Trên mặt của Cố Tiểu Mạch dần dần lộ ra một tầng lạnh lẽo, trong bóng đêm mặc dù cô không cần giả bộ kiên cường, cô vốn muốn sống nhàn nhã thoải mái nhưng những người này lại làm ra rất nhiều chuyện xấu xa hết lần này đến lần khác, vậy thì binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn cô sẽ không hề nhượng bộ.
Một đêm trôi qua.
Mộ Bắc Ngật đang nghỉ ngơi trong phòng sau ca phẫu thuật, vì vẫn còn thuốc mê nên mãi đến ngày hôm sau anh mới từ từ tỉnh lại.
Anh mở mắt ra và nhìn mọi thứ trong hai ba giây sau đó mới phản ứng lại, không chút nghĩ ngợi ngồi dậy nhìn kim tiêm truyền dịch trên tay, ánh mắt sâu thảm không hề gợn sóng quét một vòng lớn khắp phòng bệnh.
Dịch Bách từ bên ngoài đang chuẩn bị bước vào thì nhìn thấy vậy vội vàng bưng bữa sáng đi vào: “Tổng giám đốc Mộ anh tỉnh lại rồi à!”
“Cố Tiểu Mạch đâu rồi?” Anh nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng của cô, giọng nói có chút khàn khàn tăm tối.
“Tổng giám đốc Mộ, Cố Tiểu Mạch bây giờ đã quên anh rồi nên làm ra loại chuyện này cũng có lý do của nó, sau này cô ấy nhất định sẽ nhớ lại anh thị Tuy nhiên Mộ Bắc Ngật không có nghe vào lời nói của Dịch Bách mà tự lảm bẩm một mình: “Tôi lẽ ra nên biết bản tính nói lời không giữ lời của cô ấy chứ”
Nhưng Cố Tiểu Mạch có thể đưa anh đến bệnh viện đã coi là một bước tiến rất lớn rồi.
Vẻ mặt của anh bình tĩnh khiến Dịch Bách nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, căn phòng trở nên yên tĩnh một lúc lâu sau đó giọng nói của Mộ Bắc Ngật mới lại vang lên lần nữa: “Người tối qua tấn công bất ngờ là Cố Chấn Hải phải không?”
Khi anh nói ra câu này vẻ lạnh lùng lướt qua trong đáy mắt cực kỳ buốt giá.
“Đúng vậy thưa Tổng giám đốc Mộ”
“Dừng lại tất cả các dự án của ông ta ở Kinh Đô và làm cho nhà họ Cố tự mình xoay sở”
Tự mình xoay sở? Sau khi cắt đứt tất cả các dự án thì vốn đầu tư của công ty sẽ không thể quay vòng được, nếu không có sự chống đỡ về mặt tài chính thì Cố Thị này cũng không trụ được quá một tuần đã phải tuyên bố phá sản.
Dịch Bách kinh ngạc một chút và nhận ra lần này Tổng giám đốc Mộ thật sự nổi giận nên nhanh chóng trả lời: “Vâng ạ”
“Chuẩn bị xuất viện”
Ø, ơ, ơ Tổng giám đốc Mộ anh…vừa mới bắt đầu hồi phục sau ca mổ đấy!
Thiết bị trong phòng bị Cố Chấn Hải tức giận đập mạnh xuống đất nát vụn vang lên một tiếng “âm”.
Khi ông ta vừa tỉnh dậy đã cảm thấy cả người đau nhức không thôi, nội tạng đều đau đớn đến mức không thể chịu nổi.
Nhỡ tới cảnh tượng đêm qua, sắc mặt của ông ta đột nhiên trở nên khó coi đến cực điểm, không nhịn nổi ném mạnh những thiết bị xung quanh mình rơi xuống đất một lần nữa.
Trợ lý đứng ở một bên và không khỏi lên tiếng khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Cố đừng có đập nữa những…thiết bị này rất đắt tiền đó.”
Cố Chấn Hải kinh ngạc nhìn người trợ lý sau đó càng tức giận hơn: “Lẽ nào Cố Chấn Hải tôi còn không thể đền nổi một thiết bị này sao?
Cho dù Cố Thị có trở nên tồi tệ đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không đi đến bước này”
Trợ lý chậm rãi cúi đầu ngay sau đó nghe thấy giọng nói phẫn nộ cảm thấy bất công của ông ta: “Cố Tiểu Mạch tối qua lại dám làm tôi bị thương, mới nửa năm không gặp bây giờ đôi cánh đã cứng cáp hơn rồi, tất cả những vết thương trên người tôi đều do nó gây ra tôi phải kiện nó!
Tôi bây giờ phải kiện nó!” Khi nói ra những điều này khóe miệng của ông ta bất giác nở một nụ cười xảo trá như thể đang có một ý tưởng xấu xa nào đó.
“Anh lập tức chuẩn bị đơn khởi kiện cho tôi rồi đưa đến tận tay cho.
Cố Tiểu Mạch”
Cố Tiểu Mạch đến bệnh viện từ sáng sớm với một bụng đầy câu hỏi, cô tìm thấy chính xác phòng bệnh của Cố Chấn Hải vừa mới bước vào.
đã nghe thấy tiếng rống giận bên trong.
Cô không vui ngoáy một chút lỗ tai không bỏ sót từng câu từng chữ nào sau đó chậm rãi nâng tay đẩy cửa ra rồi tiến vào.
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào từ bên ngoài truyền đến: “Không cần phải đưa tôi đã tự mình đến rồi”
Đôi mắt của Cố Chấn Hải trở nên hung ác lập tức nhìn về phía cửa thì đã thấy Cố Tiểu mạch đang ung dung đứng trước cửa, khác nhau một trời một vực so với vết thương đầy mặt của ông ta..