Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nghe xong những lời của Nám Nám, Nam Thần An lại cho người điều tra rõ ràng chuyện xảy ra ở khách sạn, lúc này đang ngồi trước mặt Mộ Bắc Ngật, Nam Thần An không hề che giấu đi lý do mà anh đến đây, thậm chí ánh mắt có chút ép bức người khác.
Mộ Bắc Ngật nhìn thẳng vào mắt Nam Thần An, không hề né tránh, nhìn có vẻ là bốn mắt nhìn nhau một cách yên bình, nhưng thật ra giông bão đang kéo đến, cuốn theo cả gậy súng.
Nam Thần An lên tiếng phá vỡ tình thế căng thẳng, “Tổng giám đốc Mộ, chuyện tối hôm qua, trước tiên tôi thay mặt Tiểu Mạch cảm ơn anh đã cứu giúp”
Anh cứu Cố Tiểu Mạch đâu phải vì một câu cảm ơn của Nam Thần An đâu, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh đi, bắt đầu không nhãn nại được.
“Có điều, Tiểu Mạch lần nào gặp Tổng giám đốc Mộ cũng xảy ra những việc không tốt, hôm nay tôi đến đây để thay Tiểu Mạch giải quyết chuyện nhà thiết kế, tiền bồi thường hợp đồng Nam thị có thể chỉ trả theo đúng hợp đồng, trước khi cuộc chiến này diễn ra, mong Tổng giám đốc Mộ nhanh chóng đổi người khác thì tốt hơn”
Nam Thần An nói rõ mục đích, không chút giấu giếm, sự u ám trong đáy mắt trào dâng.
Nhưng sắc mặt của Mộ Bắc Ngật cũng lạnh băng như thế, những lời Nam Thần An nói không hể ảnh hưởng gì đến anh, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, “Mộ thị kí hợp đồng với Cố Tiểu Mạch, chuyện này sợ rẳng không thể để Tổng giám đốc Nam nhúng tay vào, kể cả Tổng giám đốc Nam có yêu thầm Cố Tiểu Mạch, hơ hơ, anh lấy tư cách gì để quyết định thay cho Cố Tiểu Mạch? Cô ta vẫn chưa đồng ý anh đúng không?”
“Đó chỉ là chuyện sớm muộn” Nam Thần An cực kỳ tự tin , “Tiểu Mạch trước giờ đều nghe lời của tôi, nếu không phải Tổng giám đốc Mộ dùng thủ đoạn uy hiếp, Tiểu Mạch chắc chắn sẽ không chịu khuất phục”
“Cô ta đã nhận thiết kế váy cưới cho Lan Tâm thì nên hoàn thành công việc, nếu giữa chừng thay đổi người, hủy hoại tiếng tăm trong nghề của Cố Tiểu Mạch, Tổng giám đốc Nam quan tâm cô ta như vậy, lẽ nào không để tâm đến điều này sao? Tôi sao có thể không nghi ngờ tấm lòng chân thật của Tổng giám đốc Nam chứ?” Mộ Bắc Ngật lạnh như băng nói, giọng đầy mỉa mai.
Nhưng, khi xuất hiện một người chướng mắt hoặc anh cảm thấy nguy hiểm, Nam Thần An sẽ không chút do dự thể hiện tình yêu của mình đối với Cố Tiểu Mạch.
Trong lòng Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, lúc Nam Thần An rời đi, anh chỉ lệnh cho Dịch Bách tiễn khách chứ không hề đứng dậy tự mình đi tiễn, đến khi Nam Thần An rời đi được một lúc lâu, Mộ Bắc Ngật vẫn ngồi yên tại đó ngẫm nghĩ lại những lời Nam Thần An vừa nói có ý gì.
Bởi vì anh Cố Tiểu Mạch mới chịu tổn thương?
Mộ Bắc Ngật nhếch mép, cười mỉa mai, anh đứng lên, sắc mặt u ám đi về phía bàn làm việc.
Vừa mới sáng ra Cố Tiểu Mạch đã đến khách sạn, ám ảnh của ngày hôm qua vẫn chưa hết, Cố Tiểu Mạch đành trèo thang bộ tầng đến phòng Cố Lan Tâm.
Cố Tiểu Mạch mím môi, lễ phép gõ cửa, người làm của Cố Lan Tâm đi tới mở cửa, đưa cô đi đến trước mặt Cố Lan Tâm.
Sắc mặt Cố Lan Tâm hôm nay không tốt lắm, thậm chí xung quanh còn tỏa ra sự phẫn nộ, Cố Tiểu Mạch liếm cá môi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô lấy bản thiết kế trong túi ra, đặt lên bàn trang điểm của Cố Lan Tâm, giọng điệu rõ rành, “Đây là những bản mẫu mấy hôm nay tôi thiết kế, dựa theo sở thích của cô, cô xem xem có thích cái nào và có chỗ nào không hài lòng không…”
Cố Tiểu Mạch còn chưa nói hết đã thấy ngón tay của Cố Lan Tâm đang chọn lựa rồi giơ một bản thiết kế lên, liếc nhìn một cái, trong phòng hình như không có ai nữa, Cố Lan Tâm không cần giả vờ yếu đuối.
Điệu bộ của cô chủ lớn ngồi trên ghế, lạnh lùng “hừ” một tiếng, giơ tay xé rách bản thiết kế.
Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn trừng trừng Cố Lan Tâm không nói lời nào mà xé rách bản thiết kế của cô.
Cố Lan Tâm xé rách một tờ, vẫn không dừng lại, lấy một bản thiết kế khác để ở trên bàn, tiếp tục xé.
Trước tiên không nói những bản thiết kế đó là mồ hôi nước mắt của Cố Tiểu Mạch, hôm nay cô mang đến để thảo luận với Cố Lan Tâm, chỗ nào cô ta không hài lòng có thể sửa, vậy mà Cố Lan Tâm không nói lời nào đã xé rách bản thiết kế của cô.
Cố Tiểu Mạch vốn đã không vui vẻ khi hợp tác với Cố Lan Tâm, lại càng không nhịn được cô ta cậy thế bắt nạt người, Cố Lan Tâm còn chưa kịp cầm bản thiết kế lên, trước mặt đã xuất hiện một cánh tay, “bụp” một tiếng, lấy lại bản thiết kế.
Cố Lan Tâm ngước đầu nhìn Cố Tiểu Mạch đầy hứng thú, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
“Cố Lan Tâm, cô đang làm trò gì vậy? Chỗ nào không hài lòng cô có thể nói, tại sao phải xé rách chứ?”
“Chỗ nào không hài lòng? Tôi không hài lòng với tất cả, những thiết kế không làm khách hàng thấy hài lòng chẳng phải đều trở thành rác sao?” Cố Lan Tâm cười lạnh, nhìn những bản thiết kế với ánh mắt chán ghét.
Cố Tiểu Mạch nhắm mắt lại, “Tôi đã nói rồi, ở phương diện công việc, không nhắc đến ân oán trước đây, tôi thiết kế cho cô, cô mặc lên người bộ váy cưới xinh đẹp, cô làm khó tôi trong chuyện này cũng không có lợi gì cho cô cả, suy cho cùng cô mới là cô dâu, người mặc lên người bộ váy cưới xinh đẹp là cô, không xinh đẹp không liên quan đến tôi, đến lúc đó ở hôn lễ không nổi bật lộng lẫy cũng không liên quan đến tôi!
Cố Lan Tâm không nén được cơn giận, hận Cố Tiểu Mạch không nói ra được những lời tốt đẹp nào, lại càng hận bản thân lần nào cũng bị cô dắt mũi.
.