Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng ngày hôm sau, Dịch Bách đến nhà họ Mộ rất đúng giỜ.
Nhìn thấy Mộ Bắc Ngật mặt mày lạnh lùng như mọi khi đang bước ra ngoài, Mộ Bắc Ngật xoa ấn đường, có chút đau đầu, có điều anh không hề quên chuyện tối hôm qua.
Dịch Bách lên tiếng chào, “Sếp, chào buổi sáng!” Nhìn thấy nụ cười tươi rói trên mặt Dịch Bách, nhưng không hiểu sao càng nhìn mặt Dịch Bách, Mộ Bắc Ngật càng cảm thấy không ưa gì cả.
Dịch Bách dường như nhìn ra ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, cơ thể run lên, lo lắng đẩy gọng kính, “Sếp, mặt em có gì à?
“Dịch Bách, hôm nay đi điều tra chuyện Nám Nám bị bắt cóc, điều tra rõ ràng.
”
“Vâng thưa Sếp, em biết rồi.
” Mộ Bắc Ngật sải bước đến chiếc xe, Dịch Bách cũng ngồi vào ghế lái, lái xe đến công ty.
Hai tay Mộ Bắc Ngật đặt trên chân, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy nhìn chằm chằm sau gáy Dịch Bách…
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Mộ Bắc Ngật lạnh lùng lên tiếng, “Dịch Bách, tháng sau có hạng mục điều nhân viên đi nơi khác, cậu có hứng thú không?” Hai tay ôm vô lăng của Dịch Bách run lên, suýt nữa thì lái lệch hướng, cậu ta vô cùng hoảng hốt, “Sếp, em chỗ nào.
không tốt, anh nói cho em, em nhất định sẽ sửa, nhất định đó!” Cậu ta không muốn bị điều đi nơi khác, hơn nữa Dịch Bách đi theo Mộ Bắc Ngật nhiều năm như vậy, tuy thỉnh thoảng mồm mép láu lỉnh một chút nhưng cậu vẫn làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc.
“Thế sao? Vậy thì chú ý hành động cử chỉ của mình, đừng có tùy tiện nhiệt tình với người khác.
” Mộ Bắc Ngật nhìn Dịch Bách với ánh mắt sâu thẳm, tràn đầy sự uy hiếp.
Dịch Bách không hiểu lời của Mộ Bắc Ngật có ý gì.
Sau khi đến công ty, Dịch Bách vội vàng đi điều tra chuyện bắt cóc, Mộ Bắc Ngật một mình đi đến phòng Tổng giám đốc.
Anh quan sát chuyển biến kinh tế của Kinh Đô dạo gần đây, năng lực tăng lên không ít, nhưng Mộ Thị bất ngờ đón nhận một đối thủ nặng kí.
Đó chỉnh là Nam Thị, tổ tiên của Nam Thần An đều ở Kinh Đô, nhưng Nam Thần An từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, bố của Nam Thần An bắt đầu xây dựng Nam Thị, sau đó chuyển đến Anh.
Nhưng không ngờ, qua bao nhiêu năm, Nam Thần An lại chuyển tổng công ty về nước.
Mộ Bắc Ngật nhìn tài liệu về Nam Thần An, bất giác nhớ đến nụ cười Cố Tiểu Mạch dành cho Nam Thần An, mặt anh tối sầm lại, trở nên lạnh lùng.
Năm chặt tài liệu trong tay, trong lòng có chút khó chịu.
Vừa đến h, Cố Tiểu Mạch xuất hiện ở trước cửa phòng Tổng giám đốc, cô đứng ở trước cửa nhìn mãi, hôm nay không thấy Dịch Bách đến đón cô mà là cô gái ở quầy lễ tân đưa cô lên phòng Tổng giám đốc.
Lúc Cố Tiểu Mạch đang nhìn ngắm, cửa phòng Tổng giám đốc bỗng mở ra, Mộ Bắc Ngật nhìn cô một cái, giọng nói lạnh lùng, “Đang nhìn ai?”
“Dịch Bách” Cố Tiểu Mạch buột miệng nói.
có chút buồn bực, tại sao Mộ Bắc Ngật tự nhiên lại nổi nóng như thế, Cố Tiểu Mạch không dám bước vào bên trong.
Cô mím môi, hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào bên trong.
Thật không ngờ, lúc cô bước vào, nhìn thấy anh đứng quay lưng với cô, cởi áo vest bên ngoài ra, Cố Tiểu Mạch chợt bối rối, cô hét lên, “Mộ Bắc Ngật, anh làm gì thế?” Mộ Bắc Ngật điềm tĩnh cởi áo vest ra, hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, so với áo trăng thì không nhã nhặn trí thức cho lắm, trông anh đáng sợ lạnh lùng hơn.
Còn có cảm giác như anh đang kìm nén dục vọng, cơ thể cao lớn, chẳng có điểm nào có thể bắt bẻ được, nhất thời thu hút ánh mắt của Cố Tiểu Mạch, cô đứng sững sờ ở đó.
.