Người Cố Tiểu Mạch cứng lại, cô không hiểu vì sao mà thấy khó thở, không thể chống đỡ nổi, cảm giác bất lực dồn ép cô, khiến cô bất giác cau mày.
“Tôi sẽ không làm gì cô đâu nên cô cứ yên tâm đến ăn cơm”
Chà, nếu Cố Tiểu Mạch vẫn thấy khó xử thì thật quá đáng.
Cô bước tới với những bước chân nặng nề, nhìn thức ăn, theo bản năng nuốt nước miếng, Mộ Bắc Ngật thích thú quan sát phản ứng của cô, và thầm mỉm cười.
Nhưng mà, sau đó, dường như chỉ có mình Cố Tiểu Mạch ăn, Mộ Bắc Ngật ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh, anh khoanh chân dài, thư thái dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt tĩnh tâm lại.
Cố Tiểu Mạch âm thầm quan sát Mộ Bắc Ngật khi đang ăn, trong mắt có chút ửng hồng, nhìn kỹ cũng không thấy.
Dáng người thon gầy, khuôn mặt tuấn tú cũng gầy và lạnh lùng.
Hai mươi phút sau, Cố Tiểu Mạch chậm rãi buông đũa xuống, phát ra một tiếng vang rất nhỏ, Mộ Bắc Ngật mở đôi mắt sáng, thật lậu không có nói chuyện nên giọng có vẻ ậm ừ: “Không muốn ăn sao?”
Cố Tiểu Mạch hơi hoảng sợ, kế hoạch rời đi vừa mới được hình thành ở trong đầu liền đã bị Mộ Bắc Ngật phá tan một cách dễ dàng, cô khẽ đáp một tiếng.
Thực ra Cố Tiểu Mạch rất sợ một giây tiếp theo Mộ Bắc Ngật sẽ thuần thục, tự nhiên mời cô đi vào trong căn phòng nghỉ đó để nghỉ ngơi một chút.
Lúc vừa mới bước vào, Cố Tiểu Mạch vô thức nhìn chằm chằm vào.
căn phòng nghỉ đang được đóng chặt đó, nhận thấy ánh mắt chuyên chú của cô, Mộ Bắc Ngật liếc mắt nhìn sang, miệng hơi mỉm cười gần như không thể phát hiện ra được.
“Muốn đi vào xem?”
“Thôi, lỡ mà nhìn thấy cái gì không hay thì sẽ không tốt” Cố Tiểu Mạch chậm rãi lắc đầu, nói một cách đứng đắn, nghiêm túc.
.
truyện kiếm hiệp hay
“Không có giấu cái gì hay ho cả, cũng không có phụ nữ” Giọng nói của Mộ Bắc Ngật trở nên hơi lạnh, tự giải thích cho cô.
“Tổng giám đốc Mộ, hạng mục muốn tôi xem đâu?” Trong lòng Cố Tiểu Mạch luôn luôn nhắc nhở phải làm chuyện đứng đắn, nghiêm chỉnh, nên buột miệng nói ra.
Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt đầy ẩn ý, ánh mắt chăm chú đó của anh làm cho Cố Tiểu mạch có hơi mất tự nhiên.
Sức ép của người đàn ông này quá mạnh mẽ, ánh mắt nhìn sang cô cũng lạnh như băng, khiến cho Cố Tiểu Mạch lùi bước, phòng bị theo bản năng, vẻ điềm tĩnh, thản nhiên trên khuôn mặt chẳng qua chỉ là một lớp mặt nạ bảo vệ của Cố Tiểu Mạch, thực ra trong lòng cô đã quân lính tan rã rồi.
“Ở trong máy tính, đã mở máy lên rồi, em qua đó xem đi”
Mộ Bắc Ngật thật sự không xem cô là người ngoài, trực tiếp bảo cô tự đi xem.
Cô mỉm cười, dựa theo nguyên tắc xem xong sớm một chút thì được rời đi sớm một chút nên cô cũng không bác bỏ, liền đứng dậy đi đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế, bắt đầu kiểm tra.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Mộ Thị làm về lĩnh vực thiết kế quần áo, nhưng chủ đề đều rất mới mẻ, độc đáo, trong lúc nhất thời không khỏi làm cho Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên, thích thú.
Cố Tiểu Mạch lướt chuột, đọc tỉ mỉ, kỹ càng từng câu từng chữ, bản đầu tiên là bản tiếng Anh, mặc dù Cố Tiểu Mạch đã ở nước Anh nhiều năm, khẩu ngữ cực tốt, giao tiếp trôi chảy lưu loát, nhưng trong đây có rất nhiều từ ngữ thương mại phức tạp, làm cho Cố Tiểu Mạch trong lúc nhất thời có hơi khó khăn.
Mộ Bắc Ngật nghỉ ngơi một lát, dường như đã khôi phục lại sức lực, đôi mắt minh mẫn, tỉnh táo, đã quét sạch vẻ uể oải, mệt mỏi trên khuôn mặt, anh đứng lên đi đến chỗ của cô.
“Chỗ nào có vấn đề?”
Mộ Bắc Ngật lững thững đi đến bên cạnh cô, đứng ở sau lưng cô, không hề có chút ngăn cách nào, sau đó liền cúi người xuống, hai tay vòng quanh người cô từ phía sau.
Cả người Cố Tiểu Mạch bỗng chốc cứng đờ, mùi hương mát lạnh thuộc về người đàn ông ở phía sau lưng phả qua, mùi sữa tắm thoang thoảng.
Anh trực tiếp cầm lấy tay của cô, di chuyển con chuột, Cố Tiểu Mạch vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy vết thương trên tay anh, Mộ Bắc Ngật vẫn cứ bắt thóp sự mềm lòng của cô.
Cố Tiểu Mạch yên lặng nhìn, trong lòng đang không ngừng lẩm bẩm.
Suy cho cùng thì anh bị thương là vì cứu cô, bị anh chiếm chút lợi thì cũng không sao cả.
Không có vấn đề gì cả! Có thể nhịn được!.