Ta đa.......ta đây đã trở lại và vẫn ăn hại như xưa, mấy ngày nay mưa quá trời quá đất ( chém) ta chỉ trùm chăn mà ngủ hè và thêm một số lí do nửa là LƯỜI mà thôi sao cũng được m.n đọc truyện vv
________
Anh Vũ nhết mép, cầm khay thức ăn đi thẳng về phía Nó, cô nàng vờ ngã nhào về phía trước...
- Cẩn thận
Hắn hét lên khi thấy khay thức ăn bay về phía Nó, anh vội kéo Nó về phía mình....
Xoảng....
Và người lãnh trọn khay thức ăn đó là Quân ( Ai kêu ngồi đối diện Nó)
- Gùừừ......con nào _ Quân gầm gừ vuốt cọng rau xanh vươn trên mái tóc mượt mà
- Hahaha...anh....anh...haha _ Ren vừa mua thức ăn về nhìn cảnh tượng phá lên cười sặc sụa
- Mày còn cười
- Haha...thôi...thôi...bớt giận _ Ren với lấy hộp khăn giấy lau lau chùi chùi
- Phụt....haha _ Hắn cũng phá lên cười, anh nhịn lâu lắm rồi nhưng cố kìm chế
- Im đi....ai...ai đã làm bước ra đây
Anh Vũ cả người run cầm cập rón rén bước ra
- Em....em...hông cố ý em....em bị vấp té em...em...xin lỗi _ Anh Vũ cuối gầm mặt nói lí nhí “ Huhu...tại sao lại thành ra như vầy?”
- Cô...cô.... _ Quân đang định nói thì bị Hắn chỏ mỏ
- Thôi đi cha tại mày xui thôi bắt lỗi bắt phải gì
- Ồ vậy Huy ca đang may mắn đúng hông? ôm luôn Di tỷ, sướng vậy _ Ren giở giọng trêu chọc
Hắn nhìn lại OMG anh đang ôm eo Nó, lúc cứu Nó anh đã kéo cô ôm vào lòng để tránh khay thức ăn đổ vào người cô, ai ngờ quên béng đi lo trò truyện với lũ trời đánh mà quên bỏ cô ra
Mặt Hắn trở nên đỏ lự vội bỏ cô ra vẻ mặt lúng túng rối rít xin lỗi
- Xin...xin lỗi tôi quên mất
- Không có gì đưa tay ra _ vẻ mặt Nó vẫn lạnh như thường không đỏ không ngượng ngùng
- Hả.....ơ...ơ...mà tay nào? _ Hắn có vẻ khó hiểu “ Đưa tay ra làm gì nhỉ?”
- Trái
Hắn đưa tay trái về phía Nó cô vén tay áo Hắn lên một vệt đỏ sưng lên do bỏng
Giờ Hắn mới để ý, lúc cứu Nó đã bất cẩn để chén súp nóng hổi đổ vào tay, vậy mà nãy giờ không cảm thấy đau rát mới hay chớ ( ôm người đẹp mà nhớ sao nổi) giờ cơn đau đã truyền tới Hắn nhíu mày nhăn nhó
- Đi
- Ơ...đi đâu? _ Hắn vẫn khó hiểu
- Phòng y tế _ Nó chỉ nói vỏn vẹn ba từ rồi kéo Hắn đi trước ánh mắt ghen ghét của tụi con gái
Mọi người bàn tán lại sôi nổi hơn
- Con nhỏ đó nghỉ mình là ai vậy chứ?_ nữ sinh
- Dám nắm tay anh Huy nữa chứ _ nữ sinh
- Ý hình như nó làm rơi cái gì kìa _ nữ sinh chỉ tay xuống sànRen nhìn theo hướng chỉ tay, bắt gặp được một thứ màu vàng chói anh cầm lên đó là một cây súng mạ vàng có khắc chữ 'Rose Blood Queen' và anh biết chủ nhân nó là ai.....thì đơn nhiên là Di tỷ lạnh lùng của anh rồi, ai ngờ lại làm rơi giữa chốn đông người như thế này
- Là súng _ nam sinh réo lên
- Hả súng à thiệt hay giả vậy? _ nữ sinh
- Lỡ thiệt thì cô ta là ai? _ nữ sinh
Căn-tin lại xôn xao, cái đám này thiệt có chuyện chút tẹo cũng bàn
- Trời ơi sao giống súng thiệt thế? _ Quân cầm lên ngắm nghía
- Súng thiệt đó, quay một hồi lỡ bóp còi bắn rồi gây họa nữa _ Ren thì thầm vào tai Quân
- Anh mày biết rồi _ Quân nói lại rồi xoay sang đám chuyện nỡ một nụ cười hết sức tươi - Súng giả mà yên tâm
Đám hám trai nhìn thấy nụ cười, mắt chuyển sang hình trái tim gật đầu lia lịa
- Anh Quân nói vậy chắc đúng rồi _ nữ sinh
- Đúng rồi _ Đám nữ sinh cũng nhao nhao theo
- Còn cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi _ Quân xoay qua Anh Vũ cảnh cáo rồi cùng Ren bước đi
Phòng y tế....
- Ngồi xuống đi _ Nó tiến lại tủ y tế lấy bông băng thuốc đỏ cần thiết
- À.....ừm.... _ Hắn ngoan ngoãn nghe theo
- Đưa tay đây
- Không cần đâu tôi làm được rồi _ Hắn xua xua tay bảo không cần
- Đưa đây _ Nó giằng giọng
Hắn lại ngoan ngoãn nghe theo, Nó ân cần dùng tăm bông khử trùng cho Hắn, anh nhìn Nó không chớp mắt “ Cô ta đẹp thiệt, dù có hơi lạnh lùng nhưng bây giờ lại có nét dịu dàng, cô ta lại là người đầu tiên không say nắng mình, mà tại sao mọi lời nói của cô ta mình lại găm gắp làm theo không ý kiến nhỉ “ Hắn nhìn Nó suy nghỉ vẫn vơ rồi bất giác trên môi nở nụ cười “ Mình thấy thích cô ta rồi “
- E...hèm... _ con 'Kỳ đà cản mũi' Lâm Minh Quân cũng tới, phá tan bầu không khí Romantic của riêng Hắn
- Xong rồi _ Nó bỏ tay Hắn ra cất dụng cụ vào tủ y tế
Mặc dù Hắn có chút tiếc nối nhưng cũng phải ngậm ngùi rời xa đôi bàn tay ấy
- Tỷ à! bất cẩn quá đấy _ Ren ném cây súng về phía Nó
- Cảm ơn _ Nó chụp lấy cây súng gắt vào trong váy
- Súng đó là súng thiệt? _ Hắn nhíu mày
- Ừ...sao biết hay vậy _ Ren gật đầu nhìn Hắn
- Bản năng thôi “ Cô ta là gì mà đem theo súng bên người “
- Nó chuyên sửa vũ khí đấy _ Quân đồng phục lúc nãy đã thay vào bộ đồng phục mới
- Vậy à? sửa giúp đệ cái này với _ Ren lấy trong túi áo ra cây súng mạ vàng giống Nó
Hắn cầm cây súng trên tay ngắm nghía “ Quả thật làm rất tinh xảo đường nét rất bắc mắt trong thế giới đêm không có loại súng như thế này “ Hắn nhìn hồi lâu rồi nhìn vào hàng chữ được khắc trên súng “ Rose Blood Prince sao, Ren thực sự là ai? “- Cho anh hỏi cây súng này đệ ở đâu có sao lạ vậy?
- À...nó á?...là..... _ Ren đang định nói thì Nó cắt ngang
- Ren..... _ Nó gọi Ren nhắc nhở
Ren nghe Nó gọi chợt nhớ ra gì đó rồi cười khì
- Đệ không trả lời được không?
- Không sao “ Ren là ai tại sao lại giấu bí mật về cây súng này, cả cô ấy nửa “
- Tỷ về nhà đây
- Đệ đưa tỷ về
- Thôi đệ về Lâm gia đi dù vì cũng là nhà
- Vâng _ Ren trả lời ỉu xìu uất ức
- Anh tên Huy phải hông...hôm nay cảm ơn _ Nó nói rồi lạnh lùng bước ra ngoài
- Còn hai tiết nữa mà _ Quân nói với theo
Nhưng Nó đã đi xa rồi Hắn và Quân nhìn nhau chớp chớp đôi mắt rồi nhìn sang Ren, cười phải nói là vô cùng 'gian' Ren rợn người nhìn hai con 'nhân thú' trước mặt
- À....ờ trả súng cho đệ.....đệ đi về lớp đây hai người ở lại mạnh khỏe _ Ren giựt lấy cây súng trên tay Hắn, bước thụt lùi về sau ra cửa rồi quay đầu đi một nước mất bóng
Biệt thự Nguyễn Hoàng...
Nó xách cặp vào nhà chả thấy ai “ Chắc ba đến công ty rồi “ Nó thầm nghĩ rồi đi thẳng lên phòng ngã người xuống chiếc giường rộng lớn, bỗng điện thoại Nó reo lên
Maiochiru hanabira hoho o tsutau shizuku
ano hi futari de miageteta keshiki ni ima tada hitori
Omoidasu no ga kowakutehitomi kokoro o tozashite
nandomo kesou to shita no sono tabi ni anata afureta
Zutto mamoritai to negatta tatoe kizutsuite modare yori mo chikaku de mitsumeteita
dakishi meta nukumori wa mada kono te no naka ni wasurenai
ikutsu no kisetsu o kasanete mo anata omotteru
Hajimete atta toki ima mo oboeteru no
tsukiakari ni yurameiteta kanashige na sono yokogao
Setsunasa o kakaeta mamahitomi kokoro o nurashite
ooki na senaka dakishime tsubuyaita watashi ga iru yo
Sotto tsutsumikonda ryoute wa anata no tame ni arunan ni mo iwanaide tada kou shite
subete o nakushita tte koukai nado shinaihonki de omotteta
anna ni mo dareka o nido to ai senai
Zutto hanarenai to chikatte kami o nadetekureta nanoni naze? tonari ni anata wa inai
dakishimeta nukumori wa mada kono te no naka ni
wasurenai ikutsu no kisetsu o kasanete mo anata omotteru
......( Kimi no kioku _ Mao)......
- Devlin em nghe _ Nó bắt máy trở lời pha chút dịu dàng
- _ Devlin trêu chọc
- Không đâu, gọi em có chuyện gì không?
-
- Em hiểu rồi còn chuyện gì nữa không?
- _ Devlin nói giọng thảm thiết
- Anh cứ cho nó về đi, kêu luôn vợ thằng Ren về luôn bảo tụi nó dắt theo một nhóm trong bang qua cho em
-
- Em định cho bang hoạt động bên này một ít
-
- Anh bảo nó lựa chọn người kĩ càng một chút, anh tạm thời quản lí bang giúp em, ngày sau em sẽ ra sân bay đón hai đứa nó
-
- Anh giữ gìn sức khỏe em cúp máy đây
-
Tút...tút...Nó để điện thoại sang một bên rồi chìm vào giấc ngủ
Biệt thự Lâm gia...
Két....hai chiếc siêu xe đậu trước cổng rộng lớn theo phong cách Châu Âu, Ren và Quân mở cửa bước ra với hai sắc mặt khác nhau, Ren thì nhăn nhó như khỉ ăn ớt còn Quân thì mặt mày hớn hở “ Lần này mày chết chắc rồi Ren “
Ren giật mình nhớ ra thứ gì đó rồi nhoẻn miệng cười
- Anh hai yêu giấu lần này anh phải giúp em rồi
- Em 'êu' đi ngủ đi trong mơ sẽ thấy anh giúp em _ anh nhấn mạnh từ 'êu' cố ý làm cho Ren tức nhưng lại bị phản tác dụng Ren còn cười tươi hơn “ Thằng này bị chạm mạch à? “
- Anh à anh nhìn đi _ Ren móc chiếc oppo của mình ra đưa cho Quân coi tác phẩm chính anh làm ra - Em mà bị pama làm gì thì anh sẽ nổi tiếng đấy
Quân tức nghẹn họng máu dồn lên não thầm trách thằng bạn quá tốt “ Thằng bạn khốn nạn vào lớp mày chết với ông “
......................................................................
Ở một nơi nào đó...
- Hắc xì.....sao lạnh thế
......................................................................
- Mày giỏi lắm tao thua mày
Ren mặt hớn hở bước vào nhà bỏ lại Quân đi sau tức xì khói
- Mama con mới về _ Ren nói vọng vào nhà
- Con sang chơi à Kin rửa tay vào ăn cơm luôn mẹ nấu xong rồi này _ bà Liễu-mẹ Ren và Quân, tưởng Ren là Quân
Ren lại ghế sofa ngồi phịch xuống Quân từ cửa đi vào mặt đen như lọ nồi
- Mama con sang chơi _ Quân cũng nói vọng vào nhà rồi đi thẳng vào bếp tìm bà
- Con đâu cần chào hai lần đến vậy? _ bà Liễu dọn thức ăn ra bàn
- Con chào có một lần à _ Quân mở tủ lấy chai nước lọc nốc sạch cho hạ quả
- Lúc nãy mới chào rồi, bây giờ chào nữa mà la có một lần _ bà bật cười với câu nói đùa vô lí của con trai
- Chắc thằng Ren nó chào đấy
Keng...bà nghe Quân nói làm rơi li nước cam trên tay
_______________End chap_______________