Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ra khỏi phòng của Cố Lan Tâm, Mộ Bắc Ngật đi đến cửa số cuối hành lang, đây là chỗ rất tốt để nhìn rõ ràng phong cảnh bên ngoài.
Cố Tiểu Mạch một thân một mình rời khỏi biệt thự nhà họ Cố, vốn Mộ Bắc Ngật cho rằng anh sẽ nhìn thấy cảnh tượng Cố Tiểu Mạch cô đơn lạnh lẽo, thật không ngờ, anh nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở trước cổng biệt thự, sắc mặt Mộ Bắc Ngật chợt tối sầm lại.
Đã sớm có người ở đó đợi cô rồi sao?
Chẳng trách cô lại có thái độ lạnh nhạt như vậy, ánh mắt sâu thẩm không nhìn thấy đáy của anh chợt lạnh đi, Nam Thần An sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Cố Tiểu Mạch liền lái xe đưa Nám Nám đến đây đón Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mach vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy Nam Thần An bước xuống xe.
Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, sau đó nghe thấy tiếng còi xe vang lên, Cố Tiểu Mạch không nhìn cũng biết là Nám Nám cũng đến.
Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn Nam Thần An, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh Nam, sao anh… lại đến đây?” Nam Thần An nghe xong, đưa tay lên xoa tóc cô đầy tự nhiên lẫn cưng chiều, Cố Tiểu Mạch hơi cúi đầu, cười một cách ngại ngùng, trên đầu truyền đến giọng nói dịu dàng ấm áp của Nam Thần An, “Tiểu Mạch, em quên em gửi định vị cho.
anh à, đã nói xong việc sẽ đến đón em” Hành động thân thiết của hai người lọt vào mắt của Mộ Bắc Ngật, ánh mắt lạnh đi, hô hấp khó khăn, cả người toát ra hơi thở kỳ quái mà đến anh cũng không biết.
Gặp người đàn ông khác lại vui như thế sao?
Nếu Mộ Bắc Ngật nhớ không nhầm, ngoài anh ra, Cố Tiểu Mạch luôn có thái độ rất tốt với Dịch Bách và Nam Thần An, không hề cáu gắt, thậm chí còn cười vui vẻ.
Chỉ với mình anh, cô luôn nhe nanh múa vuốt, không hề có ý định nhường nhịn bỏ qua cho anh.
Mộ Bắc Ngật đứng đó nhìn chiếc Maybach màu bạc từ từ rời đi, càng ngày càng xa, anh vẫn đứng ở đó, bàn tay bất giác đút vào túi, chăm chú đến mức Cố Lan Tâm thay đồ xong rồi bước ra anh cũng không biết.
“Bắc Ngật” Cố Lan Tâm thay bộ đồ mà cô ta thích mặc nhất, tóc buộc lên, bộc lộ sự dịu dàng thục nữ của cô ta.
Mộ Bắc Ngật vẫn chìm đắm trong cảm xúc của mình, dường như không nghe thấy tiếng gọi của Cố Lan Tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Cố Lan Tâm bước đến chỗ Mộ Bắc Ngật, giọng nói mềm mại hơn, còn có chút tủi thân, “Bắc Ngật” Cô ta ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật rất tự nhiên, Mộ Bắc Ngật lúc này mới hoàn hồn lại, anh nghiêng đầu nhìn, hững hờ hỏi, “Xong rồi à?”
“Bắc Ngật, anh sao thế, không vui sao?” Cố Lan Tâm giả vờ quan tâm hỏi han, nhưng ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài, chẳng có gì cả.
Cố Lan Tâm không muốn lừa mình dối người, anh đang tìm bóng dáng của Cố Tiểu Mạch!
Mộ Bắc Ngật giả vờ không nghe hiểu những lời của Cố Lan Tâm, anh thu lại cảm xúc của mình, sắc mặt điềm tĩnh, “Đi thôi, chúng ta đến nhà cũ”
Mỗi lần đến nhà cũ, Mộ Bắc Ngật đều cảm thấy rất chán nản, Cố Lan Tâm muốn giành lại trái tim anh, cần khiến anh cảm động bới những điều nhỏ nhặt này, nghe xong câu nói của Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm quay người ôm Mộ Bắc Ngật, mặt áp sát vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim anh.
“Bắc Ngật, không sao, có em ở đây” Cô ta tự mình ôm Mộ Bắc Ngật, hai tay Mộ Bắc Ngật buông thống, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn đẩy cô ta ra, “Đến nhà cũ thôi” Cố Tiểu Mạch ngồi lên ghế sau với Nám Nám, Nam Thần An ngồi phía trước lái xe, Nám Nám rõ ràng đang rất hưng phấn, cô bé cười vui vẻ, “Nấm ơi, cái nhà to to vừa nấy là của ông chú lợi hại sao?” Nám Nám vừa dứt lời, Nam Thần An nhìn Nám Nám qua kính chiếu hậu, cử chỉ của Nám Nám rõ ràng là đang bày tỏ sự yêu thích của mình đối với Mộ Bắc Ngật, nhưng bọn họ mới chỉ quen nhau có nửa tháng thôi mà, tại sao Nám Nám lại thích Mộ Bắc Ngật như vậy…
Lúc Nám Nám cười lộ ra chiếc má lúm, Nam Thần An chốc chốc lại liếc nhìn.
Còn Cố Tiểu Mạch thì đang lắc đầu liên tục, “Đây không phải nhà của ông chú lợi hại, Nám Nám hỏi làm gì thế?” Lúc nhìn Nám Nám, Cố Tiểu Mạch bất giác trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn Nám Nám.
“Thật sao?” Đôi mắt Nám Nám sáng lên.
“Đương nhiên rồi” Nam Thần An chỉ cười mà không nói gì.
.