Sự thất vọng trào dâng, nhưng Cố Tiểu Mạch biết…
Đây là sự lựa chọn của cô, cô nên chấp nhận và chịu đựng.
Cố Tiểu Mạch mím môi, cô không lên tiếng biện minh cho mình, nhưng vạn đó, cô sẽ không nhận, Cố Tiểu Mạch quay người bước từng bước đi ra bên ngoài.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vẫn lạnh lùng và u ám, anh nghe tiếng bước chân của Cố Tiểu Mạch đang xa dần.
Cố Lan Tâm chăm chú quan sát biểu cảm của Mộ Bắc Ngật, cô ta vui vẻ nói: “Bắc Ngật, váy cưới đã thiết kế xong rồi, ngày mai chúng ta đi xem chất liệu nhé, dù sao cũng sắp đến hôn lễ của chúng ta rồi.
”
Mộ Bắc Ngật nhìn ông Mộ với ánh mắt lạnh lùng: “Ông nội, chúng ta nói chuyện một chút đi.
”
Nói xong, anh hất tay Cố Lan Tâm ra, chủ động đi về phía phòng sách, ông Mộ chống gậy batoong, ánh mắt sâu thẳm, nếu anh dám làm phản thì đừng trách ông ta độc ác!
Đến phòng sách, ông Mộ trầm giọng lên tiếng trước, “Bắc Ngật, đây là giới hạn cuối cùng của ông, cháu đừng có gây rắc rối cho ông nữa.
”
Mộ Bắc Ngật đứng quay lưng với ông Mộ, anh mấp máy, “Ông nội cho rằng cháu đề nghị hủy hôn ước chỉ là đùa thôi phải không?”
Chỉ một câu nói liền khiến ông Mộ nổi giận đùng đùng, ông Mộ nhấc gậy batoong lên định đánh về phía Mộ Bắc Ngật, nhưng lần này Mộ Bắc Ngật phản ứng rất nhanh, anh né người ra, chiếc gậy batoong đập vào một bức tranh nổi tiếng và đắt tiền!
Khung kính vỡ tan tành.
Ông Mộ kinh ngạc, ông ta vô cùng tức giận, Mộ Bắc Ngật bắt đầu làm trái ý của ông ta rồi.
Mộ Bắc Ngật quay người lại nhìn ông Mộ, “Ông nội, cháu và Cố Lan Tâm không thích hợp để kết hôn.
”
“Khốn nạn! Cháu đừng có nói với ông là vì người phụ nữ vừa nãy, một người phụ nữ thấy tiền là mắt sáng lên, đầu óc cháu có vấn đề à, Mộ Bắc Ngật, ông nói cho cháu biết, bây giờ cháu vẫn còn chưa có khả năng để làm trái với mệnh lệnh của ông!”
Hơ hơ, nếu ở bên cạnh người phụ nữ vừa nãy, Mộ Bắc Ngật sẽ không chịu sự khống chế của ông Mộ nữa, cái ý nghĩ muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc này ông Mộ phải diệt bỏ ngay lập tức!
Mộ Bắc Ngật chau mày, “Ông nội, ngay từ đầu cháu đã biết, cháu chỉ là bàn đạp của Mộ Thiếu Lãnh, điều đó chứng tỏ cháu vẫn còn có giá trị, nếu ông muốn Mộ Thị có thể yên ổn thì tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện của cháu, mong ông sẽ hợp tác.
”
Lời vừa dứt Mộ Bắc Ngật không nói thêm gì nữa, lướt qua ông Mộ đi ra ngoài, tuyên chiến một cách quang minh chính đại, thách thức giới hạn của ông Mộ!
Chỉ vì lần này ông Mộ đã động đến người quan trọng của anh, lúc đi qua người ông Mộ, Mộ Bắc Ngật có thể cảm nhận được cơ thể ông Mộ run rẩy một cách rõ ràng, anh nói: “Theo một nghĩa nào đó, cháu và ông nội là hai cá thể giúp đỡ nhau chứ không phải bị sự kìm hãm của đối phương.
”
Từng câu từng chữ cảnh cáo, từng câu từng chữ đâm vào tim.
Lúc Mộ Bắc Ngật ra khỏi phòng sách, mặt lạnh như băng, Cố Lan Tâm ngồi ở trên ghế sofa, Mộ Bắc Ngật coi như không nhìn thấy cô ta, đi thẳng ra ngoài.
Cố Lan Tâm vội vàng đứng lên, gọi một tiếng, “Bắc Ngật!”
Mộ Bắc Ngật giống như không nghe thấy, Cố Lan Tâm nhìn bóng lưng rời đi của anh.
Mộ Thiếu Lãnh về nhà liền cảm nhận được sự kỳ lạ trong nhà, Cố Lan Tâm tủi thân buồn bã ngồi ở đó khiến Mộ Thiếu Lãnh lộ ra bộ mặt mỉa mai chế nhạo.
Nhà cũ nhà họ Mộ nằm ở chân núi, phong cảnh hữu tình, dân cư thưa thớt.
Cố Tiểu Mạch một mình bước đi trên đường nhưng không có tâm trạng để ngắm cảnh hai bên đường, từ lúc ra khỏi nhà họ Mộ cô vẫn còn sững sờ ngơ ngác, cô đi về phía trước như một cái xác không hồn.
Nếu nói không vui thì đó là giả, lúc nhìn thấy Mộ Bắc Ngật tức giận Cố Tiểu Mạch mới phát hiện ra cô chỉ là đang lừa người dối mình mà thôi, đến lúc anh thật sự lạnh lùng với cô, cô lập tức cảm thấy thất vọng và đau khổ.
Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn sang bên đường, để mặc gió thổi vào mặt, cô muốn làm dịu đi cảm xúc của mình.
Cô một mình lẻ bóng đi cả nửa ngày vẫn không nhìn thấy một chiếc xe đi qua, hơn nữa trời đang tối dần, lúc đến thì gọi được xe nhưng lúc về thì chẳng thấy bóng dáng một chiếc xe taxi nào cả.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên đến nhà cũ nhà họ Mộ, cô còn bị Cố Lan Tâm mỉa mai một hồi, hôm nay nhìn thấy Cố Lan Tâm ở nhà họ Mộ được ông Mộ cưng chiều, Cố Tiểu Mạch bĩu môi, cô ngưỡng mộ Cố Lan Tâm, ngưỡng mộ cô ta được gia đình yêu thương, có người đứng về phía cô ta, từ bé đến lớn không cần lo lắng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng lái xe, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trong túi còn có bản hợp đồng mà Cố Tiểu Mạch đã ký tên.
Anh nhìn về phía trước, sau đó chợt nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang đi trên đường, đôi mắt đen ngòm có chút tức giận và phẫn nộ.
Cố Tiểu Mạch nghe thấy tiếng bánh xe đang lăn trên đường, đây là chiếc xe đầu tiên cô nhìn thấy suốt cả một đoạn đường dài, nhưng lúc cô quay đầu lại nhìn… Chiếc xe đó bỗng nhiên tăng tốc lao về phía trước, đúng chỗ có vũng nước, ngay giây sau, Cố Tiểu Mạch bất ngờ hét lên một tiếng!