Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng đờ, vẻ mặt ôn hòa cạn ly với cô gái kia, chịu đựng cái cảm giác nóng rát của rượu ở cổ họng, uống hết.
Uống xong, Cố Tiểu Mạch giả vờ tuyên bố chủ quyền liếc nhìn cô gái kia mới chỉ uống một nửa, cười hi hi, ra hiệu cô có thể đi rồi.
Đọ rượu không đọ thắng, Mộ Bắc Ngật còn không thèm nhìn, cô gái tức giận bỏ đỉ.
Giải quyết xong một người, Cố Tiểu Mạch muốn rút tay cô ra, ai dè bị Mộ Bắc Ngật giữ chặt, cô ngẩng đầu nhìn anh, không hề né đi ánh mắt của anh.
Hai mắt nheo lại, như thể đang nói hành động lúc này của anh không hợp lý chút nào.
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại như không hiểu, im lặng nhìn cô, không khí giữa hai người khác hẳn với không khí trong phòng, phải biết rằng, bên cạnh Tổng giám đốc Vương với Tổng giám đốc Vu ít nhất phải có hai ba em.
Hai người họ ở bên này lại đang trừng mắt nhìn nhau, Cố Tiểu Mạch nổi nóng, nói cái giọng đủ để hai người có thể nghe được, “Tôi đã giải quyết cô ta cho anh rồi, anh buông ra!”
“Đừng vội, vẫn còn”
Đúng như dự đoán, giải quyết được một người, không có nghĩa những người khác cũng sẽ nghe theo, Cố Tiểu Mạch nhìn những cô gái trong phòng, từng người từng người gan dạ lại gần Mộ Bắc Ngật, nhưng Mộ Bắc Ngật lại không nói lời nào, không tỏ rõ thái độ chán ghét của mình với những cô gái đó, toàn quyền giao cho Cố Tiểu Mạch xử lý.
Ban đầu Cố Tiểu Mạch định dùng rượu giải quyết, nhưng cô biết rõ tửu lượng của mình, bắt buộc bản thân phải duy trì sự tỉnh táo, uống được tầm bốn ly, Cố Tiểu Mạch biết cô không thể nào uống tiếp.
Cô bắt buộc phải tỉnh táo, nhìn thấy một cô gái đang chuẩn bị bước đến ra oai với cô, Cố Tiểu Mạch dứt khoát ngã về phía sau, anh nắm lấy tay cô, hai người bày ra dáng vẻ ân ái ngọt ngào.
Cô uống một chút rượu, hai má ửng hồng, mắt nhếch lên nhìn cô gái trước mặt, giọng nói lạnh như băng, kèm theo giọng điệu cảnh cáo, “Không thấy bên cạnh anh ấy đã có người rồi à? Các người coi tôi là không khí hay là tôi không có ở đây?”
Bá đạo!
Nấm mà đã cáu lên thì người bình thường không thể nào đấu được.
Cô gái đó sững sờ, ánh mắt lửng lơ bỗng phẫn nộ, sắc mặt trở nên khó coi, “Cô!”
“Hôm nay bạn cặp của anh ấy là tôi, không cần người khác phục vụ, cô có thể đi rồi đó” Cố Tiểu Mạch đã cứng thì cứng đến cùng, mặt vênh lên, hà khắc lên tiếng.
Thật ra trong lòng cực kỳ lo lắng.
Cô gái bị hai câu nói của Cố Tiểu Mạch chọc tức đến xanh mặt, phẫn nỗ giãm chân, cầm ly rượu quay người bước về phía Tổng giám đốc Vương.
Tia sáng nhấp nháy chiếu lên mặt Mộ Bắc Ngật, không nhìn ra anh có cảm xúc gì, anh hình như rất vui, chăm chú nhìn Cố Tiểu Mạch bên cạnh, cái mặt vẫn vênh lên, Mộ Bắc Ngật mỉm cười, “Quả nhiên, thủ đoạn này rất hợp với cô.
”
“Mộ Bắc Ngật, tôi muốn vào nhà vệ sinh!” Cố Tiểu Mạch không có ý định nghe đánh giá của Mộ Bắc Ngật, rút tay của mình ra, muốn đi ra ngoài.
Mộ Bắc Ngật không từ chối, anh thấy thời gian cũng tương đối rồi, cũng nên cho Tổng giám đốc Vu với Tổng giám đốc Vương một kết quả, vừa buông tay ra, Cố Tiểu Mạch đã đứng lên đi ra ngoài.
Tổng giám đốc Vu vừa dứt lời, Tổng giám đốc Vương đã nâng ly rượu ông đặc biệt chuẩn bị cho Tổng giám đốc Mộ, nhếch miệng.
.