng cười.
Bỗng chốc, Mộ Bắc Ngật trong lòng có chút không thoải mái, Nấm nhỏ? Là con gái của Cố Tiểu Mạch? Cô ta thế mà đã có con gái rồi.
Có con gái rồi còn đến quyến rũ người khác! Nghĩ đến cảnh tối qua cô ôm anh nũng nịu kêu cứu, Mộ Bắc Ngật sắc mặt vô cùng khó coi.
Cố Tiểu Mạch đến lúc này mới bình tĩnh trở lại, cô chống tay đứng lên, kéo Nám Nám về phía sau, nói với Mộ Bắc Ngật “Bây giờ chúng tôi đã đi được chưa? Tôi không phục vụ nổi cô Cố đâu, đơn hàng này không nhận nữa.”
“Nám Nám, chúng ta đi thôi.” Cô nắm tay Nám Nám đi về phía Mẫn Tuyên.
“Đứng lại!” Cố Lan Tâm hét lên, sắc mắt kỳ quái nhìn Cố Tiểu Mạch và đứa bé, trong lòng thậm chí có chút dự cảm không lành.
Đứa bé này thoạt nhìn có vẻ tầm ba bốn tuổi, Cố Tiểu Mạch vì chuyện đó mà rời đi đến nay cũng được mấy năm rồi, đứa bé này, không phải là con của Mộ Bắc Ngật chứ?
Nếu là thật…
Không, không thể nào! Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Lan Tâm cố gắng bình tĩnh nói, “Em gái, mấy năm nay em ở nước ngoài cũng không liên lạc gì với gia đình, đứa bé này là sao đấy? Cứ coi như là em giận ba mẹ thì cũng không cần ở bên ngoài tùy tiện sinh con như vậy chứ.”
Nghe xong, Cố Tiểu Mạch quay người lại cười lạnh lùng nhìn cô ta, “Cố Hồng Quyên, lúc tôi cắt đứt quan hệ với nhà đó không phải cô cũng ở đó sao? Với lại trí nhớ của cô không tốt à? Tôi cắt đứt quan hệ với nhà đó rồi bị đuổi khỏi nhà, là vì ai?”
Sắc mặt Cố Lan Tâm lập tức thay đổi, vội vàng nhìn về phía Mộ Bắc Ngật, lo sợ Mộ Bắc Ngật nghi ngờ những lời cô nói.
“Em, em đi đi, nếu em đã không nhận cái nhà này thì chị cũng không còn cách nào khác.” Cô ta cắn chặt răng với bộ dạng cực kỳ thất vọng.
Cố Tiểu Mạch không thèm để ý đến Cố Lan Tâm, cô lần này quay về không phải là để tranh đấu với Cố Lan Tâm.
Thu ánh mắt về phía Nám Nám đáng yêu, Cố Tiểu Mạch có chút lo lắng.
Thoạt nhìn Nám Nám có vẻ khỏe mạnh nhưng thật ra con bé mắc bệnh, một bệnh rất khó chữa.
Cô phải nhanh chóng tìm được người đàn ông đó, tìm được anh ta mới có thể cứu được Nám Nám.
Nám Nám không hề nhận ra sự lo lắng của Cố Tiểu Mạch, quay đầu lại cười vui vẻ với Mộ Bắc Ngật, “Bye bye chú.”
Một đứa bé rất lễ phép, Mộ Bắc Ngật thầm nghĩ, nếu như có một đứa con gái như này anh nhất định cưng chiều hết mực.
Cố Lan Tâm trong lòng thấp thỏm không yên, nhìn thấy ánh mắt anh hướng về phía hai mẹ con đáng ghét kia, liền đi đến cười vui vẻ nói, “Bắc Ngật, anh cũng thích con gái sao? Đợi, đợi chúng ta kết hôn rồi, em sẽ sinh cho anh một đứa, được không?” Cô cúi đầu ngại ngùng.
Mộ Bắc Ngật lúc này mới đưa tầm mắt nhìn cô ta một cái, miễn cưỡng ừ một tiếng, quay người bỏ đi.
Cố Lan Tâm dùng hết sức lực mới kìm nén được sự căm giận trong lòng.
Đã bốn năm năm rồi, từ ngày Mộ Bắc Ngật đưa cô ta về đây, anh rất hào phóng mua nhà mua xe cho cô ta, các thể loại trang sức đắt tiền, chỉ có điều anh không hề đáp lại tình cảm của cô ta.
Hôn lễ cứ hoãn đi hoãn lại, cô ta muốn sống thử với anh, anh cũng từ chối.
Nhưng trước đây cô ta thấy như vậy cũng không sao, chí ít cô ta có tiền có địa vị, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng bây giờ - Cố Tiểu Mạch quay về rồi!
Cô còn mang cả đứa bé rất có khả năng là con gái của Mộ Bắc Ngật quay về!
Sự đe dọa quá lớn, cô ta không thể ngồi yên chờ chết được.
Giấu đi ánh mắt đầy tức giận, Cố Lan Tâm đi thẳng về nhà họ Cố.
Cố phu nhân Hoàng Mai nhìn thấy cô ta, chậm rãi hớp một ngụm trà, làm ra dáng vẻ của một phu nhân quyền quý, “Lan Tâm, con về nhà có chuyện gì thế? Không phải đang chuẩn bị cho hôn lễ à?”
Cố Lan Tâm khoan thai nhìn bà, “Cố Tiểu Mạch quay về rồi.”
“Cái gì?!” Chén trà trên tay Hoàng Mai rơi xuống đất.
“Mẹ, con muốn mẹ giúp con một việc, chuyện này liên quan đến cuộc sống giàu sang của mẹ và con sau này!”
Còn lúc này Mộ Bắc Ngật đang ngồi trên xe đến công ty thì nhận được điện thoại ở nhà cũ, ông nội xuất huyết não phải nhập viện.
Ngay lập tức, quay đầu xe, nhanh như tên bắn đến bệnh viện.
Ông Mộ tuổi cũng đã cao, xuất huyết não bất ngờ xảy ra là điều rất nguy hiểm, bác sĩ đề nghị cho ông nằm viện theo dõi.
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn ông nội đang nằm trên giường bệnh dần dần yếu đi, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Đi xuống sảnh tầng dưới đang định rời đi liền nghe thấy một giọng trẻ con non nớt mới nghe thấy cách đây không lâu.
Ánh mắt liếc qua, không xa là cô bé đang ngước đầu lên hỏi bác sĩ, “Bác sĩ ơi, mẹ cháu thật sự không sao ạ?”.