Chương :
Anh nhìn theo bóng dáng cô thật lâu mới thu hồi tầm mắt, Ngu Sâm thấy thế cũng không biết làm sao vuốt căm nói: “Tổng giám đốc Mộ, anh nói anh yêu nàng, anh nói xem nàng quan trọng nhất, anh lấy gì chứng minh?”
“Tôi sống là vì cô ấy”
Ngu Sâm đang chuẩn bị để nghe một lời tỏ tình thật ướt át sến súa của Mộ Bắc Ngật nhưng kết quả lại không có. Chỉ đơn giản nói ra một câu, một câu khiến người kinh h: Ngu Sâm lại bị anh làm cho sốc, nhẹ giọng nói: “Tâm hồn cô ấy mong manh, mặc kệ Tổng giám đốc Mộ có nói thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cho cô ấy theo anh. Anh hiểu cô ấy có bao nhiêu nhạy cảm và tổn thương mà…”
“Tôi biết, cho nên lần này tôi đến không ép buộc nàng” – Anh tiếp lời Ngu Sâm.
Bằng không với tính cách của hắn lúc ở trên du thuyền đã bắt cô theo mình rồi. Anh muốn dùng thời gian để bù đắp lại tất cả, dù cho có từ Kinh Đô chạy đến Hải Thành, có phải bỏ ra bao nhiêu công sức cũng được.
Anh sẽ dùng thời gian để đeo đuổi lại cô.
“Cô ấy thích cuộc sống hiện tại” – Ngu Sâm lạnh nhạt nói.
“Cô ấy đi theo anh, học thiết kế, mỗi ngày tiến bộ, tôi không phản đối. Nhưng Tổng giám đốc Ngu, anh đối với cô ấy là loại tình cảm gì?”
Ngu Sâm thật sự tức giận, Cố Tiểu Mạch còn chưa quay về làm người của Mộ Bắc Ngật mà anh ta đã đảo khách thành chủ muốn chất vấn lại Ngu Sâm rồi.
Ngu Sâm cười khẽ, nói ra từng chữ: “Cô ấy xem tôi là cha”
Cuộc trò chuyện của hai người rơi vào bầu không khí giăng co, Ngu Sâm không ngại để Mộ Bắc Ngật soi mói đánh giá mình. Thật ra hai người nói nhiều như vậy đều xuất phát từ trong tâm muốn bảo vệ cho Cố Tiểu Mạch nhưng Ngu Sâm không dễ dàng gì tin tưởng Mộ Bắc Ngật.
Anh ta sẽ không tình nguyện nói cho Mộ Bắc Ngật biết anh ta gặp cô lần đầu ở đâu cũng như những chuyện đã xảy ra cùng cô nửa năm qua. Hai người giương cung bạt kiếm một lúc lâu cũng thu lại ánh mắt, Ngu Sâm lên tiếng phá vỡ bầu không khí cứng nhắc này.
“Tổng giám đốc Mộ yêu Cố Tiểu Mạch như vậy tại sao không tìm được tin tức gì về hai người Tôi cũng chưa từng nghe ai nói”
Sau khi cô biến mất, anh đã cho người dọn dẹp mọi tin tức về, thậm chí xóa hết mọi dấu vết, không cho ai bán tán về cô nữa.
“Sự tính năm xưa tôi không muốn có ai nói ra nói vào gì nữa nên sớm đã xóa sách rồi. Dù sao thời gian qua cũng cảm ơn Tổng giám đốc Ngu đã chiếu cố cô ấy”
Ngu Sâm đen mặt, cái tên này lại cứ đảo chủ thành khách, thiếu chút nữa anh đã gật đầu đáp lời. Còn lâu anh mới đồng ý cho Cố Tiểu Mạch đi theo Mộ Bắc Ngật.
“Cô ấy hiện tại không quen anh”
“Còn nhiều thời gian” – Nửa năm khó khăn nhất anh vượt qua rồi, hiện tại cô ấy đang ở đây, anh có gì phải vội vàng.
Mộ Bắc Ngật rời khỏi nhà họ Ngu thì Tiểu Bất Điểm mới từ trên lầu chậm rãi đi xuống, mặc dù nghe không được nhiều nhưng cũng hiểu đại ý.
“Ông chủ, Tổng giám đốc Mộ đó thật sự sẽ còn đến tìm Tiểu Mạch sao? Lần này cô ấy bắt được một con cá lớn rồi”
“Tình cũ đòi nợ, chưa chắc là phúc” – Ngu Sâm thở dài, hóa ra nguồn căn bệnh tình của Cố Tiểu Mạch là từ Kinh Đô.
Nghe Ngu Sâm nói vậy Tiểu Bất Điểm hơi cau mày, Ngu Sâm bước lên gõ nhẹ vào trán cậu: “Đừng có suy nghĩ lung tung nữa”
Không phải chứ? Ông chủ thật sự động tâm với Cố Tiểu Mạch rồi sao?
Vẻ mặt của Tiểu Bất Điểm ngày càng mờ mịt.
Ngu Sâm đi về phòng làm việc, biểu cảm của hắn vẫn không mặn không nhạt. Lúc này anh đang tựa vào cửa phòng, lông mi hơi dài che đi cảm xúc đôi mắt.
Cảm giác anh dành cho Cổ Tiểu Mạch? Ai biết được.
Cố Tiểu Mạch chọn cách đi bộ xung quanh để tránh mặt Mộ Bắc Ngật, vì gấp gáp nên không kịp khoác áo dày chỉ có một chiếc ảo mong manh lang thang thang trên phố. Sau sáu tháng bình phục, trí tuệ cho đến khí chất của cô đều gần như trở về trạng thái trước đây, đi trên phố không ít người nhìn theo, còn có người tiến tới bắt chuyện.
Sau khi rời khỏi nhà của Ngu Sâm, bọn họ không vội vàng trở về Kinh Đô mà anh bắt người không hề rành đường xá Hải Thành là Dịch Bách chở anh dạo một vòng. Thật sự không ôm bao nhiêu hy vọng sẽ gặp được cô nhưng không biết sao Dịch Bách chạy lung tung thế nào lại chạy đến ngay chỗ quán cà phê mà cô cùng với một người đàn ông lạ mặt đang ngồi.