Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tiểu Mạch đứng ở cửa nhà tắm, áo sơ mi rất rộng, dài đến tận bắp đùi của cô, che lấp đi những dấu tích trên người cô, vốn lúc nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, cô nên phẫn nộ mới đúng, nhưng lúc này, cô thấy anh đang ôm trán, cúi đầu không nói một lời, nhất thời khiến người ta mềm lòng.
Cố Tiểu Mạch cắn răng, từ khi nào cô lại có tầm lòng cảm thông lớn như vậy, rõ ràng cuộc sống ép cô không thể không giống “búp bê lực sĩ”, ngày ngày đều phải chiến đấu với cuộc.
sống nghèo khổ, chiến đấu với con ma ốm của Nám Nám, không mạnh mẽ không được.
búp bê lực sĩ: Julia Vins, vận động viên thể hình người Nga tuổi gây bất ngờ cho bất cứ ai khi tiếp xúc với gương mặt xinh đẹp như búp bê Barbie cùng một vóc dáng cơ bắp lực lưỡng mà bất cứ đàn ông nào cũng mơ ước.
Cô mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Bắc Ngật, cô không tài nào mạnh mẽ được.
Cố Tiểu Mạch thử gọi anh, “Mộ Bắc Ngật?” Mộ Bắc Ngật vẫn đắm chìm trong ký ức, không nghe thấy tiếng gọi của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lúc này mới cảm nhận được chút nguy hiểm, cô bước về phía trước, đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, muốn giơ tay sờ vào trán anh.
Ngón tay vừa chạm vào trán, Mộ Bắc Ngật lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt ứng đỏ, nhìn cô chăm chú, Cố Tiểu Mạch vừa mới tắm rửa xong, trên mặt vẫn đọng lại vài giọt nước, cái dáng vẻ thanh khiết này khiến Mộ Bắc Ngật nảy sinh ảo giác!
Anh túm lấy bàn tay đang sờ trán anh của Cố Tiểu Mạch, kéo về phía trước, Cố Tiểu Mạch kêu lên rồi ngã xuống giường, Mộ Bắc Ngật lật người lại, đè lên cơ thể cô, lúc này anh vẫn chưa mặc quần áo.
Cố Tiểu Mạch cảm nhận rõ bờ ngực vững chắc của anh, đến lúc này, Cố Tiểu Mạch thật sự nổi giận rồi, anh một lần nữa khiến cô mềm lòng vậy mà cuối cùng lại như thế này!
Trên mặt Cố Tiểu Mạch hiện rõ sự phẫn nộ, giơ tay đánh tới tấp Mộ Bắc Ngật, giọng nói lạnh đi rất nhiều, “Mộ Bắc Ngật, buông tôi ra!” “Cố Tiểu Mạch, bốn năm trước, ở đường.
.
” Mộ Bắc Ngật chưa kịp nói hết, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người ở ngoài dùng lực đập lên cửa, có vẻ như nếu người ở trong không mở cửa thì người đó sẽ không ngừng đập.
Cố Tiểu Mạch sững sờ, Mộ Bắc Ngật bị ngắt lời, ký ức bỗng ngừng lại, cảm giác đầu đau như búa bổ cũng dần tan biến, anh nhanh chóng mặc quần vào, còn tùy ý đóng cúc lại, từ từ đi đến cửa phòng.
Lúc Mộ Bắc Ngật mở cửa, đập vào mắt anh là khuôn mặt của Cố Lan Tâm, lông mày hơi nhếch lên, ánh mắt nhanh chóng nhìn vào trong phòng, lúc nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang.
ngồi sững sờ trên giường, cô ta bỗng nhiên kêu gào lên, âm thanh cực ký chói tai, như thể đang khiếp sợ lẫn kích động.
Con ngươi Cố Lan Tâm co lại, hai mắt mở to, hai tay ôm trán hét lên.
Tổng giám đốc Vương đã đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc này.
Ông núp ở góc hành lang, giơ máy ảnh trong tay lên, không chút do dự “tách tách tách” chụp bọn họ, miệng cong lên đầy mãn nguyện, hóa ra, cũng có ngày Mộ Bắc Ngật bị người khác bắt thóp.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, muốn cản Cố Lan Tâm lại, nhưng Cố Lan Tâm lại nhanh hơn cả anh, điên cuồng xông vào bên trong phòng, toàn thân run cầm cập nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch.
Cô ta đứng ở bên giường, hung dữ tát Cố Tiểu Mạch một cái, Cố Tiểu Mạch không né tránh, khuôn mặt trắng bệch bỗng xuất hiện vết hằn năm ngón tay đỏ ửng.
Cố Lan Tâm vẫn chưa hết giận, không can tâm đưa tay phải lên, định tát thêm một cái nữa.
Sau đó, bàn tay vẫn trên không trung, chưa chạm đến mặt Cố Tiểu Mạch, đã bị Mộ Bắc Ngật ở đằng sau tóm lấy cổ tay.
Mộ Bắc Ngật trầm giọng, “Lan Tâm!” Khuôn mặt đầy nước mắt của Cố Lan Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề tin những gì đang xảy ra, cô ta ủy khuất hỏi, “Bắc Ngật, hai người…hai người đã xảy ra chuyện gì, hãy nói với em chuyện không như em nhìn thấy, Bắc Ngật, mau nói cho em nghe!” Cố Tiểu Mạch vẫn ngồi trên giường, đầu cúi xuống, đáy mắt buồn bã, mờ mờ ảo ảo mỉa mai giễu cợt, cô lúc này được coi là gì, bị vợ sắp cưới của người ta xông vào phòng, không thèm nói gì mà tát luôn một cái, sau đó đổ lên đầu cô tội danh người thứ ba, cám dỗ chồng sắp cưới của cô ta?
Trong lòng Cố Tiểu Mạch đắng chát, cô lúc này cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng lại không thể nói ra, Mộ Bắc Ngật tên khốn nạn này, cuối cùng vẫn đẩy cô vào tình thế khó khăn, khiến cô không thể nào ngẩng đầu lên được.
Trong phòng cực kỳ im lặng, chỉ có tiếng khóc thút thít của Cố Lan Tâm, Cố Tiểu Mạch trầm giọng nói, “Mọi chuyện không như cô nghĩ.
”
“Cố Tiểu Mạch, câm miệng, chị biết em không ưa gì chị, chị khổ sở van xin em bao nhiều lần, tha cho chị đi, cầu xin em đó được không, đừng làm phiền đến cuộc sống của chị nữa, nhưng tại sao, người em muốn quyến rũ lại là Bắc Ngật?”
Ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm vẫn phải duy trì hình tượng ngoan ngoan, khóc lóc thảm thiết, như thể cả thế giới đều vứt bỏ cô.
.