Cố Tiểu Mạch không thể thoát ra được nên cô chỉ có thể phồng má giận dỗi mà thôi, còn Mộ Bắc Ngật thì đặt cằm lên vai cô, tận hưởng cơ hội hiếm có khi hai người hòa hợp vào lúc này.
“Tôi không thể làm chuyện không thân mật với cô, Cố Tiểu Mạch, vì cô đã quên tôi, tôi sẽ theo đuổi cô một lần nữa và công bằng cho tôi không? Hả?
Sao lại có người nào theo đuổi giống như anh chứ, giữ tay, hôn môi, và thậm chí còn ngủ với nhau nữa chứ?
Cố Tiểu Mạch nhịn không được mở miệng nói: “Người ta theo đuổi không có giống anh đối với tôi động tay động chân đâu”
“A, do tôi khó lòng kìm nén nổi” Mộ Bắc Ngật không bác bỏ còn thì thầm.
“Tôi đã nói rõ suy nghĩ rồi và tôi không muốn bạn đối xử với tôi…
Cố Tiểu Mạch nói lý do của mình một lần nữa và cố gắng nói chuyện với Mộ Bắc Ngật trong vô vọng.
Bây giờ họ đã rất bất thường.
Tuy nhiên, trước khi Cố Tiểu Mạch nói xong, Mộ Bắc Ngật đã đầu hàng cô trước, cuối cùng anh ảm thấy đau khổ và anh không thể chịu đựng được khi nhìn cô không hài lòng, anh chỉ có thể kiềm chế bản thâi ¡ biết, tôi sẽ không làm gì cô, để tôi ôm cô một lát rồi để cô trở về” Mộ Bắc Ngật nói lời giữ lời, quả thật anh chỉ ôm cô một hồi, sau đó ngoan ngoãn để cô trở về.
Trên đường trở về, bước chân của Cố Tiểu Mạch vẫn có chút nhẹ, cô vô thức cắn môi như để trừng phạt mình, tại sao lại muốn dỗ anh, cho anh thêm một cơ hội tiến lên chứ?
Cố Tiểu Mạch không quay lại phòng riêng mà trực tiếp gửi một tin nhắn để lại cho Ngu Sâm, cô bước ra khỏi sảnh và quay trở lại khách sạn.
Cửa sổ mở dọc lối đi, để gió lạnh phả vào khuôn mặt nhỏ bé, cô cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn, lúc nào cũng cần phải tỉnh táo, đối mặt với những con người xa lạ nhưng có mối liên hệ với nhau ở Kyoto.
Lúc đó cô được cứu từ dưới biển, toàn thân bị thương, chỉ rơi xuống biển thôi sao cả người cô lại bầm dập dữ dội như vậy?
Sau đó, họ chắc chắn đã gây ra tổn hại sâu sắc cho cô.
Vì vậy, những điều tốt đẹp ban đầu đối tốt với cô đều là muốn khiến cô lặp lại những sai lầm tương tự và rơi xuống vực thẳm.
Về phần Cố Tiểu Mạch, cô thà không làm còn hơn lặp lại một lần nữa.
Cô từ từ mở mắt, một tia lạnh lùng xẹt qua mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Cố Tiểu Mạch quay trở lại khách sạn, ra khỏi taxi, đi thẳng vào trong, cô không để ý đến bóng người đang nhìn chằm chằm vào cô ở phía xa, tương tự như vậy, ánh mắt của người đó hiện lên một tia hung ác.
Cố Tiểu Mạch quẹt thẻ phòng rồi trở về phòng như thường lệ, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo len lông lạc đà bên trong, gục trên giường lớn không chút hình tượng, nhắm mắt tĩnh tâm lại.
Đúng lúc này, có một bóng người chậm rãi đứng ở cửa, mặc áo đen quần đen, mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang quấn chặt.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt gian xảo, xẹt qua tia âm hiểm, nhìn về phía phòng , khóe môi cong lên một cách nham hiểm, song ánh mắt tràn ngập sự thù hận, khát khao báo thù cứ thế không ngừng lan ra!
Lương Dật An, mày dám động vào con gái của tao, vậy tao sẽ khiến mày không bao giờ gặp lại con gái của mình nữa, khiến mày cả đời này không bao giờ biết được sự thật.
Cố Tiểu Mạch, nửa năm sau không ngờ rằng cô ta có thể quay lại, còn bám lên người vị Tổng giám đốc CK.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Cố Chấn Hải luôn cảm thấy bất bình và tức giận, dựa vào cái gì Lương Dật An và con gái của hắn đều tốt số như thết Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Cố Tiểu Mạch từ từ mở mắt, hơi cau mày.
Ai lại đến làm phiền vào giờ này? Lẽ nào là ông chủ và Tiểu Bất Điểm về sớm?
Cố Tiểu Mạch tay cầm điện thoại, đi về phía cửa, giọng nói rõ ràng, không chút đề phòng: “Ai vậy?”
“Phục vụ đồ ăn” Người ngoài cửa bình tĩnh, nhàn nhạt nói ra bốn chữ.
Không nhận ra điều gì khác thường, Cố Tiểu Mạch đứng bên trong, không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp từ chối: “Tôi không cần, cảm ơn”
“Phục vụ đồ ăn, xin hãy mở cửa” Cố Chấn Hải khó chịu, tiếp tục kiên trì nói.
Cô Tiểu Mạch đang định quay người vào trong, tiếng nói ngoài cửa lại vang lên, vẻ mặt cô nghiêm túc, chỉ đành quay người lại mở hé cửa.
Cố Chấn Hải khẽ gật đầu, đáy mắt quét qua một tia hận ý, lập tức tiến lên một bước, dùng lực đẩy cửa phòng của Cố Tiểu Mạch..