So với nụ cười lạnh vừa nãy thật khác biệt, Mộ Bắc Ngật nhìn thêm một hồi, không nói gì, âm thầm suy nghĩ.
Cố Tiểu Mạch quay về phòng bệnh, Nám Nám đã tỉnh dậy, đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, Cố Tiểu Mạch bước đến, nằm bệt xuống giường, chẳng còn chút sức lực nào cả, “Nám Nám, Mami về rồi nè.”
“Nấm ơi, sao mẹ lại chẳng còn chút sức lực nào thế, là ai bắt nạt mẹ? Nám Nám đi đòi lại công bằng cho mẹ.”
Nám Nám lên tiếng với khuôn mặt rất nghiêm túc.
Cố Tiểu Mạch lăn một vòng trên giường, “Mami không sao, chỉ là bị một bà già đáng ghét chọc tức thôi.”
“Có phải bà đáng ghét hôm trước không hả Nấm?” Nám Nám nhớ đến khuôn mặt độc ác của người phụ nữ, trong lòng bất giác cảm thấy không vui, đã xấu còn xa!
Cố Tiểu Mạch cười nhẹ, cố gắng ngồi dậy, tay trái lấy đồ ăn sáng ra cho Nám Nám, “Nám Nám, con có tấm lòng này Mami rất vui, nhưng con phải nhớ, không được tùy tiện tiếp xúc với bọn họ, con biết chưa? Nám Nám, nhất định phải nghe lời của Mami nhé.”
Nhìn Nấm bỗng nhiên nghiêm túc, Nám Nám hiển nhiên không dám cãi lại, cô bé gật đầu, ngoan ngoãn trả lời, “Nấm ơi, Nám Nám sẽ nghe lời mẹ ạ.”
Ở bên kia, kế hoạch trong lòng Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm đã bắt đầu, thế nên sau khi Mộ Bắc Ngật rời đi không lâu, Cố Lan Tâm không lưu luyến và giữ anh lại như trước đây, tiễn Mộ Bắc Ngật xong cô ta lập tức quay lại phòng bệnh.
Mộ Bắc Ngật đứng ở bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy run sợ.
“Sếp, hôm nay Tổng giám đốc Lâm tổ chức tiệc rượu, mời Mộ Thị, anh có đưa cô Cố đi cùng không?”
Mấy hôm nay Mộ Bắc Ngật khá mệt mỏi, một phần vì việc của công ty không được có bất kỳ một lỗi lầm nào ông Mộ có thể quở trách, còn phải âm thầm điều tra chuyện của Cố Tiểu Mạch, vậy mà Cố Tiểu Mạch mặt nặng mày nhẹ với anh, Mộ Bắc Ngật cảm thấy tức giận.
Nhưng anh cũng không gấp gáp muốn tìm Cố Tiểu Mạch, anh lạnh lùng trả lời, “Ừ, về công ty đã.”
“Vâng thưa Sếp.”
Trong phòng bệnh, Hoàng Mai vui mừng nói thầm với Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, là con bảo người phụ nữ đê tiện kia đến chăm sóc mẹ à?”
Cố Lan Tâm đưa cho Hoàng Mai một viện thuốc, “Mẹ, mẹ uống đi để Cố Tiểu Mạch người phụ nữ kia biết điều một chút.”
Hoàng Mai không chút nghi ngờ với những lời của Cố Lan Tâm, bà ta nghe lời Cố Lan Tâm uống viên thuốc đó.
Không nằm ngoài dự đoán, buổi chiều, Hoàng Mai xảy ra chuyện, bụng đau dữ dội, ngất xỉu.
Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm vội vàng gọi bác sĩ, đẩy Hoàng Mai đến phòng cấp cứu, kịp thời rửa ruột mới cứu được.
Bác sĩ báo cáo, “Bệnh nhân ăn đồ ăn hỏng, ngộ độc thực phẩm nên mới ngất xỉu.”
“Ngộ độc thực phẩm, làm sao có thể?”
Cố Chấn Hải kinh ngạc, nhíu mày lẩm bẩm một mình.
Cố Lan Tâm đứng ở bên cạnh, hét lên như thể nhận ra điều gì đó, Cố Chấn Hải quay đầu nhìn qua, Cố Lan Tâm sắc mặt khó coi nhìn Cố Chấn Hải, “Bố, hôm nay mẹ không muốn ăn, chỉ ăn bánh bao và trứng gà mà Cố Tiểu Mạch mang đến lúc sáng…”
Bác sĩ im lặng một lúc, “Chúng tôi đã kiểm tra cơ thể của người bệnh, theo như kiểm tra thì hình như bệnh nhân không ăn gì nữa, ngoài bữa sáng thì còn ăn đồ gì khác không?”
Cố Chấn Hải vẫn luôn ở trong phòng bệnh, ông không thấy Hoàng Mai ăn đồ gì cả, sắc mặt bỗng khó coi vô cùng.
Ông ta kìm nén phẫn nộ nói với Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, con đẩy mẹ về phòng bệnh trước đi, bố đi có việc.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Cố Chấn Hải tức giận rời đi, Cố Lan Tâm nhếch miệng cười, nụ cười khiêu khích và khinh thường.
Cô ta quay đầu nhìn Hoàng Mai mặt trắng bệch đang nằm trên giường, không có cảm giác áy náy và chột dạ, những thứ đó đã bị sự không cam tâm và căm hận bao phủ.
Cố Chấn Hải đi thẳng đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đang ngồi chơi với Nám Nám trên giường, nhìn thấy vị khách không mời mà tới, Cố Tiểu Mạch ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên sâu thẳm, có chút không vui.
“Ông lại đến đây làm gì?”
Hai ngày nay, người nhà họ Cố rất hay đến phòng bệnh của cô.
Cố Chấn Hải không nén được cơn giận, ông ta lên tiếng hỏi, “Tiểu Mạch, sao bây giờ mày lại thủ đoạn độc ác như thế, tao không nghĩ mày lại làm ra những chuyện như vậy, mày đẩy dì Hoàng ngã cầu thang thì cũng thôi đi, bây giờ còn hạ độc dì Hoàng nữa, sao mày lại độc ác như vậy?”
Đối mặt với sự phê bình bất ngờ này, Cố Tiểu Mạch hơi sững sờ, sau đó cô hừ lạnh một tiếng.
“Cố Chấn Hải, ông lên cơn điên à?”
“Khốn nạn, có ai nói chuyện với bố như mày không?”
Cố Chấn Hải phẫn nộ hét lên với Cố Tiểu Mạch ngay trước mặt Nám Nám, Nám Nám bị dọa sợ, đôi mắt to tròn tràn đầy sự hoảng hốt, cô bé trốn sau lưng Cố Tiểu Mạch, sợ hãi nhìn Cố Chấn Hải.
Cố Tiểu Mạch đứng phía trước bảo vệ Nám Nám, cô lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải, so với sự phận nỗ của Cố Chấn Hải, Cố Tiểu Mạch bình tĩnh hơn rất nhiều, môi đỏ mấp máy, “Cố Chấn Hải, ông đã ụp hết tất cả tội danh lên đầu tôi chưa? Không nghĩ ra được cách khác nên bắt đầu dùng ngộ độc thực phẩm cái lý do này à?”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Cố Tiểu Mạch tràn đầy khinh bỉ và chế giễu, bầu không khí lạnh như băng.
Cố Chấn Hải nhìn Cố Tiểu Mạch với khuôn mặt u ám, hai tay nắm chặt, Cố Tiểu Mạch thấy Cố Chấn Hải giận không nói được lời nào, “Nếu không còn gì để nói thì đi đi, bây giờ chẳng phải ông nên đi quan tâm sức khỏe của Cố phu nhân sao?”
“Tiểu Mạch! Chỉ có mấy năm mà mày trở nên chua ngoa cay nghiệt như vậy sao?”
Cố Chấn Hải giận quá hóa giận hét lên, Cố Tiểu Mạch ngồi trên giường, cô mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, che lấp đi cơ thể gầy gò yếu ớt của cô.
Cô ở Anh năm năm, nhưng vất vả gian khổ cô phải trải qua nhà họ Cố không hề biết, đến bây giờ, quay ngược lại hỏi cô tại sao lại biến thành như thế này?
“Liên quan đến ông?” Hừ, giọng điệu của Cố Tiểu Mạch lạnh đi, không coi Cố Chấn Hải ra gì.
Cố Chấn Hải tức giận, vốn định nổi trận lôi đình, bỗng nhớ ra những lời Cố Lan Tâm nói với ông ta, nhà có hai đứa con gái, Lan Tâm là vợ sắp cưới của Mộ Bắc Ngật, bây giờ cần giải quyết tình thế cấp bách của nhà họ Cố, chỉ có thể… uy hiếp Cố Tiểu Mạch.
Nếu không Cố Thị sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, nghĩ đến đây, Cố Chấn Hải bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, bộ dạng muốn thương lượng, “Tiểu Mạch, năm đó lúc mẹ con chết, không phải do bố ép chết.”
Ông ta chỉ nhận lại nụ cười khinh bỉ của Cố Tiểu Mạch, cô ngước đầu, ánh mắt hoen đỏ tràn đầy sự phẫn nộ, “Ông nói những lời này, lương tâm không cắn dứt sao?”
“Đây là thật! Mẹ con có bệnh, lúc đó tủy sống mà bệnh viện cấy ghép cho mẹ con không tương thích, lúc đó lại xảy ra chuyện, mẹ con không chống đỡ được nữa, chuyện này bố định không nói cho con, bố sợ con sẽ đau lòng…”
“Đủ rồi!”
Cố Tiểu Mạch bỗng lên tiếng ngắt lời Cố Chấn Hải, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế lạnh như băng.
Cô nhìn Cố Chấn Hải, thốt ra từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Ông còn có thể bịa ra những lời này sao?”
“Nếu con không tin, bố còn có chứng cứ, thư của mẹ con lúc trước khi qua đời, con tự mình xem thì sẽ biết những lời bố nói có phải là thật hay không.” Cố Chấn Hải với bộ dạng rửa sạch mọi tội lỗi, Cố Tiểu Mạch bất giác cảm thấy buồn nôn.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, mẹ bị bệnh, tại sao từ đầu đến cuối cô không biết gì cả.
Còn Cố Chấn Hải vừa nói tủy sống không thích hợp, cô bỗng nhớ ra, Nám Nám vừa ra đời đã mắc bệnh thiếu máu, chỉ trong nháy mắt, cơ thể Cố Tiểu Mạch lạnh đến thấu xương!
Rất lâu sau, Cố Tiểu Mạch từ từ lên tiếng, “Bức thư đó đang ở đâu?”
“Cái này bố sẽ đưa cho con, nhưng với một điều kiện, Tiểu Mạch, con phải đi cùng bố đến một bữa tiệc.”
Cố Chấn Hải dụ địch vào tròng, lúc này đang từ từ nói ra mục đích của ông ta.
Nhắc đến tiệc, Cố Tiểu Mạch bất giác chau mày, cô chưa bao giờ tham gia tiệc rượu, lần trước đi cùng Mộ Bắc Ngật đến ký hợp đồng không ngờ lại là một lần trải nghiệm cực kỳ không vui.
“Điều kiện để trao đổi, Tiểu Mạch, chỉ cần con đi cùng bố lần này, bố sẽ đưa bức thư đó cho con.”
Cố Tiểu Mạch cười gượng trong lòng, Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm đúng là bố con, lấy điều kiện ra để thương lượng.
Ngón tay đỏ ửng, kệ đi, đằng nào cũng đồng ý với Cố Lan Tâm rồi, lần này cũng chỉ là một bữa tiệc mà thôi!
Cố Chấn Hải nghe thấy câu trả lời “Được” của Cố Tiểu Mạch xong, ông ta hài lòng rời đi, cuối cùng vẫn không quên vứt lại một câu, buổi chiều sẽ có người đến đưa Cố Tiểu Mạch đi trang điểm thay đồ.
Sau khi Cố Chấn Hải rời đi, Nám Nám mới dám đứng ra, cô bé mở to mắt, nước mặt lưng tròng, “Nấm ơi, sao bọn họ lại xấu xa như vậy, tại sao lại cứ bắt nạt Nấm?”
Cố Tiểu Mạch nhìn cô bé, giả vờ không có chuyện gì nói, “Mami không quan tâm bọn họ, mặc kệ bọn họ đi, Nám Nám đừng sợ nhé.”
“Nám Nám không sợ, nhìn thấy ông đó mặt đỏ bừng, con biết Nấm đã thắng rồi.”
Không ấm áp như lúc này, ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật vừa họp xong, đang chuẩn bị quay về phòng làm việc thay đồ.
Tổng giám đốc Lâm mời các công ty ở Kinh Đô, Mộ Bắc Ngật là khách mời quan trọng, hiển nhiên phải đến đó.
Anh vừa đóng cúc áo xong, Dịch Bách vội vàng đi vào, bước đi rất nhanh, thở hổn hển nói, “Sếp, sắp đến giờ rồi, bây giờ chúng ta đi đón cô Cố ạ.”.