Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

chương 87: hồ ly thỏa mãn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa tiếng sau, Dịch Bách mặt có chút đỏ lái xe đưa Mộ Bắc Ngật về nhà họ Mộ.

Cậu ta ho khan một tiếng, không dám nhìn về phía sau mình, cậu ta nhỏ giọng nói, “Sếp, đến rồi ạ.”

“Ừ.”

Mộ Bắc Ngật mở cửa xe, ôm Cố Tiểu Mạch lên, bước xuống, đi vào bên trong biệt thự.

Dịch Bách hóa đá ngay tại chỗ, mãi vẫn không hoàn hồn, lẽ nào suốt thời gian vừa qua, Sếp động lòng với cô Cố kia rồi sao?

Trong nhà của Mộ Bắc Ngật không có người nào, bên trong là một màu đen xì xì, Mộ Bắc Ngật quen thuộc với kiến trúc của căn biệt thự, không thèm mở điện mà đi thẳng lên tầng hai vào phòng ngủ.

Anh nhẹ nhàng đặt Cố Tiểu Mạch xuống giường, Cố Tiểu Mạch lăn một vòng, ôm chặt cái chăn bên cạnh, im lặng ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

So với con mèo hoang vừa nãy thì bây giờ cô cực kỳ im lặng.

Ngọn lửa trong cô đã dịu đi, nhưng lại làm bùng cháy ngọn lửa trong Mộ Bắc Ngật, khó mà dịu đi được.

Mộ Bắc Ngật chửi thầm một tiếng, quay người đi vào nhà tắm, dội nước lạnh lên người, sau đó thay bộ đồ ngủ, cầm khăn mặt đi ra ngoài.

.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||

Vừa bước ra đã nhìn thấy tư thế ngủ “mê hoặc người” của Cố Tiểu Mạch, giang chân giang tay nằm trên giường của Mộ Bắc Ngật, bộ lễ phục trên người xô xệch, dây áo rơi xuống tận ngực, làn da mịn màng trắng trẻo vẫn còn lưu lại vết cắn mút của Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắc Ngật nuốt nước bọt, anh với tay tắt đèn, bước đến, ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng, cái ôm này khiến Mộ Bắc Ngật muốn làm chuyện xấu.

Thật kỳ lạ, anh trước giờ đều cấm dục, nhưng mỗi lần gặp Cố Tiểu Mạch, cô đều khiến người anh nóng rực.

Cho dù Cố Tiểu Mạch đã chìm vào giấc ngủ, Mộ Bắc Ngật vẫn ôm cô tự mình làm hết lần này đến lần khác.

Cho đến tận lúc gần sáng, Mộ Bắc Ngật giống như con hồ ly thỏa mãn, ăn đã no bụng rồi mới dừng lại.

Anh thỏa mãn ôm Cố Tiểu Mạch chìm vào giấc ngủ.

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, kim đồng hồ tí tắc tí tắc, lúc Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc, cả người đau ê ẩm, nhất là phía dưới, đau đến mức chỉ cần động một chút thôi cũng không chịu được.

Cố Tiểu Mạch mở mắt, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cô ngơ ngác, đây là đâu?

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, nước mắt làm trôi đi son phấn trên mặt, đầu tóc rối bù trông thật là thê thảm.

Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn cơ thể của mình, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nhìn cái giường lộn xộn bừa bãi, Cố Tiểu Mạch không cần nghĩ cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Trong phòng không có người khác, Cố Tiểu Mạch không kịp suy nghĩ điều gì khác, lập tức bước xuống giường, chạy vào nhà tắm.

Mộ Bắc Ngật đã tỉnh dậy từ sớm, hôm nay anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, trông ấm áp hơn mọi khi.

Anh ở bếp làm đồ ăn sáng, nhìn đồng hồ đeo tay, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, người phụ nữ kia chắc cũng đã tỉnh dậy rồi.

Anh đi lên tầng hai, đến Mộ Bắc Ngật cũng không nhận ra hôm nay trên miệng anh luôn nở một nụ cười, đi đến phòng ngủ, anh đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt anh là Cố Tiểu Mạch không biết lấy đâu ra chiếc áo sơ mi trắng của anh mặc lên người, ngồi trên giường, cúi đầu nhìn điện thoại, hình như đang tính toán gì đó.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, lên tiếng hỏi, “Cố Tiểu Mạch, cô đang làm gì vậy?”

Cố Tiểu Mạch nghe thấy giọng nói của Mộ Bắc Ngật, cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, cô từ từ ngẩng đầu lên, có chút lo lắng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Mộ Bắc Ngật dựa vào cửa phòng, “Nói.”

“Mộ Bắc Ngật, tối qua chúng ta…” Cố Tiểu Mạch không biết phải nói như thế nào, mặt mày ủ rũ.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, đôi môi mỏng nhếch lên, anh lên tiếng, “Hôm qua, là cô cầu xin tôi giúp cô.”

Giúp cô…

Câu này sao nghe quen thế, Cố Tiểu Mạch lúc này mới phản ứng lại, năm năm trước không phải cũng như vậy sao? Cô cứ thế mà bị người ta chiếm đoạt.

Bây giờ Mộ Bắc Ngật vì cứu cô mà…

Cô thậm chí không dám nhìn mặt anh, chắc chắn là u ám lắm đây.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Cố Tiểu Mạch cắn răng, vừa nãy cô đang tính số tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua của mình, số tiền này chắc đủ để bù đắp cho anh.

Có điều, một người thông minh như Cố Tiểu Mạch tại sao gặp phải Mộ Bắc Ngật lại trở nên ngu ngơ chứ?

Cô ngồi dậy, lúc xuống giường chân tê rần, trong kí ức của cô lúc hai người ở trên xe, Mộ Bắc Ngật mạnh mẽ chiếm lấy cô, lúc đó cô cũng chịu đựng rồi, nhưng không ngờ, còn đau hơn cả lần đầu tiên.

Cố Tiểu Mạch không dám nhe nanh múa vuốt ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, cô biết vừa sáng sớm người phụ nữ đã làm như vậy ở trước mặt đàn ông sẽ “tự mình hại mình”.

Cô miễn cưỡng duy trì sự điềm tĩnh đi đến cách Mộ Bắc Ngật hai ba bước chân rồi dừng lại, nắm chặt điện thoại, lấy hết dũng khí lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật, tối hôm qua là tôi không đúng, tôi đền anh… vạn, được không?”

Cô cắn chặt răng, cùng lắm thì Mộ Bắc Ngật trả cô trước vạn sau đó cô trả cho anh.

Thường thì sau khi xảy ra chuyện, đưa từng đấy tiền thế là hợp lý nhỉ?

Có điều, Cố Tiểu Mạch vẫn nhận ra sức ép phía trên đầu mình, sức ép đó khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.

Tại sao nhiệt độ trong phòng tự nhiên lại thấp thế nhỉ? Cố Tiểu Mạch cắn môi, bộ dạng đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng, quyết định ngước mắt nhìn anh, “Thêm năm vạn nữa, tôi thật sự không có nhiều tiền, Mộ Bắc Ngật.”

Cố Tiểu Mạch mặc áo sơ mi trắng có mùi của Mộ Bắc Ngật, đôi chân nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, vẻ mặt ngây thơ kiên định, nhất là đôi mắt xinh đẹp đó, cô giống như bức tranh lọt vào mắt anh, làm rung động trái tim anh.

Mộ Bắc Ngật dựa vào cửa phòng, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Mạch càng sâu thẳm hơn, một lúc sau, anh lạnh lùng nói, “Cố Tiểu Mạch, cô coi tôi là gì? Người đàn ông cho cô tận hưởng một đêm à?”

Cố Tiểu Mạch nghe xong, lời đã đến miệng bỗng nhiên nuốt lại vào bên trong, vào lúc này, Cố Tiểu Mạch không thể ngốc nghếch đầm đầu vào súng.

Có điều, chuyện này phụ nữ sẽ khó chịu hơn một chút, tại sao anh lại tức giận như thế…

Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật, tôi biết anh có rất nhiều tiền, anh cũng sẽ không có hứng thú gì với số tiền ít ỏi này của tôi, nhưng đây là số tiền lớn nhất tôi có thể đưa cho anh, chuyện tối hôm qua, là lỗi của tôi, tôi thật sự xin lỗi.”

“Thế nên, cô muốn lấy tiền để đuổi tôi đi?”

Chẳng trách, anh vừa bước vào đã nhìn thấy Cố Tiểu Mạch cúi đầu vắt nát óc suy nghĩ, chuyện tối hôm qua cô ngoài muốn bù đắp cho anh ra thì còn muốn làm gì nữa không?

Thật là ngốc nghếch!

Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên đứng thẳng, bước về phía trước, kéo cô vào trong lòng.

Cố Tiểu Mạch không hề có sự đề phòng với hành động bất ngờ của Mộ Bắc Ngật, cô hít một hơi thật sâu, trời đất quay cuồng, cô lại bị ép vào tường, cơ thể anh áp sát cô, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Cố Tiểu Mạch sợ đến mức mở to mắt, tiếp tục nói, “Mộ Bắc Ngật, chuyện này tôi cũng là người bị hại đó.

Hơn nữa lần trước… lần trước, tôi còn giúp anh.”

Càng về sau giọng nói càng nhỏ đi, nhỏ đến mức cô có chút chột dạ.

Mộ Bắc Ngật bật cười vì câu nói hài hước của cô, “Thế nên chúng ta chỉ là giúp đỡ lẫn nhau? Có điều, Cố Tiểu Mạch, cô có còn nhớ…”

Mộ Bắc Ngật cố tình nói một nửa, sau đó nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, cô mở to mắt nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt Cố Tiểu Mạch di chuyển xuống dưới, anh cúi đầu nhìn ngực mình, anh ngang nhiên cởi ba chiếc cúc phía trên trước mặt Cố Tiểu Mạch.

Mặt của Cố Tiểu Mạch bỗng nóng rực.

“Cố Tiểu Mạch, cô chủ động quyến rũ tôi, cầu xin tôi giúp cô, những thứ này tôi còn chưa tính sổ với cô, vậy mà cô đã muốn lấy vạn ra để đuổi tôi đi?” Mộ Bắc Ngật từ từ lên tiếng, khóe miệng nhếch lên.

Cố Tiểu Mạch hoảng hổ, “Vậy anh muốn như thế nào?”

Mộ Bắc Ngật hiếm có khi hứng thú như vậy, có trời mới biết lúc sáng Dịch Bách đến đón anh đi làm, Mộ Bắc Ngật biết trong nhà có cô gái thích ngủ nướng nên chuyển hết công việc ngày hôm nay sang ngày mai.

Dịch Bách rất kinh ngạc, hai ngày nay Sếp không bình thường cho lắm, người khác không biết nhưng Dịch Bách biết rõ, nhất là sáng nay nhìn thấy tinh thần sảng khoái của Sếp… khiến người khác nghĩ sai lệch.

Thế nên, lúc này Mộ Bắc Ngật có đủ thời gian để khiến Cố Tiểu Mạch nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Ánh mắt nhìn Cố Tiểu Mạch của Mộ Bắc Ngật tràn đầy dục vọng và nguy hiểm, Cố Tiểu Mạch muốn bỏ chạy, cô lo lắng nuốt nước bọt, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cúi người định hôn lên môi cô, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên nhắm mắt lại, chân tay luống cuống đẩy Mộ Bắc Ngật ra.

Mộ Bắc Ngật vẫn chưa mất đi lý trí, bị cô đẩy mà người không nhúc nhích, thậm chí còn túm lấy tay cô, kéo ra phía sau.

Lúc này mặt Cố Tiểu Mạch đỏ ửng, lúc tỉnh táo mà làm chuyện này là một kiếp nạn đối với cô..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio