Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Vương Duệ lẩm bẩm xong liền nói: “Tôi biết em vẫn còn giận tôi năm đó không nói một lời đã biến mất.”
“Anh cũng biết sao? Mất tăm mất tích năm năm, anh có biết tôi nghĩ gì mỗi đêm không?”
Sau khi gặp Cố Tiểu Mạch, thần thái của Vương Duệ yếu đi không ít, lúc này hắn không ngờ Cố Tiểu Mạch sẽ thốt ra câu đó, “Lúc nào gặp người sẽ phải đánh cho một trận nhớ đời, may quá chúng ta đều đang ở bệnh viện, đánh gãy chân gãy tay thì cũng đã có bác sĩ, anh thấy sao?”
Sắc mặt Vương Duệ chợt thay đổi, phản ứng đầu tiên chính là đứng xa Cố Tiểu Mạch một chút, sau đó nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt đề phòng.
Cố Tiểu Mạch nheo mắt, bộ dạng yếu ớt này khác xa với năm đó, nhưng giọng nói lại giống giống, đúng là khác so với tưởng tượng của cô!
“Tôi là người sẽ hiến tủy sống cho con bé!”
“Chẳng phải là nên như vậy sao?” Cố Tiểu Mạch nhếch mày, lạnh lùng hỏi, giọng điệu sắc bén khiến Vương Duệ không chống đỡ được.
Đây là một người phụ nữ đáng sợ!
Hắn sợ hãi nuốt nước bọt, trong đầu nhớ đến những lời Cố Lan Tâm đã nói, chính là phải giữ chặt lấy cô.
“Chúng ta đã xảy ra quan hệ, mặc dù năm năm qua không gặp nhau nhưng bây giờ, tôi thật sự muốn bù đắp cho em, sau này tôi sẽ chăm sóc hai mẹ con em, tôi biết bây giờ em vẫn còn độc thân, chi bằng…” Vương Duệ nói với thái độ cợt nhả, không quan trọng, Cố Tiểu Mạch vừa nhìn đã nhận ra điều đó.
Cô cười lạnh một tiếng, ánh mắt đen như mực hừng hừng khí thế, “Bây giờ anh xuất hiện trước mặt tôi, tôi chỉ cần anh cứu Nám Nám, đó là trách nhiệm của anh, tôi độc thân hay không thì có liên quan gì đến anh không?”
Có điều, Cố Tiểu Mạch cũng không phải là một người phụ nữ không tim không phổi, cuối cùng cô vẫn đồng ý với hắn, tìm cho hắn một chỗ ở tạm.
Chuẩn bị phẫu thuật cho Nám Nám!
Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật ngồi trong xe, sắc mặt lạnh lùng nhìn tài liệu điều tra trong tay, Vương Duệ… “Sếp, không ngờ anh ta là bố đẻ của Nám Nám, mặc dù trông cũng được nhưng bỏ đi năm năm, đúng là nhẫn tâm!”
“Có còn những thông tin khác của hắn không?”
“Năm năm trước, anh ta không qua lại với Cố Tiểu Mạch nữa, lần này bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Cố Tiểu Mạch, chắc là thấy cắn rứt lương tâm rồi.” Dịch Bách đoán.
Mộ Bắc Ngật nắm chặt tài liệu trong tay, gân xanh nổi lên, một lúc sau anh mới thu lại cảm xúc của mình, “Bây giờ đi gặp Cố Tiểu Mạch.”
“Á…vâng thưa Sếp.”
Dịch Bách vội vàng đáp lời, còn không quên quan sát sắc mặt của Mộ Bắc Ngật qua kính chiếu hậu, Sếp đang không vui sao?
Sợ cô Cố tìm thấy người tình cũ thì không cần anh nữa?
Mộ Bắc Ngật đến bệnh viện nhưng không gặp Cố Tiểu Mạch, lúc biết tin Cố Tiểu Mạch và Vương Duệ đã rời khỏi bệnh viện, sắc mặt anh chợt u ám.
Anh kêu Dịch Bách đi điều tra, cuối cùng chiếc xe Rolls-Royce đi đến gần chỗ căn hộ trước đây của Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch nhớ ra mình còn căn hộ hai tháng nữa mới hết hạn thuê, cô đưa Vương Duệ đến đây ở, hai người đi cùng nhau trên con đường tối tăm nhưng Cố Tiểu Mạch lại chẳng có cảm xúc gì với Vương Duệ.
Thật kỳ lạ, Cố Tiểu Mạch cho rằng sau khi gặp nhau mọi cảm xúc sẽ thay đổi, nhưng sau khi nói chuyện với nhau, hình như sự kết nối giữa cô và Vương Duệ chỉ là cuộc phẫu thuật của Nám Nám mà thôi.
Vương Duệ liếc nhìn Cố Tiểu Mạch: “Cố Tiểu Mạch? Đúng không? Tôi đã nghĩ rồi, Nám Nám là con gái của tôi, vậy thì con bé phải theo họ Vương của tôi!”
Mẹ nó!
Cố Tiểu Mạch như thể vừa nghe thấy chuyện cười, cô không chút do dự phản bác lại: “Con gái tôi là do tôi sinh ra, tôi nuôi nấng, con bé họ Cố, tên là Cố Anh Ninh, dựa vào đâu mà con bé phải theo họ của anh, anh nghĩ anh là ai?”
Vương Duệ tiếp tục mặt dày nói: “Con bé là con gái của tôi, năm đó tôi nói bù đắp chính là cưới em, bây giờ cũng có thể, con bé đương nhiên phải theo họ của tôi rồi!”