Chương :
Để anh đưa em đi bệnh viện”
“Không cần đâu, tổng giám đốc Mộ, những lời tôi nói tối nay đã rất rõ ràng, tôi mong rằng sau này giữa hai chúng ta sẽ không vượt qua khoảng cách”
“Có phải em bị dọa sợ rồi không? Anh biết em có rất nhiều vướng mắc, anh sẽ giúp em xử lý gọn gàng từng vấn đề có được không? Đừng tức giận với anh”
Tiểu Bất Điểm đầu tiên bị dọa đến toàn thân run rẩy, sau đó là không thể tin nổi, tổng giám đốc Mộ mới chỉ quen biết Cố Tiểu Mạch một khoảng thời gian mà thôi, sao có thể dịu dàng với Cố Tiểu Mạch đến thế.
Cố Tiểu Mạch vẫn giữ bộ dáng không đồng ý, không tiếp nhận. Tiểu Bất Điểm bị dọa đến loạn luôn rồi.
“Tôi có rất nhiều vướng mắc, rốt cuộc con người tôi đáng ghét đến mức độ nào, mà những người này không nhịn được phải đến chỗ tôi để ra tay. Tổng giám đốc Mộ, khi ấn tượng đối với một thành phố trở nên xấu xí, thì những con người trong thành phố đó tôi cũng không thích nữa rồi”
Nghe thấy câu này Tiểu Bất Điểm không khỏi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào gáy của Cố Tiểu Mạch, không cần suy nghĩ cũng biết được sắc mặt bây giờ của cô rất lạnh lùng và xa cách.
Chỉ là Tiểu Bất Điểm cho rằng Cố Tiểu Mạch người vô cùng quen thuộc với họ lại nói thẳng những lời lẽ sắc bén và cay nghiệt như vậy với Tổng giám đốc Mộ liệu có không quá thích hợp hay không?
Tiểu Bất Điểm tiếp tục hóng hớt nhìn về phía Tổng giám đốc Mộ, Mộ Bắc Ngật dựa vào đầu xe, trên người mặc một chiếc áo khoác đen khiến cho dáng người của anh càng thêm cao ráo đính đạc, trông cao hơn rất nhiều so với Cố Tiểu Mạch, nhưng anh lại cúi đầu đôi mắt đó nhìn cô đầy dịu dàng, biểu cảm trên khuôn mặt thản nhiên không một chút gợn sóng.
Tiểu Bất Điểm thầm nghĩ trong lòng Ông chủ đúng là Ông chủ cho.
dù có bị cự tuyệt cũng có thể mặt không đổi sắc vô cùng bình tĩnh.
Tuy nhiên giây tiếp theo Mộ Bắc Ngật lại đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch, khoảnh khắc ngón tay đột nhiên chạm vào khiến cô không khỏi nhíu mày lại.
Cô vừa mới cầm chai rượu đập cho tên họ Cố kia đến bây giờ tay vân còn đau nhức, nếu như lúc này cô lại giơ tay lên đánh Mộ Bắc Ngật thì đêm nay cánh tay của cô cũng đừng nghĩ khỏi hản.
Cố Tiểu Mạch đã nói rất rõ ràng rồi nên chắc anh sẽ nghe hiểu.
“Ừ, sẽ không để em ghét bỏ” Độ ấm trên khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật dần rút đi và hiện ra một chút lạnh lùng, ánh mắt cũng lộ ra mấy phần quyết tâm tranh đoạt nhất định phải chiếm được.
Vẻ mặt của cô bỗng sửng sốt rồi lùi lại một bước sau đó khóe môi hơi giương lên tỏ ra không hài lòng: “Tôi có thích hay không hình như cũng không có liên quan gì đến Tổng giám đốc Mộ, anh cũng đừng hao hết tâm tư trên người của tôi nữa”
Cố Tiểu Mạch lạnh lùng lên tiếng nhưng nỗi phiền muộn vẫn còn đang tích tụ trong đáy lòng vẫn chưa hề biến mất.
Phía sau, Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng khẽ đứng thẳng lưng, giọng nói có mấy phần lạnh lùng lướt qua tai của cô: “Không phải là em sẽ cho rằng những người ở Kinh Đô đều có liên quan đến tôi chứ? Cho răng là tôi cố ý tự biên tự diễn ở trước mặt em rồi diễn một vở kịch lớn đấy chứ?
Tên nhóc này đang nói cái gì vậy, tại sao muốn vu oan cho chính mình!
Cố Tiểu Mạch không nói thêm gì nữa, những chuyện này đều là do anh ra lệnh, ngay sau đó cô quay người lại đôi mày thanh tú cau lại và nhìn anh với đôi mắt đầy giận dữ, biểu cảm nhăn nhó đó hoàn toàn như đang viết bốn chữ “tôi đang tức giận”.
Mộ Bắc Ngật vẫn đứng yên tại chỗ không hề né tránh ánh mắt của cô sau đó đôi môi mỏng khẽ mở: “Anh hứa với em chuyện xảy ra tối nay sẽ không lại phát sinh lần nữa”
“Những chuyện xảy ra với tôi là do tôi đen đủi hoặc có lẽ những người đó trước đây thật sự đã từng có khúc mắc gì với tôi, tôi sẽ tự mình tìm hiểu chân tướng từng chút một, lý do không muốn để Tổng giám đốc Mộ cũng dính líu vào chỉ là vì không được tốt cho lắm nếu như liên lụy đến người vô tội, tôi không thích như vậy nên anh có hiểu không?”
“Vậy em…có muốn biết trước kia mình đã có chuyện gì cùng với anh hay không?
Mộ Bắc Ngật khẽ ngước mắt lên, một dòng điện ngầm chợt thoáng qua, anh nhìn Cố Tiểu Mạch chăm chú tựa như có điều suy nghĩ.
Không biết tại sao khi nghe thấy câu nói này, trái tim của Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên thắt lại bất giác căng chặt như thể trong lòng đang sợ hãi điều gì đó lại e sợ những lời nói tiếp theo của anh.
Cô nhìn anh với vẻ đề phòng và cảnh giác khiến cho đôi mày của Mộ Bắc Ngật khẽ nhíu lại và siết chặt ngón tay đang đặt bên người.
Bụng dường như càng đau hơn một chút.
Đống rượu vẫn chưa được tiêu hóa đang sôi trào cuồn cuộn trong bụng, bởi vì bụng đau dữ dội nên sắc mặt của Mộ Bắc Ngật càng thêm tái nhợt ngay cả đôi môi mỏng đều tái xanh.