Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

chương 232

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Tiểu Mạch mím môi, cô nghiêng đầu nhìn qua, “Cãi nhau với nhà họ Cố rồi rời đi thôi.

“Chỉ là cãi nhau?”

Cố Tiểu Mạch cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt của mình, cô nhất thời có chút buồn bực, “Tổng giám đốc Mộ, đây là chuyện riêng của tôi, nếu tôi không muốn trả lời thì tôi có quyền không trả lời đúng không?”

Không… Mộ Bắc Ngật muốn hỏi, năm đó ở trên đường cao tốc, cô gái mà anh gặp là cô hay là Cố Lan Tâm.

Cố Tiểu Mạch chau mày, nói vài câu qua loa có lệ: “Mẹ tôi vừa qua đời, nhà họ Cố không có một ai đối xử tốt với tôi, vậy tại sao tôi còn phải ở nhà họ Cố? Lý do đơn giản như thế đó, không có gì nữa.

Hừ, nếu cô nói ra chuyện đó thì lộ hết chuyện rồi, Mộ Bắc Ngật sẽ biết cô và Vương Duệ chỉ có chút duyên phận ngắn ngủi.

Mộ Bắc Ngật không ngừng quan sát vẻ mặt của cô, cô rất nghiêm túc, chẳng hề có vẻ như đang trêu đùa hay nói dối, Mộ Bắc Ngật lặng lẽ thu lại sự thất vọng của mình.

Thật sự… không phải sao?

Mộ Bắc Ngật rời đi, Cố Tiểu Mạch có chút sững sờ, cô ngồi im lặng trên giường rất lâu, tại sao vừa nãy Mộ Bắc Ngật lại rời đi với vẻ mặt vô cùng thất vọng? Bất ngờ khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy có chút áy náy.

Câu nói nào của cô đã chạm đến trái tim yếu ớt của Mộ Bắc Ngật sao… Cố Tiểu Mạch chớp chớp mắt, cô chau mày, trong lòng cũng có chút thất vọng.

Cố Tiểu Mạch không dám bộc lộ cảm xúc của mình quá lâu, một lúc lâu sau cô hoàn hồn lại, cô từ trên giường bước xuống, đêm đã muộn, Cố Tiểu Mạch muốn đi đến trông Nám Nám, chuẩn bị phẫu thuật, cô rất lo lắng và chờ mong!

Nhưng không ngờ, cô vừa ra khỏi phòng bệnh không lâu thì Vương Duệ quay lại.

Đèn trong hành lang mờ mờ, đêm đã khuya, không có người qua lại, cô bước đi mà không hề có sự đề phòng, bỗng nhiên bị một người từ đằng sau bịt miệng cô, cô vội vàng hét lên nhưng chưa kịp hét thì đã bị người phía sau kéo vào một góc khuất, ép sát tường!

Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực để vùng vẫy nhưng bị Vương Duệ kẹp chân lại, hắn lên tiếng hăm dọa: “Không được động đậy!”

Mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, Vương Duệ?

Cô ư ư vài tiếng Vương Duệ mới buông cô ra, sau đó, một con dao sắc nhọn kề vào cổ cô, cách làm của Vương Duệ thật sự khiến Cố Tiểu Mạch hết lần này đến lần khác cảm thấy hối hận vì năm đó đã giúp đỡ anh ta, sự lạnh lẽo lan tỏa khắp người!

Lúc này cô lo lắng cúi đầu nhìn con dao kề trên cổ mình, Vương Duệ thẹn quá hóa giận rồi trở nên cực đoan.

Vương Duệ nghiến răng thốt ra từng câu từng chữ: “Cố Tiểu Mạch, cô đừng cho rằng cô và Mộ Bắc Ngật ở bên nhau thì có thể áp chế tôi, bây giờ là chuyện giữa hai chúng ta, nếu cô không nghe lời tôi, đêm nay tôi sẽ đi đến đường cùng với cô.

Cố Tiểu Mạch sợ hãi không dám động đậy, giọng nói run run, “Thế nên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Thứ nhất, không được để Mộ Bắc Ngật uy hiếp tôi, nếu không tôi sẽ không cứu Nám Nám; thứ hai, cô phải cắt đứt quan hệ với Mộ Bắc Ngật, không được dính dáng gì nữa, nếu không…” vế sau hắn không nói nhưng lại nồng nặc sự cảnh cáo.

Nếu chăm chú nghe thì có thể nhận ra những lời của Vương Duệ có vài phần giống với giọng điệu của Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm tiêu một đống tiền để thuê anh về, tất nhiên phải phát huy tác dụng rồi!

Trán của Cố Tiểu Mạch lấm tấm mồ hôi, thấy cô không nói gì, Vương Duệ kề dao gần hơn, khiến cổ Cố Tiểu Mạch có một vết hằn đỏ, chỉ cần sâu thêm một chút nữa thì cổ sẽ bị chảy máu.

Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, đôi môi đỏ run run, “Tôi…”

“Lẽ nào cô không muốn cứu Nám Nám nữa? Hả?” Vương Duệ nắm thóp của Cố Tiểu Mạch, hắn nhìn thẳng vào mắt cô như thể đang uy hiếp.

Cố Tiểu Mạch miễn cưỡng thốt ra một chữ, “Được.

Lúc này Vương Duệ mới nhếch miệng cười, đồng thời buông Cố Tiểu Mạch ra, chân Cố Tiểu Mạch mềm nhũn, nhưng cô vẫn dựa vào tường lạnh như băng để duy trì sự bình tĩnh.

Vương Duệ không chút lưu luyến buông tay rời đi, Cố Tiểu Mạch nhìn bóng lưng biến mất trong màn đêm tăm tối, cô giống như bị dội một gáo nước lạnh lên người.

Cô không còn chút sức lực dựa vào tường, mắt nhắm lại, đợi đến khi bình tĩnh mới quay về phòng của Nám Nám.

Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật ngồi ghế sau, ánh mắt đen xì lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn thẳng, Dịch Bách chuyên tâm lái xe, chốc chốc lại nhìn Mộ Bắc Ngật qua kính chiếu hậu.

Cậu ta mạnh dạn hỏi: “Sếp, có phải gần đây tâm trạng của anh không tốt lắm?”

Phí lời thật đấy! Rõ ràng đến mức chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra.

Mộ Bắc Ngật không trả lời, Dịch Bách lại mạnh dạn đoán: “Là bởi vì Nám Nám đã tìm thấy bố đẻ sao? Sếp, không phải sếp vẫn luôn bảo em điều tra chuyện này sao, bây giờ đã tìm thấy Vương Duệ rồi, tại sao anh lại không vui?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio