Vết xước trên mặt Cố Tiểu Mạch vẫn chưa lành, bây giờ lại có thêm vết thương mới.
Cố Tiểu Mạch không dám để ý vết thương của mình mà vội vàng bò dậy, cô ôm chặt bộ đồng phục của Nám Nám như: thế báu vật, đây là đồng phục của Nám Nám, cô… nhất định không để người khác cướp đi.
“Đúng thật là bảo bối à?”
Người đàn ông tìm một lượt nhưng không thấy bản hợp đồng đâu cả, hắn giả vờ cướp bộ đồng phục trong lòng Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch trở nên hung dữ, cô căn lên cánh tay của hắn, cắn đến lúc chảy máu mới thôi.
Người đàn ông đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, hung dữ đánh lên đầu Cố Tiểu Mạch, giật tóc của cô khiến Cố Tiểu Mạch quay cuồng, ngay sau đó cô bị ném xuống dưới sàn nhà.
Chiếc túi sách trên vai rơi xuống, một tập giấy bên trong rơi ra ngoài.
Người đàn ông phát hiện ra, hắn ta nhìn chằm chẳm, lập tức cúi người xuống, hơ hơ, cuối cùng cũng tìm thấy, hóa ra ở trong túi sách của người phụ nữ này, hại hắn tốn sức tìm kiếm suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn không tìm thấy.
Có điều để không bị lộ, người đàn ông cầm lấy chiếc túi sách của Cố Tiểu Mạch, đứng lên rời đi.
Cả người Cố Tiểu Mạch đau kinh khủng, cảm giác đó rất rõ ràng.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó thì không mở nổi mắt nữa, cô không chịu được, ngất đi.
Điện thoại bị cướp, không thể nào liên lạc được với người khác.
Nám Nám sợ hãi trốn ở góc tường, nhìn thấy ông chú xấu xa rời đi, Nám Nám vội vàng bò đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, không dám chạm vào người cô, cô đang ôm chặt bồ đồng phục trong lòng, bảo vệ bộ đồng phục.
“Nấm, Nấm ơi!” Nám Nám hoảng sợ, giọng nói mang theo nước mắt và run rẩy.
Nám Nám đứng lên chạy vào trong phòng, từ trong ngắn kéo lấy ra một tờ giấy, bấm theo số điện thoại trên tờ giấy.
Lúc Nám Nám gọi điện cho Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật đang cúi đầu xem tài liệu, chuẩn bị cho cuộc họp vào buổi chiều, Dịch Bách đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, các quản lý đã bắt đầu ngồi vào chỗ.
Mộ Bắc Ngật đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng reo chuông.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, giơ tay đóng lại cúc áo, Dịch Bách vội vàng lên tiếng, “Sếp, anh đi trước đi, em đi xem ai gọi điện đến: Mộ Bắc Ngật không từ chối, quay người định rời đi.
Dịch Bách đi đến bàn làm việc, nghiêng người nhìn, là số điện thoại bàn, Dịch Bách khó hiểu nói, “Thời đại nào rồi còn dùng số điện thoại bàn chứ?”
Một câu nói khiến Mộ Bắc Ngật dừng bước, anh lập tức nhận ra, là Nám Nám.
Mộ Bắc Ngật vốn định rời đi nhưng anh quay người lại, sải bước đến bàn làm việc, lúc Dịch Bách định nghe máy, Mộ Bắc Ngật đã đoạt lấy điện thoại, bấm nút nghe, giơ lên tai.
“Alo, Nám Nám”
“Ông chú lợi hại.
.
” Giọng nói của Nám Nám run rẩy, khóc lóc lên tiếng.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật bỗng lạnh đi, giọng nói có chút lo lắng, “Nám Nám làm sao thế, nói từ từ cho chú nghe”
“Nấm… mẹ bị người khác bắt nạt, bây giờ ngất xỉu rồi, ông chú lợi hại, cháu phải làm sao ạ?”
Mộ Bắc Ngật càng lo lắng hơn, bàn tay nắm chặt điện thoại, vừa nói chuyện với Nám Nám vừa bước ra ngoài.
Mộ Bắc Ngật không thèm ngoái đầu lại, vội vàng rời đi, Dịch Bách ngơ ngác đứng tại chỗ, “Sếp, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
”
Nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời nào, Mộ Bắc Ngật lao đến tháng máy, bấm mở cửa tháng máy.
“Nám Nám, cháu nhìn mẹ nhé, chú sẽ đến đó ngay!”
“Ông chú lợi hại, Nám Nám đợi chú”
Thang máy mở ra, Mộ Bắc Ngật sải chân bước vào, mặt anh lạnh như băng.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chăm con số đang không ngừng thay đổi, đến tầng hầm, Mộ Bắc Ngật bước ra, vội vàng đi đến chỗ chiếc xe.
Anh quá lo lắng nên đã bỏ lỡ một cuộc điện thoại khác.
Nam Thần An ở trên đường bắt gặp một đám lưu manh đang bắt nạt một cô gái, anh ta vội vàng xuống xe cứu người đồng thời đưa cô gái đến bệnh viện cấp cứu.
Lúc anh ta đến bệnh viện mới phát hiện cô gái anh ta cứu là vợ sắp cưới của Mộ Bắc Ngật, Nam Thần An nhìn khuôn mặt bị thương của Cố Lan Tâm, sắc mặt trầm xuống.
Anh ta cho người điều tra số điện thoại của Mộ Bắc Ngật, gọi cho anh nhưng đổ chuông rất lâu vẫn không có người nghe máy.