Nhưng Cố Lan Tâm đang ở đây, lẽ nào Mộ Bắc Ngật không quan tâm đến cảm nhận của Cố Lan Tâm sao?
Nhìn thấy Cố Lan Tâm sắp nước mắt đẫm lệ, Cố Tiểu Mạch cảm thấy đau đầu, tâm trạng rất phức tạp, cảm giác chua xót muốn nuốt chứng lý trí của cô, cô từ từ lên tiếng, “Cố Lan Tâm, cô không cần nghi ngờ Mộ Bắc Ngật, hôm nay Mộ Bắc Ngật đã tự mình xem bản thiết kế váy cưới của cô, anh ta chăm chú xem từng bản từng bản một.
”
Cố Lan Tâm bỗng nhiên nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt đầy hi vọng, muốn xác nhận, “Thật sao? Bắc Ngật, là thật sao?”
Mộ Bắc Ngật biết Cố Tiểu Mạch đang giúp Cố Lan Tâm thoát khỏi tình huống khó xử, trong lòng anh không còn cái tâm tư đó với Cố Lan Tâm nữa, trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện, anh hững hờ “Ừ” một tiếng, “Chúng ta ra ngoài.
”
Nói xong, anh nhẹ nhàng hất tay Cố Lan Tâm, quay người đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, Cố Tiểu Mạch đứng tại chỗ thở phào nhẹ nhõm, cô cụp mắt xuống che đi tâm trạng của mình.
“Nấm ơi.
.
”
Giọng nói dịu dàng của Nám Nám vang lên, mở to mắt có chút thất vọng.
Ở bên nhau một ngày, tuy rằng Cố Tiểu Mạch luôn nhắc bản thân mình phải tỉnh táo nhưng cô không thể phủ nhận rằng, cô đã hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có này.
Cố Lan Tâm xuất hiện khiến Cố Tiểu Mạch hoàn toàn tỉnh táo, trở về với hiện thực, làm sao cô có thể…
Cố Tiểu Mạch lắc đầu cười đau khổ.
Ở bên kia, Cố Lan Tâm đi theo Mộ Bắc Ngật đến vườn, nhìn Mộ Bắc Ngật vẫn đi ở trước mặt, Cố Lan Tâm bước thật nhanh đến ôm lấy cánh tay của Mộ Bắc Ngật, giọng nói dịu dàng, “Bắc Ngật.
.
”
Mộ Bắc Ngật lúc này mới dừng bước, hất tay cô ta ra, quay người nhìn cô ta, trầm giọng nói, “Lan Tâm, sao em đến đây mà không nói trước một câu.
”
Anh bỗng lên tiếng chất vấn, dường như Cố Tiểu Mạch ở nhà họ Mộ là một chuyện rất bình thường còn sự xuất hiện của cô ta lại có chút thừa thãi, mặt Cố Lan Tâm trắng bệch, đau khổ nói, “Bắc Ngật, em hình như có lý do thích hợp xuất hiện ở đây hơn là Cố Tiểu Mạch, Bắc Ngật, Tiểu Mạch là em gái của em, trước đây nó cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, mấy năm ở Anh còn sinh một đứa con, nó trước giờ đều thích chơi bời, Bắc Ngật, anh không thể… bị lừa bởi vẻ ngoài của nó”
“Lan Tâm, anh nghĩ anh đã bảo em suy nghĩ về việc hủy hôn ước”
Mộ Bắc Ngật không quan tâm đến những lời Cố Lan Tâm nói, vẫn duy trì sự tính táo và lý trí, anh trầm giọng nói.
Tim Cố Lan Tâm lại càng lạnh lẽo, cô ta bỗng nhiên bước đến, nhìn anh với khuôn mặt bi thương, “Bắc Ngật, lẽ nào anh… thật sự không thích em nữa rồi? Năm năm trước, anh hứa sẽ không bao giờ bỏ mặc em, lẽ nào anh nói lời không giữ lời sao, Bắc Ngật, anh không được vô tình với em như vậy, không được!”
“Anh sẽ bù đắp cho em, Lan Tâm, bây giờ buông tay vẫn còn kịp, không khiến cả hai tổn thương”
“Bắc Ngật, anh không được vô tình với em như vậy, em không đồng ý, em không đồng ý!”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai mắt đẫm lệ, cô ta ôm chặt cánh tay của Mộ Bắc Ngật, bỗng nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Mộ Bắc Ngật, ôm chặt không chịu buông.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, Cố Tiểu Mạch cuối cùng vẫn đè nén cảm xúc của mình, cô đi đến cửa sổ, nhìn rõ ràng hai người đang ôm nhau thắm thiết ở phía xa xa.
Cô không thể phủ nhận rằng cảnh tượng này khiến cô cảm thấy chướng tai gai mắt, Cố Tiểu Mạch cười nhẹ, cuộc sống của Cố Tiểu Mạch cô đã hai lần mất kiểm soát, sau này không được như vậy nữa.
Cố Tiểu Mạch quay người nhìn Nám Nám, cô cảnh cáo, “Nám Nám, ông chú lợi hại có việc và gia đình của mình, sau này chúng ta không được làm phiền chú ấy nữa, biết chưa?”
“Nhưng mà Nấm ơi, ông chú lợi hại…”
“Chú ấy cũng không thích mẹ, chúng ta ở đây làm phiền đôi uyên ương làm gì?”
Cố Lan Tâm khóc đến mức đầu óc choáng váng, cô ta hít một hơi thật sâu, cả người nằm trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn, sắc mặt u ám, anh chỉ có thể bế cô ta lên, đi đến xe của cô ta.
Trước khi đưa Nám Nám lên phòng ngủ, Cố Tiểu Mạch vẫn ngoái đầu lại nhìn, cô nhìn thấy Mộ Bắc Ngật bế Cố Lan Tâm quay người rời đi, cô mím môi, không nói gì nữa, nắm tay Nám Nám đi lên tầng.
Mộ Bắc Ngật đưa Cố Lan Tâm về nhà, người làm nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, vội vàng chào hỏi kính cẩn, “Tổng giám đốc … Tổng giám đốc Mộ”
Mộ Bắc Ngật đứng ở trước xe, nhìn người làm, “Đến đây dìu Lan Tâm vào nhà”
“Vâng ạ”
Cố Lan Tâm được dìu vào phòng, bác sĩ riêng cũng vội vàng chạy.
đến, kiểm tra tình hình của Cố Lan Tâm.
“Tổng giám đốc Mộ, cô Cố bị tụt huyết áp, một ngày hôm ăn uống gì nên cơ thể không chịu được mới ngất xỉu, có điều, cô Cố dạo gần đây có biểu hiện của mất ngủ, đã như vậy liên tục vài ngày rồi”