Anh vòng ra sau mở cửa xe nắm tay một cô gái bước ra
Đó là Nó, cô hôm nay diện lên cho mình bộ váy đen cúp ngực, thân váy được xẻ tà làm lộ ra đôi chân trắng nõn, mang đôi bốt đen phân đính kim cương lấp lánh, đeo trên người bộ trang sức bằng đá Grandidierite màu lục phớt lam, khuôn mặt được trang điểm nhẹ. Mọi người đều đưa ánh mắt về Nó quả thật Nó đẹp trong từng xen-ti-mét, một nét đẹp hiếm có không khác gì tranh vẽ, tất cả đều ngây ngất trước vẻ đẹp của Nó, các phóng viên nhà báo đang say nắng mặc dù là buổi tối quên cả công việc chụp hình của mình
- E...hèm _ ba Nó hắng giọng mọi hoạt động lập tức quay lại, đèn flash máy ảnh nháy liên tục
Nó choàng tay Devlin cùng ba cô bước vào, Nó tự tin sải bước trên thảm đỏ tiến thẳng lên sân khấu
- Hôm nay là sinh nhật thứ của con gái tôi,-Nguyễn Hoàng Linh Di cảm ơn mọi người đã đến dự
Hắn đang đơ liền chợt giật mình “ Cô ấy là người thừa kế Nguyễn Hoàng ư?”
Hắn nhìn về phía Nó Nó đang choàng tay Devlin tươi cười, lòng Hắn chợt nhói khó chịu “ Mình làm sao thế này mình đâu có quan hệ gì với cô ấy tại sao lòng mình lại đau như vậy hay là mình đã.......không thể nào không có chuyện đó đâu “ Hắn xua đi những suy nghĩ trong đầu cố gượng cho mình một nụ cười tươi nhất có thể
- Và tại đây tôi cũng xin tuyên bố con gái tôi sẽ là người thừa kế tương lai của Nguyễn Hoàng
Bốp...bốp....ông nói dứt lời tiếng vỗ tay vang lên, ông tươi cười nhường micro cho Devlin
- Tôi là Devlin James anh họ của nhân vật chính
Hắn nghe từ 'anh họ', anh mở mắt to hết cỡ trong lòng lóe lên tia vui mừng
- À...hôm nay là sinh nhật thứ của cô công chúa của tôi, tôi cũng không biết nói gì hơn tôi chỉ có thể nói với em rằng 'Tiểu Di Happy Birthday em vẫn sẽ mãi là cô công chúa nhỏ của anh'
Devlin nói dứt lời tiếng vỗ tay lại vang lên, Nó nhìn anh cười dịu dàng tiến tới micro
- Devlin cảm ơn anh _ Nó nhìn Devlin bằng ánh mắt trìu mến - Ngay bây giờ mời mọi người nhập tiệc
Mọi người hòa vào buổi tiệc Nó cùng ba đi chào hỏi mọi người, lúc đến chỗ bọn Hắn đứng
- Ba cứ đi chào hỏi đi con đi chào hỏi bạn
Ông gật đầu buông tay cô con gái. Nó tiến lại chỗ bọn Hắn
- Chào _ đưa ly cụng nhẹ với Hắn
- Sinh nhật vui vẻ _ Hắn mỉm cười nhìn Nó
- Người thừa kế Nguyễn Hoàng, vậy sao lúc đầu không nghĩ ra là cô nhỉ, cô họ Nguyễn Hoàng mà _ Quân ngẫm nghĩ hồi lâu
- Não phẳng như mày nghĩ được cái gì
- Đá đểu nhau à?
- Ôi lại cãi nhau nữa à... _ Ren cùng Nhi với Kim Anh bước lại
- Sinh nhật vui vẻ bạn hiền _ Nhi cười nhìn Nó
- Tiểu Di sinh nhật vui vẻ _ Kim Anh
- Tao có nên cảm ơn khi năm nào tụi mày cũng chúc mừng sinh nhật tao _ Nó uống một ngụm vang
- Xời không cần chỉ cần tao có chồng mày làm phù dâu cho tao được rồi _ Kim Anh nhí nhảnh
Quân nghe trề môi thước chuyển sang cười cợt
- Đằng ấy 'ế' tới già có thằng mắt lé hoặc so le trong mới đem đằng ấy về làm vợ
- Anh không nói không ai nói anh câm đâu
- Nhột à? Tôi nào nói cô đâu
- Anh...anh...
Bỗng điện thoại Nó réo lên
........(Kimi no kioku _ Mao)............
- A...lo...Devlin
-
- Anh ở đâu?
-
- Em đến liền
Nó tắt máy nhìn về phía sân khấu, một nơi cách đó không xa một đám đông tụ lại đa số....không phải mà là toàn bộ đều là girl, già trẻ lớn bé nói chung là bọn 'Hám troai' đang bu lấy Devlin nhà ta, cô nhíu mày lạnh lùng bước lại bọn 'hám troai' thấy cô liền luyến tiếc bỏ đi
- Ôi trời đẹp trai khổ thật.... _ Devlin ôm đầu nói giọng oan ức
- Bớt tự sướng giùm
- Anh Devlin được hâm mộ dữ ha? _ Ren vỗ vai Devlin
- Xời anh mày mà _ Devlin hếch mặt tự tin
- Xuống...xuống...anh Devlin ơi! _ Kim Anh nhìn ngu ngơ lên trời lớn giọng gọi
Cả đám bật cười khanh khách, Hắn nhìn Nó mừng thầm. Nói chuyện một lúc đôi mắt Nó bỗng dưng cụp xuống, lặng lẽ ra ngoài mà không ai hay biết ngoài một người luôn chú ý đến Nó
Nó đi ra khuôn viên sau nhà hàng ngồi xuống góc cây anh đào cổ thụ, dựa lưng vào góc cây đầy mệt mỏi
- Mẹ à! hôm nay là sinh nhật con đó....và là ngày giỗ của mẹ _ Nó nói ánh mắt đượm buồn
- Cây này là anh đào là loài hoa mẹ luôn yêu thích, mẹ thích đất nước Nhật Bản mà phải không? con đã từng đến đất nước đó rồi nó rất đẹp, nhờ vậy mà con có thể kết bạn với Kim Anh, nhưng con thì lại thích bồ công anh hơn, nó có thể bay theo gió đi khắp nơi và luôn tự do....phải chi con cũng giống như vậy nhỉ? _ Nó cười buồn
- Vào ngày này năm trước mẹ đã rời xa con, nếu không hôm nay con đã không ở đây rồi
- Nhiều khi con muốn ghét mẹ lắm, mà con không làm được, con sao có thể ghét mẹ trong khi mẹ là người cứu vớt mạng sống của con....sao mẹ lại ngốc như vậy...mẹ thật ngốc....con nhớ mẹ lắm _ nước mắt Nó khẽ lăn trên má
Nó đã khóc đây là bộ dạng yếu đuối nhất của Nó, Hắn đã thấy, chuyện buồn của Nó anh đã nghe tất cả, anh muốn bước ra an ủi Nó, dỗ dành Nó, nhưng vẫn đôi chân không nghe lời anh, anh không hề biết Nó lại có nổi buồn lớn vậy, hằng ngày cô luôn lạnh lùng bất cần, một tiểu thư của một tập đoàn giàu có được nuông chiều hết mực, mà ai có thể biết sau lớp mặt nạ đó là một con người yếu đuối như bây giờ
Nó vội lau đi giọt nước mắt cố gắng gượng cười
- Sao con lại khóc nhỉ? mẹ không thích con khóc, con đã cãi lời mẹ rồi con xin lỗi, từ đây về sau con sẽ không rơi một giọt nước mắt nào nữa con hứa đấy
- Mẹ thích con hát phải hông? con hát mẹ nghe nhé?
________________End end________________