Chương :
Mộ Bắc Ngật giúp cô tìm ra phần mềm phiên dịch: “Chuyện xảy ra đột ngột, ngoài dự liệu, bản đầu tiên tôi đọc vẫn chưa bảo người ta dịch sang tiếng Trung, khi đọc sẽ có hơi rắc rối một chút”
Mộ Bắc Ngật hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ của cô, nhẹ giọng nói, anh dựa sát vào người cô, nên hơi thở nóng ẩm của anh lướt qua gáy cô, tuy chỉ là trong chớp mắt liền đã tan đi hết, nhưng vẫn khiến cho cả người Cố Tiểu Mạch cảm thấy mất tự nhiên, ngay cả ngồi ở chỗ này cũng có loại cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.
“Được, tôi biết rồi, anh có thể buông tôi ra được không?”
Cố Tiểu Mạch mạnh mẽ ép buộc mình giữ vững lý trí, cố gắng hết sức giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh.
Mộ Bắc Ngật nhìn vành tai của cô bỗng đỏ lên, con ngươi đen nhánh dường như đang lóe lên một nụ cười được như ý muốn không dễ phát hiện được, trực tiếp cắn lên.
Anh nhẹ cắn vành tai của cô, lại một lần nữa trực tiếp chiếm lợi của cô mà chưa qua sự đồng ý của cô! Không hề khách khí một chút nào, cứ tùy ý đòi lấy!
Sự tức giận ngay lập tức từ trong lòng xông lên trên đầu, “Bùng “
một tiếng nổ tung ra, Cố Tiểu Mạch nghiến răng, đột nhiên đứng bật dậy, vùng ra khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật. Sau đó vội vàng lùi về phía sau, cách anh ba bước dài, chân mày sắc bén, lạnh lùng quét qua.
“Tổng giám đốc Mộ, mượn việc công để chiếm lợi của tôi, anh rất vui vẻ phải không?”
“Tức giận rồi?”
Đương nhiên rồi! Sự không vui đều đã viết rõ ràng ở trên mặt, anh là người thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra được! Còn đứng ở đây mà nói lời thừa!
Cố Tiểu Mạch thầm kêu gào ở trong lòng, miệng cũng rất thành thật mà đáp một tiếng: “Ừ”
“Xin lỗi, anh chỉ là không kìm lòng nổi”
Mộ Bắc Ngật nắm chéo hai bàn tay, dùng một thái độ chân thành, kính cẩn xin lỗi Cố Tiểu Mạch.
Dáng vẻ anh thành khẩn như vậy làm cho Cố Tiểu Mạch nhất thời ngẩn ra, cả người cũng không tự chủ được mà cứng đờ, nheo mắt lại, phòng bị mà nhìn người đàn ông ở trước mặt, người đàn ông này cô không hiểu, cũng không dám tùy tiện đến gần.
Bản lĩnh, năng lực của anh còn cao hơn Ngu Sâm một chút, cũng nguy hiểm hơn Ngu Sâm!
Mộ Bắc Ngật cong môi, giọng nói trầm thấp có chút không rõ ràng, giải thích: “Cố Tiểu Mạch, em không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ em, tôi không thể làm được việc đối mặt với em mà không thân mật, gần gũi, không thể không đối tốt với em, càng không thể bỏ mặc mà không quan tâm đến em, em có thể thông cảm và lượng thứ cho tôi không?”
Cố Tiểu Mạch thiếu chút nữa đã bị giọng nói cuốn hút, đầy cám dỗ của anh làm cho mê hoặc rồi, cô mạnh mẽ ép buộc bản thân lấy lại lý trí và sự tỉnh táo.
“Bây giờ tôi không nhớ anh, nghiêm túc mà nói, chẳng qua chỉ là người xa lạ mới vừa quen biết nhau chưa được hai ba ngày, tôi không ghét anh” Đây đã là tiến triển rất lớn rồi.
Lúc cô nhìn thấy Hứa Nhân Nhân và Cố Chấn Hải, đều sẽ đau đầu, trong lòng không vui, theo bản năng muốn cách xa.
Đối với Mộ Bắc Ngật, lại liên tục nhiều lần vô cùng nhường nhịn, điều này đã làm cho Cố Tiểu Mạch thầm cảm thấy kinh ngạc, sửng sốt.
Mộ Bắc Ngật nghe những lời mà Cố Tiểu Mạch nói, chân mày nhếch lên, vẻ mặt lại một lần nữa dịu xuống.
“Không ghét tôi?”
“Phải, nhưng tôi hy vọng tổng giám đốc Mộ đừng táy máy tay chân với tôi”
Gần như là sau khi Cố Tiểu Mạch vừa mới nói xong câu này, Mộ Bắc Ngật liền trực tiếp bác bỏ.
“Xin lỗi, tương tư thành bệnh, sợ rằng tôi không làm được!”
Làm gì có người nào có thể trả lời một cách đương nhiên như vậy, một giây tiếp theo, cổ tay của Cố Tiểu Mạch đã bị túm lấy.
Mộ Bắc Ngật ung dung kéo cô, rồi ôm cô ngồi xuống ghế, cơ thể của Cố Tiểu Mạch rơi vào trên đùi của anh, Cố Tiểu Mạch kinh sợ hét lên một tiếng.
Một tay Mộ Bắc Ngật ôm lấy thắt lưng của cô, một tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng từng chút một tách năm ngón tay của cô ra một chút, mãi cho đến lúc đan mười ngón tay của hai người vào với nhau mới chịu thôi!
Sao…Có thể… Vô lý như vậy!