Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô giống như một con mèo xù lông, không chịu khuất phục cũng luôn luôn cảnh giác không để người khác lại gần, nhưng lại không chủ động công kích người khác!
Nghe những lời của Cố Lan Tâm, chỉ có anh mới biết rõ anh tin tưởng được mấy phần.
Mộ Bắc Ngật không quan tâm đến sự oán trách than phiền của Cố Lan Tâm, đi về phía ô tô.
Cố Lan Tâm cắn môi, không can tâm chạy theo.
Lúc ngồi lên xe, Cố Lan Tâm mới hỏi han về chiếc urgo trên cằm Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, cằm của anh sao thế, bị thương sao?”
“Không sao”
“Để em xem” Cố Lan Tâm dịch sang bên cạnh, muốn bóc urgo trên cằm Mộ Bắc Ngật ra.
Mộ Bắc Ngật mặt không đổi sắc né ra, tay của Cố Lan Tâm rơi vào không trung, Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nói, đơn giản ngắn gọn giải thích, “Va vào cửa mà thôi, không sao”
Không biết tại sao, anh không muốn bất kỳ ai động vào vết cắn này của Cố Tiểu Mạch.
“Bắc Ngật, lần sau anh nhớ cẩn thận nhé” Mộ Bắc Ngật đã nói vậy rồi, cô ta không dám hỏi nhiều nữa, ngượng ngùng thu tay lại.
Nhưng, ánh mắt của phụ nữ luôn nhạy cảm, lúc xe đang chạy, Cố Lan Tâm cố ý vô ý liếc nhìn cằm của Mộ Bắc Ngật, anh thật sự va vào cửa sao?
Đến nhà hàng, ánh mắt Cố Lan Tâm trở lại bình thường, thân mật ngồi bên cạnh Mộ Bắc Ngật, gọi đồ.
Hai tay Mộ Bắc Ngật gõ lên bàn, rõ ràng tâm tư không hề đặt trên nguời Cố Lan Tâm.
Cố Lan Tâm cố gắng đè nén sự không can tâm, cô ta từ từ nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng, “Bắc Ngật, hôm nay em gái em đến công ty làm gì vậy?”
“Lan Tâm, váy cưới của em vẫn do Cố Tiểu Mạch thiết kế”
Cố Lan Tâm cảm động vô cùng, cô ta nắm lấy vạt áo của anh, có ý định phản bác, “Nhưng mà Bắc Ngật, anh biết em gái em không ưa gì em cả, nó sẽ không tận tình thiết kế váy cưới cho em đâu, nếu như vậy chỉ làm lỡ mất thời gian của chúng ta”
“Không đâu, cô ta sẽ tận tình thiết kế, nếu không anh sẽ không bỏ qua cho cô ta” Mộ Bắc Ngật đã dự tính trước mọi việc.
Nhưng trong lòng Cố Lan Tâm vẫn phãn nộ không nguôi, lý trí đang ở mép của sụp độ, “Bắc Ngật, anh…thật sự muốn giữ nó ở bên cạnh em sao, cái tính cách ngang ngược của nó, chắc chắn lúc thiết kế sẽ có sự bất đồng, cuối cùng nó cũng sẽ không nghe lời em”
“Vậy cần sửa cái tính khí này của cô ta” Mộ Bắc Ngật trầm giọng nói.
Cố Lan Tâm không có cách nào để thay đổi quyết định của Mộ Bắc Ngật, cô ta dồn tất cả căm hờn lên người Cố Tiểu Mạch, Cố Lan Tâm sắc mặt tái mét nhưng trong lòng lăn tăn gợn sóng, thù hận ăn sâu vào lòng.
Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch!
Ăn được một lúc, một cuộc điện thoại gọi Mộ Bắc Ngật đến bệnh viện, Cố Lan Tâm cũng đi theo.
Ở bệnh viện, Mộ Thiếu Lãnh đang nằm trong phòng bệnh, tối qua bị Mộ Bắc Ngật đẩy ngã xuống đất, cậu ta vội vàng đến bệnh viện trong đêm.
Trên thực tế, lưng của Mộ Thiếu Lãnh chỉ có vài vết sưng đỏ, không hề có chuyện gì, nhưng Mộ Thiếu Lãnh cứ kêu gào mãi, bác sĩ bó tay, đành chườm lạnh cho Mộ Thiếu Lãnh, đồng thời bảo cậu ta ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt.
Ông Mộ sau khi nghe tin Mộ Thiếu Lãnh bị thương, vội vàng từ phòng bệnh bên cạnh đến thăm Mộ Thiếu Lãnh.
Mộ phu nhân chăm sóc cho Mộ Thiếu Lãnh, ở trước mặt ét mặt đầy lo lắng, “Bố, qua Mộ Bắc Ngật về nhà, thấy Thiếu Lãnh ngứa mắt, lúc ở cầu thang đẩy Thiếu Lãnh một cái, sau đó đi luôn không thèm nhìn… Thiếu Lãnh có làm gì sai đâu chứ”
“Ông nội, Thiếu Lãnh đau lắm!”
Mộ Thiếu Lãnh năm trên giường gào khóc om sòm.
.