Hứa Nhân Nhân vội đi tới, nhìn lướt qua chỗ thuốc trong tay Mộ Bắc Ngật vẫn còn nguyên, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm, nếu đến chậm một bước thì sẽ xảy ra chuyện lớn rồi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đầu óc vẫn chưa được bình tĩnh, cô quay lại nhìn Cố Tiểu Mạch rồi nở một nụ cười giả tạo: “Chị Tiểu Mạch, nghe nói chị bị thương, bây giờ không nói chuyện được sao?”
Cố Tiểu Mạch không muốn nói chuyện với Hứa Nhân Nhân, giờ chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó cô liền cảm thấy chướng mắt, chỉ muốn tránh thật xa.
.
||||| Truyện đề cử: Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế |||||
Suy nghĩ kỳ quái này không phải chỉ mới xuất hiện ngày một ngày hai trong đầu cô, Mộ Bắc Ngật cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Tiểu Mạch, rồi quay nhìn Hứa Nhân Nhân, giọng điệu lạnh lùng: “Cô tới đây có chuyện gì?”
“Em đặc biệt tới đây thăm chị Tiểu Mạch, Đây là… thuốc của chị Tiểu Mạch sao? Anh Bắc Ngật, chỉ bằng để em thay anh giúp chị ấy uống thuốc” Hứa Nhân Nhân đưa tay ra giành lấy thuốc nhưng đã bị Mộ Bắc Ngạt né sang chỗ khác Cố Tiểu Mạch nhìn Hứa Nhân Nhân, đột nhiên đưa tay ra giằng lại, mặc dù động tác của cô ta rất tự nhiên nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Những người luôn nghĩ mình giấu diếm giỏi và suy nghĩ chu đáo.
thường lại là những người dễ bị phát hiện nhất, chỉ cần một chút sơ hở thì không gì có thể che giấu!
Chính lúc này, Hứa Nhân Nhân là minh chứng cho điều đó, Cố Tiểu Mạch vô tình đánh mắt nhìn thuốc.
Loại thuốc này rốt cuộc là thuốc gì?
“Không cần nữa, cô ấy đã không thích thì đừng có ép cô ấy uống”
Mộ Bắc Ngật tự mình cầm lấy chiếc cốc, nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt dịu dàng và mê đắm, nhất thời khiến trái tim của Cố Tiểu Mạch có chút rung động, và lần nào cũng vậy cô ấy không thể cưỡng lại được ánh mắt dịu dàng của anh.
Hai mắt Hứa Nhân Nhân tối sầm lại, cô không ngừng tìm kiếm các chủ đề nói để đánh lạc hướng: “Chị Tiểu Mạch, cuộc thi sắp tới rồi, chị hãy cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, cuộc thi không quan trọng bằng tình bạn của hai chúng ta đâu”
Cố Tiểu Mạch thầm hừ lạnh một tiếng.
Quả thực giờ cô không nói nổi.
Nói tới mấy chiêu hời hợt thì càng khiến cô đau đầu hơn.
Cố Tiểu Mạch không biết lấy sức lực từ đâu ra mà bất ngờ vung tay.
Mộ Bắc Ngật.
Tay anh hất lên không trung, vẻ mặt không có gì kinh ngạc hay khó tin, chỉ là thái độ rất hờ hững, không thể phân biệt được cảm xúc.
Ngược lại khi nhìn thấy hai người họ buông tay ra, Hứa Nhân Nhân đứng cạnh nhìn thấy, nét mặt có vẻ như dịu hẳn lại, không còn căng thẳng nữa.
Haiz, cô làm như vậy có phải là không muốn giữ thể diện cho Mộ Bắc Ngật không.
Dù sao Hứa Nhân Nhân cũng chạy tới trước mặt cô tuyên bố chủ quyền, ám chỉ hai người là tình địch.
Cố Tiểu Mạch nghĩ một hồi, thấy Mộ Bắc Ngật không có phản ứng gì, ngược lại cũng không để tâm tới.
Anh tiến về phía giường bệnh của cô.
Cho dù bây giờ cô không thể nói chuyện thì nó cũng chẳng liên quan đến việc bất lịch sự hay không.
Cố Tiểu Mạch giả vờ như đang xem bức tranh phác họa trong tay.
Thực ra thì cô cũng đang ngóng xem bọn họ đang nói chuyện gì.
Mộ Bắc Ngật ngược lại không làm thuận theo ý cô nhưng ánh mắt vân dõi theo cô nói với Hứa Nhân Nhân: “Chúng ta đi thôi.”
Hứa Nhân Nhân không ngờ rằng Mộ Bắc Ngật lại chủ động nói chuyện với mình, hai mắt sáng lên, nhìn thấy tình ý trong mắt Mộ Bắc Ngật, dường như anh ta đang chờ đợi một điều gì đó, loại vừa háo hức vừa mong đợi.
Hứa Nhân Nhân quay sang phía Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng đáp: “Vậy chúng tôi đi trước đây, chị nghỉ ngơi đi” Nói xong cô cùng Mộ Bắc Ngật rời đi.
Trong phòng bây giờ chỉ còn một mình Cố Tiểu Mạch.
Sao tự nhiên lại có cảm thấy ngột ngạt, không vui vẻ chút nào.
Ngay cả lông mày cũng nhíu lại.
Cố Tiểu Mạch từ từ ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ nhìn theo bóng người đã khuất, vẻ mặt cô trầm lặng suy tư như vậy mới là điều thích hợp nhất.
Cô không có ý định lưu lại ở thủ đô, dĩ nhiên cũng không cần phải tiếp tục với Mộ Bắc Ngật.
Nói cho cùng thì anh ta luôn thích công việc, giờ anh cũng đi rồi, cô cũng không còn cảm thấy đau lòng.
Đúng vậy, chính là như thết Mùi thuốc lại lan tỏa ra bầu không khí càng khiến cho con tim thêm đau nhói.
Cố Tiểu Mạch khịt mũi, trở mình dậy đi ra khỏi giường bệnh nhân, tiện đi tới cầm cốc nước uống.
Cô nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu rồi lại quay trở về giường của mình.
Cô tìm tới khoa dược để gặp bác sĩ, nhưng cô lại nhớ ra bản thân hiện không thể nói được, lập tức cô lấy bút viết nhanh một dòng chữ phóng khoáng lên giấy: “Đây là thuốc sáng nay y tá mang tới phòng tôi, tạm thời tôi không nói được, muốn biết trong thuốc này có những thành phần gì?”
Nhìn thấy dòng chữ, bác sĩ ngẩng lên nhìn Cố Tiểu Mạch.
Bệnh viện là nơi chữa bệnh cứu người, sẽ không xảy ra việc làm hại người bệnh..