Đầu óc của Thẩm Mặc rối như tơ vò, ngơ ngác nhìn vào hư vô. Mặt cậu cắt không còn một giọt máu, cả người hơi lung lay như bị rút hết sức lực.
"Là lỗi của tôi...."
"Xin lỗi...."
"Là tôi...hại chết cậu ấy..."
Cậu trông như đang nói chuyện với Lục Thừa Vũ, nhưng ánh mắt lại không còn tiêu cự, chỉ vô thức lẩm bẩm. Cậu không thấy được gương mặt dần vặn vẹo tức giận của người đàn ông trước mặt, vì vậy nên khi nắm đấm rơi xuống người mình cũng không hề né đi.
Cậu dường như không cảm thấy đau đớn, đầu óc lại càng mơ hồ, cả động tác phản kháng cũng chẳng có. Tuy vậy cơ thể vẫn phản xạ với cơn đau, đau đến cuộn người lại, tư thế đang đứng không trụ nổi nữa, ngồi thẳng xuống dựa vào bên tường. Cậu muốn nghỉ ngơi chốc lát, chỉ dừa vào tường nghỉ một lát thôi, ấy mà Lục Thời Vũ lại không cho cậu toại nguyện.
Cổ áo Thẩm Mặc bị túm lấy lôi dậy.
Cậu đau lắm, cả người đều đau, đau đến nỗi không còn sức lực, chỉ có thể bị động mặc cho ai đó kéo lên, sau thì nằm vật ra cạnh tường. Cậu nghe thấy tiếng đấm tiếng đá đổ xuống người mình, rất vang, không biết có chiếc xương nào bị đánh gãy rồi không.
Nếu bị gãy xương sườn thì....sẽ phiền lắm.
Chờ đến khi bảo vệ lôi Lục Thừa Vũ lại, Thẩm Mặc đã không còn sức để gượng dậy.
Cậu co người nằm trên mặt đất, thở hổn hển như cá mắc cạn. Đại não lúc nãy rõ ràng đã chết lặng mà giờ đây lại nhờ một cái chớp mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ cơn đau, cậu cảm thấy thân mình như bị xe lửa cán qua, đã hấp hối song lại kéo về, cho cậu cảm nhận được đau đớn trước khi chết.
Bên tai loáng thoáng tiếng chửi rủa của Lục Thừa Vũ, cậu theo bản năng muốn trấn an đối phương, bảo hắn đừng giận nữa, nhưng chẳng thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bỗng nhiên Thẩm Mặc cảm thấy rất mệt.
Thật ra cũng không phải bỗng nhiên, mà có lẽ là bắt đầu từ ngày cậu rời khỏi Lục Thừa Vũ, cậu chưa từng có ngày nào thảnh thơi cả. Mệt mỏi kéo đến như bão lũ, cậu từ từ nhắm mắt lại, chỉ định nghỉ một chút, chỉ một chút thôi....
Nhưng mà cậu lại bị kéo dậy.
Cậu nghe được giọng Trịnh Văn Duệ, đối phương hình như đang cãi vã gì đó với Lục Thời Vũ, ồn đến mức cậu khó mà chìm vào giấc. Sau đó âm thanh kia nhích đến gần đây, cậu bị đỡ lên, người như không xương gắng gượng dựa vào người người kia.
"Thẩm Mặc...cậu không sao chứ? Anh ta đánh cậu chỗ nào rồi...tôi đưa cậu đi làm kiểm tra...." Giọng Trịnh Văn Duệ run rẩy, hắn dùng sức nâng Thẩm Mặc dậy, nhưng người nọ cả người mềm oặt xụi lên xụi xuống. Gò má Thẩm Mặc in hằn dấu tay đỏ chót, trên trán bị đập vào tường nên sưng phù lên. Thậm chí hắn không dám tưởng tượng vừa rồi đối phương rốt cuộc bị đánh tàn nhẫn đến mức nào, chỉ có thể nhỏ giọng kêu cậu.
Thẩm Mặc thấy vô cùng khó chịu.
Lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí, lúc vừa ngã xuống chưa hề có cảm giác gì, giờ đây bị ép buộc đứng dậy mới thấy đầu óc choáng váng như say xe. Dù vậy cậu biết lòng tốt của Trịnh Văn Duệ, nên cũng cố sức mở mắt ra.
Tầm nhìn là một mảnh mịt mù.
Cậu cảm thấy dường như có rất nhiều người bu xung quanh mình, nhưng không nhìn rõ, chỉ có thể phân biệt sắc trắng mơ hồ thông qua đồng phục bệnh viện. Trịnh Văn Duệ vẫn lải nhải liên tục bên tai, Thẩm Mặc rất muốn bảo hắn là mình không sao, nhưng mở miệng thở dốc lại không thể phát ra tiếng nào.
Bụng tự dưng đau nhói.
Thẩm Mặc nghe thoang thoảng được mùi máu.
Cậu tưởng là mình bị Lục Thừa Vũ đánh xịt máu mũi, vừa định lấy khăn giấy trong túi ra chậm sơ, thì miệng lại trào một búng máu tươi. Vừa đỏ chót vừa dính nhớp, máu tanh tưởi nhiễu xuống mặt đất, nhiễu xuống áo blouse trắng của cậu. Tất nhiên Trịnh Văn Duệ bị hù hết hồn, cả sức trong tay cũng vô thức buông lỏng.
Thẩm Mặc chậm rãi tuột xuống đất.
Cậu quỳ gối trên sàn nhà, nôn ra từng ngụm máu tươi, cứ như muốn ói hết toàn bộ máu trong cơ thể, không có dấu hiệu dừng lại. Máu tràn lan như đóa hoa nở rộ.
Cuối cùng Thẩm Mặc hôn mê bất tỉnh.
Cậu ngủ rất lâu, lâu đến mức không muốn tỉnh lại. Cậu mơ thấy mình ngồi đơn độc giữa biển hoa, xung quanh không một ai. Cậu có thể dùng hết sức chạy, chạy mệt thì nằm vật ra tại chỗ, đắm chìm trong hương hoa, hưởng thụ cơn gió nhè nhẹ vờn qua.
Không có giấc mơ nào hạnh phúc bằng lúc này.
Nhưng cậu vẫn phải tỉnh.
Tỉnh dậy trong phòng bệnh lạnh lẽo.
Y tá đang đo nhiệt độ cơ thể và huyết áp cho cậu, sao đó thông báo với chủ nhiệm. Trịnh Văn Duệ hớt hải chạy đến, còn xách theo cháo trắng vào thăm cậu. Thẩm Mặc nói cảm ơn, cậu không hé răng lời nào về chuyện vừa xảy ra, chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, nhấp từng ngụm cháo nhỏ.
Tiếc là chén cháo chỉ vừa vơi đi non nửa thì có vài cảnh sát bước vào phòng bệnh.
Bọn họ yêu cầu Thẩm Mặc đến Cục Cảnh Sát một chuyến, ngay cả thời gian để uống cho xong chén cháo cũng chẳng có, chỉ có thể vội vàng tra tay vào còng. Trịnh Văn Duệ tức đến run người, trưởng khoa vội vã chạy đến muốn can thiệp.
Nhưng cảnh sát nào có cho ai ngoảnh đầu lại bao giờ.
Thẩm Mặc bị kéo xuống giường, đến quần áo còn chưa kịp thay đã bị còng tay như phạm nhận rồi áp giải khỏi phòng bệnh. Bệnh nhân phòng khác và người nhà đều tò mò lẫn bất an mà dõi theo nhìn, không phải cậu không nhận thấy những ánh mắt kia, mà cậu thật sự không còn sức để phân bua gì nữa.
Cậu chỉ khoác mỗi bồ đồ bệnh nhân mỏng manh, gió lạnh thổi vào buốt đến tận xương, mắt chẳng thể mở lên nổi. Gần như là bị vừa xô vừa đẩy ra khỏi cửa bệnh viện, phóng viên không biết từ đâu vác theo máy ảnh kéo đến quay chụp liên hồi, thậm chí còn có micro chìa ra trước mặt cậu, tựa như súng liên thanh bắn ra hàng tá câu hỏi.
Mọi chuyện đều được phơi bày ra ánh sáng.
Thẩm Mặc chưa kịp trả lời bất kỳ câu nào đã bị đẩy mạnh vào trong xe cảnh sát.
Đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh hẳn nên chưa kịp suy nghĩ cẩn thận lại căn nguyên sự việc. Trước đây không phải bệnh viện không có sự cố về khám chữa bệnh, nhưng tình trạng như giải phạm nhân đi tra khảo như này thì là lần đầu tiên. Cậu còn tưởng vụ lần này chỉ bị lưu vào hồ sơ điều tra sơ suất trong y tế, vậy mà chưa phản kháng được gì đã bị đẩy khỏi xe.
Điều bất ngờ nữa là, cậu thấy Lục Thừa Vũ ngay tại cửa cục cảnh sát.
Người đã từng xích mích với cậu đang đứng đó, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thù hận. Sắc mặt hắn hơi tái xanh, mắt thì đen thăm thẳm, râu ria còn không cạo, chắc chắn là chưa nghỉ ngơi kể từ ngày ấy.
Bỗng Thẩm Mặc cảm thấy ớn lạnh hết cả người.
Cậu mơ màng nhìn Lục Thừa Vũ bước đến trước mặt mình, há miệng thở dốc lại không biết nên nói gì bây giờ. Đối phương phát ra một tiếng cười lạnh, ném tàn thuốc xuống đất, dùng mùi chân đay nghiến mạnh bạo.
"Cậu hận Lục An đến vậy à?" Ánh mắt hắn tựa như lưỡi dao cứa mạnh vào thân thể của Thẩm Mặc.
"Tôi....không có...." Thẩm Mặc ngước mắt lên nhìn, cuối cùng cũng bật ra âm thanh khàn đặc.
"Vậy tại sao cậu lại hại chết em ấy hả?!" hơi thở của Lục Thừa Vũ trở nên nặng nề, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, muốn tìm kiếm chút nào đó áy náy hay bất an trên gương mặt kia. Hắn không thể tin được mình chỉ mới rời đi chốc lát thôi, mà Lục An từ một người sống sờ sờ kia đã biến thành thi thể lạnh băng. Hắn không muốn nghi ngờ Thẩm Mặc, nhưng biểu hiện của đối phương từ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật đã chứng minh tất cả rồi.....
Lục An của hắn bị hại chết.
Thẩm Mặc mờ mịt nhìn hắn, hồi lâu sau mới cúi thấp đầu, lẩm bẩm một câu "Thật sự xin lỗi".
Đúng là cậu đã hại Lục An vong mạng.
Trong mắt Lục Thừa Vũ, những gì Thẩm Mặc thể hiện ra lúc này đồng nghĩa với cam chịu, người đàn ông ấy kìm nén cơn giận đến siết chặt tay để không phải vung nắm đấm lên người Thẩm Mặc một lần nữa. Hắn không biết mình đang tức tối điều gì, rõ ràng là hận đến mức muốn Thẩm Mặc trả mạng lại cho Lục An ngay lập tức, rồi lại hy vọng cậu phủ nhận hết mọi chuyện, chỉ cần nói một câu thôi là được....
Nhưng Thẩm Mặc chỉ nói một câu thật sự xin lỗi.
Hơi thở của Lục Thừa Vũ lại trở nên hỗn loạn.
Hắn muốn giữ chặt Thẩm Mặc lại, hỏi cậu rốt cuộc chuyện là như thế nào, tuy nhiên nơi này không cho phép hắn làm xằng làm bậy. Tự nhiên hắn có chút hối hận sao lại tìm đến cảnh sát làm chi, có điều nếu đã lỡ vậy thì không cần thay đổi gì nữa.
Lục Thừa Vũ liếc nhìn viên cảnh sát bên cạnh.
Thẩm Mặc gần như bị đẩy vào trong ngay lập tức, có lẽ cậu còn chưa kịp phản ứng, xém chút là ngã lăn ra đất. Viên cảnh sát quát to một tiếng, rồi lôi cậu dậy, lảo đảo đi về hướng cục cảnh sát.
- Hết chương -