Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

chương 243

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Mặt Mộ Thiếu Lãnh sắp tái mét vì những lời của Cố Tiểu Mạch, cậu ta nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt hung dữ, đang định nghiến răng nghiến lợi nói lại.

Hai người bảo vệ từ bên ngoài đi vào, nhấc người Mộ Thiếu Lãnh lên, trầm giọng nói: “Cậu chủ nhỏ, mời đi theo chúng tôi.”

Nói xong, Mộ Thiếu Lãnh bị bọn họ lôi ra ngoài, sau khi Mộ Thiếu Lãnh rời đi, hai tay đang nắm chặt của Cố Tiểu Mạch mới từ từ buông lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô căm phẫn đòi lại công bằng cho Mộ Bắc Ngật, lúc này cô cảm thấy đồng cảm với Mộ Bắc Ngật, cô chia sẻ: “Có phải anh cảm thấy ở với người như thế này rất mệt không? IQ không cùng một đẳng cấp, không dạy dỗ cậu ta thì cậu ta sẽ trèo lên đầu anh, được nước lấn tới, trước đây tôi không nhận ra điều này nên mới hết lần này đến làn khác bị Cố Lan Tâm…”

Cố Tiểu Mạch xả một tràng, bỗng nhiên bịt miệng lại!

Toang rồi, cô suýt nữa thì nói ra chuyện trước đây của mình, cô ở trước mặt Mộ Bắc Ngật nói xấu Cố Lan Tâm, cô không tự lao đầu vào chỗ chết thì Mộ Bắc Ngật cũng sẽ bóp chết cô.

Cố Tiểu Mạch lập tức ngậm miệng lại, cô nhìn anh cười gượng gạo: “Hoàn cảnh của chúng ta không giống nhau, anh thê thảm hơn tôi một chút.”

Từ đầu đến cuối Mộ Bắc Ngật không nói lời nào, anh nhìn Cố Tiểu Mạch rất lâu, “Cố Tiểu Mạch.”

Tiếng gọi này khiến Cố Tiểu Mạch có chút hoang mang, cô dường như đã bị anh thu hút.

Cố Tiểu Mạch đứng thẳng đợi anh nói tiếp.

Mộ Bắc Ngật nhếch miệng, nói ra sự thật một cách nghiêm túc, “Vừa nãy cô bảo vệ tôi?”

Đúng đó, Cố Tiểu Mạch cũng không nhận ra cô lại tức giận vì Mộ Thiếu Lãnh chửi mắng làm nhục Mộ Bắc Ngật.

Trong mắt Cố Tiểu Mạch ngập tràn phẫn nộ, hình như cô vẫn đang cảm thấy không công bằng cho Mộ Bắc Ngật, những lời lăng mạ vừa nãy của Mộ Thiếu Lãnh thật sự khiến cô rất tức giận!

Cô không biết trước đây có phải lần nào Mộ Bắc Ngật cũng bị Mộ Thiếu Lãnh thách thức như vậy không, nhưng hôm nay, cô không quan tâm mọi thứ mà lên tiếng bảo vệ anh.

Cô vẫn chưa nhận ra bầu không khí trong phòng đang trở nên lúng túng và im ắng, cho đến khi Cố Tiểu Mạch phát hiện Mộ Bắc Ngật vẫn đứng yên ở bên cạnh cô, Cố Tiểu Mạch mới phản ứng lại.

Cô nghiêng đầu nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Mộ Bắc Ngật, đôi mắt đang ấp ủ điều gì đó mà người khác không hiểu, Cố Tiểu Mạch há miệng, sững sờ, cô nhất thời bị thu hút bởi đôi mắt rực lửa của anh.

Sau cái ngày ở nhà cũ nhà họ Mộ, Cố Tiểu Mạch trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hiếm có khi cô lại bộc lộ sự ngại ngùng và không tự nhiên trước mặt Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắc Ngật nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác, anh thấy rất hài lòng, khóe miệng nhếch lên, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng hời hợt nhưng đôi mắt không che giấu được sự vui mừng khôn xiết đã bán đứng anh, “Vừa nãy, tại sao lại bảo vệ tôi?”

Bảo vệ… Nói ra từ này bất ngờ lại khiến mặt Cố Tiểu Mạch nóng bừng đỏ ửng, tim cô đập lỗi nhịp, Cố Tiểu Mạch ấp a ấp úng, bỗng nhiên không trả lời được.

“Nói, hửm?”

Giọng nói trầm trầm đầy thắc mắc văng vẳng bên tai Cố Tiểu Mạch.

Từ trước đến giờ Mộ Bắc Ngật luôn biết cách lợi dùng ưu điểm của người đàn ông, cơ thể cao lớn hơi khom xuống, đầu nhích lại gần Cố Tiểu Mạch, hơi thở nóng ran từ mũi phả vào mặt Cố Tiểu Mạch, đôi mắt đen xì nhìn chằm chằm cô, không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô!

Cố Tiểu Mạch lập tức mếu máo, tại sao cô lại cảm thấy bây giờ còn khó thở hơn cả vừa nãy, Mộ Bắc Ngật cái người này, lại gần cô như thế làm gì, lần đầu tiên Cố Tiểu Mạch có chút không chống đỡ được.

Cô nuốt nước bọt, Mộ Bắc Ngật thấy cô vẫn duy trì sự điềm tĩnh, anh tiếp tục nói: “Cố Tiểu Mạch, thừa nhận rằng cô quan tâm tôi lại khó như vậy sao?”

Chăm chú nghe thì nhận ra trong lời nói của anh có chút than trách, hình như anh không hài lòng với thái độ của cô!

Mặt Mộ Bắc Ngật từ từ tối sầm, sự kiên nhẫn của anh đã biến mất hết, anh đứng lên, giọng nói không có cảm xúc, “Không nói thì thôi, tùy cô.”

Lời vừa dứt, Mộ Bắc Ngật đã quay người rời đi, không chút lưu luyến.

Cố Tiểu Mạch đứng im tại chỗ rất lâu, lúc Mộ Bắc Ngật quay người đi, cô bỗng nhiên tràn đầy dũng khí gọi Mộ Bắc Ngật.

“Mộ Bắc Ngật.” Giọng nói nhẹ nhàng êm ái có chút khuất phục.

Không để người khác nhận ra, hai chiếc má lúm của anh lún sâu nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Mộ Bắc Ngật quay người lại, ánh mắt đen xì nhìn cô một lượt, gật đầu ra hiệu cô có thể nói.

Cố Tiểu Mạch mím môi, cô trịnh trọng và nghiêm túc lên tiếng, “Tôi nói, lý do tại sao vừa này tôi lại bảo vệ anh.”

“Nói.”

Kết quả, câu nói tiếp theo của Cố Tiểu Mạch giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu anh, Mộ Bắc Ngật nghiến răng kèn kẹt, anh không nên mong đợi quá nhiều ở cô, cái người đầu óc đần độn này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio