Edit: Hiền | Beta: Thụy
-
Lục Thừa Vũ ngủ một giấc đến tận trưa.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa chiếu lên mặt hắn, hắn khó chịu khịt mũi, nhắm mắt lại ôm chặt lấy "Thẩm Mặc" ở trong vòng tay mình. Bởi vì đêm qua triền miên mà cơ thể hắn cảm thấy thoả mãn không thôi, hắn lại xoa chỗ này chỗ kia một chút rồi mới hài lòng chợp mắt thêm chốc nữa.
Nhưng có lẽ là vì ý thức đã trở lại, hắn cảm thấy có hơi kỳ lạ, bởi lẽ thứ mà tay hắn sờ đến không phải cảm giác mịn màng của da thịt mà lại hơi thô ráp. Lục Thừa Vũ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng siết chặt cánh tay "Thẩm Mặc"...
Hắn đột nhiên mở mắt ra.
Trước mặt không có Thẩm Mặc, mà chỉ có một đống chăn bông lộn xộn bị hắn kẹp ở giữa chân, vẫn còn dính lại đủ thứ linh tinh của đêm qua. Sự kiều diễm còn sót lại trong não hắn biến mất lập tức, Lục Thừa Vũ đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường, xụ mặt cao giọng gọi Thẩm Mặc một tiếng.
Tất nhiên là không có bất cứ lời hồi đáp nào.
Sắc mặt của người đàn ông trở nên xấu đi rất nhiều, hắn quay đầu nhìn về phía đầu giường, quả nhiên quần áo của người kia đã không còn nữa. Môi hắn mím chặt lại, hắn vén chăn bước ra khỏi giường, cũng chẳng thèm mặc quần áo mà đi chân trần bước ra khỏi phòng ngủ như không hề cảm thấy lạnh chút nào. Miệng hắn không ngừng gọi tên của Thẩm Mặc, hắn vẫn có chút mong chờ rằng người kia sẽ không rời đi, cậu vẫn đang đeo tạp dề ở trong bếp nấu món gì đó cho hắn... Dù gì thì đây cũng là ngôi nhà mà bọn họ đã sống cùng nhau trong ba năm. Nhưng mà đến khi hắn mở cửa tất cả các phòng ra rồi nhìn lại lần nữa, cuối cùng vẻ mặt của Lục Thừa Vũ càng trở nên ảm đạm hơn.
Thẩm Mặc đã đi thật rồi.
Hắn khó chịu khẽ chửi một tiếng, hắn thầm nghĩ lần sau khi gặp lại Thẩm Mặc thì nhất định phải giữ cậu ấy lại, nhất định không bao giờ buông tay. Điều hòa được bật lên, hắn thản nhiên mặc áo choàng tắm rồi ngồi xuống ghế sô pha. Rút điếu thuốc từ trong hộp ra, lúc sắp bật lửa, Lục Thừa Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện ba của Thẩm Mặc bị bệnh.
Nếu cậu ấy định đi thăm ba mình... thì hắn cũng có thể hiểu được một chút.
Hắn lại không khỏi nghĩ đến mẹ của Thẩm Mặc, Lục Thừa Vũ im lặng cầm điếu thuốc, một lúc lâu sau nhét điếu thuốc lại vào hộp. Trong tiềm thức của hắn vẫn coi Thẩm Mặc như một món đồ chơi, cho dù bây giờ hắn đã ý thức được tầm quan trọng của đối phương, nhưng cũng chỉ là một tình nhân có địa vị không ngang hàng mà thôi. Hắn tự an ủi bản thân mình vì trước sau gì cũng đã đền bù cho cậu vạn, nếu Thẩm Mặc muốn thêm một ít nữa cũng không phải không được...
Chưa kể Thẩm Mặc chắc cũng không biết chính hắn là người đã khiến cậu phải vào đồn cảnh sát.
Lục Thừa Vũ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng vơi đi đôi chút.
Hắn đứng dậy, đầu tiên đi đến phòng bếp rót một ly nước lạnh uống, kế đó lại đi vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, thay vì thu dọn đống lộn xộn ở trong phòng ngủ thì hắn lại đi báo cho người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp vào buổi chiều. Mặc dù việc của công ty rất bận rộn, nhưng dù sao cũng đã gần xế chiều. Hắn mở laptop ra rồi giải quyết công việc của công ty tại bàn trà.
Lúc chuông cửa vang lên, Lục Thừa Vũ cứ tưởng rằng đó là Thẩm Mặc.
Hắn sững sờ một lúc, tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều, dứt khoát đóng máy tính lại, vội vàng đi mở cửa. Hắn định gọi tên của đối phương theo bản năng, có điều người đứng ở ngoài cửa lại không phải là Thẩm Mặc.
Hắn khẽ nhíu mày, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông mặc quân phục.
Người đàn ông này rất cao, còn cao hơn cả Lục Thừa Vũ một ít, hẳn phải tầm m mấy. Gã trông rất rắn rỏi, có thể nhìn thấy hình dáng cơ bắp phát triển qua lớp quần áo. Thấy người mở cửa cho mình không phải là Lục An, trong mắt của người đàn ông xẹt qua một tia thất vọng, song người đàn ông nọ nhanh chóng khôi phục khuôn mặt vô cảm của mình rồi thấp giọng hỏi:
"Anh có phải là Lục Thừa Vũ không?"
Sắc mặt của Lục Thừa Vũ vẫn rất cảnh giác, hắn trả lời: "Phải", nhưng không mở rộng cửa cho người đàn ông kia vào.
Nhưng người nọ không để tâm.
Trên khuôn mặt cứng ngắc ban đầu của người đàn ông hiện lên nụ cười, gã đưa tay đến trước mặt Lục Thừa Dư, nghiêm túc tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Triệu Phong. Vì nguyên nhân đặc biệt mà tôi không thể chăm sóc cho Tiểu An. Cảm ơn anh đã chăm sóc cho em ấy trong suốt thời gian qua. "
Lời nói của Triệu Phong vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị, có lẽ là do thói quen đã hình thành khi ở trong quân đội. Khi hai chữ "Tiểu An" được nói ra, nét mặt của gã trở nên dịu dàng hơn, giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn.
"Tiểu An nói với tôi tạm thời em ấy sẽ ở lại đây, tôi đến đây đón em ấy về nhà."
Hắn không ngờ rằng tên người đàn ông đột ngột biến mất không liên lạc được lại xuất hiện vào lúc này, trong nhất thời hắn trở tay không kịp, không biết phải nói thế nào.
Triệu Phong vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt gã hướng về phía sau cánh cửa một chút, mong đợi cậu thiếu niên đáng yêu kia sẽ nhảy ra, hít một hơi thật sâu đầy ngạc nhiên rồi nhào tới nhiệt tình ôm lấy gã. Gã không phải là tự nguyện rời đi, nhưng cái tên cấp trên lại có đam mê đột nhiên kéo người đi làm nhiệm vụ, mặc cho gã có chửi bới thế nào thì anh ta cũng không cho gã bất kỳ cơ hội nào để truyền tin về.
Tất cả các thiết bị liên lạc đều bị tịch thu, mãi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, gã mới nhìn thấy những dòng tin nhắn mà Lục An đã gửi cho mình. Triệu Phong cẩn thận đọc kỹ mọi thứ, gã tinh ý nhận ra ngày cuối cùng gửi tin nhắn cách đây hơn mười ngày, nên nhanh chóng bấm điện thoại gọi qua.
Nhưng điện thoại di động lại tắt.
Gã vội vàng nộp đơn từ chức, chặn tất cả số điện thoại của đồng đội và cấp trên rồi nhanh chóng lái xe đến địa chỉ mà Lục An đã nói với gã - là chỗ của Lục Thừa Vũ. Trong lòng gã có chút gì đó không yên, dù vậy thì nỗi mong chờ được gặp người yêu càng chiếm nhiều hơn. Thấy Lục Thừa Vũ không lên tiếng, gã thu tay lại, rồi thúc giục nói: "Tiểu An có ở đây không?"
Vẻ mặt của Lục Thừa Vũ trở nên khó coi, hắn muốn hỏi tại sao sau khi Lục An mang thai Triệu Phong lại biến mất lâu như vậy. Nghĩ đến việc Lục An đã ra đi, hắn mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì. Cửa mở ra, hắn ra hiệu cho Triệu Phong đi vào, nhưng không có ý định chiêu đãi gì, cứ đi thẳng đến sô pha rồi ngồi xuống.
Triệu Phong bắt đầu đi tìm Lục An.
Gã cho rằng Lục An còn đang ngủ ở trong phòng, dù sao đang mang thai thì ham ngủ một chút cũng là chuyện bình thường, thế nên gã liếc qua cửa phòng ngủ trống không. Lục Thừa Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng gọi tên Triệu Phong.
"Cậu ngồi xuống trước đi."
Lúc này Triệu Phong cũng nhận ra được sự kỳ lạ của Lục Thừa Vũ, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, bước tới sô pha ngồi thẳng lưng. Hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, thậm chí lưng gã cũng không dựa vào cái đệm phía sau.
"Có phải Tiểu An không ở đây không?"
Gã cau mày nghi ngờ.
Lục Thừa Vũ hít một hơi thật sâu, hắn không muốn nhìn thấy người đàn ông đã phụ bạc Lục An, hắn cũng không muốn biết tại sao kể từ khi Lục An mang thai mà gã lại đột nhiên biến mất. Nếu không phải vì đứa bé trong bụng của Lục An, có lẽ ngay cả cửa hắn cũng không để cho gã bước vào...
"Cậu biết chuyện em ấy mang thai không?"
"Tôi biết."
Triệu Phong nghiêm túc gật đầu. Gã vốn định phải chịu trách nhiệm với Lục An đến cùng, nhưng bây giờ lại có thể có thêm máu mủ của hai người, điều này càng khiến gã kinh ngạc. Gã phải thừa nhận rằng tim gã đã lỡ nhịp ngay khi nhìn thấy tin nhắn ấy, gã kích động như một đứa trẻ ngốc nghếch lúc nửa đêm. Nhưng cùng lúc đó, cảm giác tội lỗi khi không chăm sóc người yêu khi đang mang bầu ngày càng được khắc sâu hơn.
Gã đã bỏ lỡ Lục An lúc mang thai sáu tháng, song cả đời sau này Lục An gã nhất định sẽ luôn bên cạnh.
Sắc mặt của Lục Thừa Vũ cũng không tốt lên được vì câu trả lời của gã, mà hơi thở của hắn càng trở nên nặng nề hơn. Lồng ngực không ngừng phập phồng, hắn kiềm chế xúc động muốn xông lên hung hăng đánh người này, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng:
"Tôi không muốn biết vì sao cậu lại đột ngột biến mất mấy tháng nay... Cậu không cần phải giải thích với tôi làm gì, nếu cậu không phải là ba của đứa trẻ trong bụng tiểu An thì hôm nay tôi cũng sẽ không cho cậu bước vào..." Giọng nói của hắn lạnh lùng, ánh mắt căm hận nhìn thẳng vào người người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trước mặt, "Vào ngày mồng ba tháng giêng, em ấy bị tai nạn xe cộ."
"Hôm đó tôi về nhà, đã dặn dò kĩ với em ấy là không được đi ra ngoài. Nhưng em ấy nhất quyết đòi đi mua quà cho cậu, cho nên em ấy tự mình đi, chưa kịp lái xe đã bị một chiếc taxi quệt vào, bắp chân và chân phải bị gãy xương."
Triệu Phong khẽ "Ừ" một tiếng.
Trong tin nhắn của Lục An gửi cho gã có tức giận nói về chuyện này, lúc biết đứa bé không gặp nguy hiểm gì lại vui mừng chạy đến báo tin vui cho gã. Có lẽ là do từ nhỏ chưa từng nhập viện nên ngày đó Lục An nhắn đến rất nhiều tin, đến cả bác sĩ và y tá cũng phải nhắc đến một lần.
"Cậu có biết không?"
"Tiểu An đã nói với tôi trong tin nhắn." Triệu Phong gật đầu, nhưng Lục Thừa Vũ vừa nghe xong lại cười khẩy một tiếng.
"Sau đó không có tin nhắn nào nữa, đúng không?"
"Phải..." Triệu Phong nhíu mày, có hơi thắc mắc tại sao Lục Thừa Vũ lại biết, nhưng trực giác mách bảo gã chắc cũng không phải chuyện gì tốt. Nỗi lo trong lòng càng lúc càng tăng cao, dường như là một lời nhắc nhở khiến tim gã đập thình thịch. Nhưng dáng ngồi của người đàn ông vẫn thẳng tắp, yên lặng chờ đối phương nói tiếp.
Lục Thừa Vũ bất chợt đứng lên.
Hắn nhìn chằm chằm Triệu Phong, hơi thở trở nên nặng nề. Bàn tay dùng sức nắm chặt lại, gân xanh cũng nổi hết lên.
"Muốn biết tại sao không?" Trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười nhẹ, nhưng giây tiếp theo liền rống lên như điên, giọng nói cũng hóa nghẹn ngào: "Em ấy chết rồi! Tiểu An chết rồi! Bị tắc mạch mỡ mà chết rồi! Bây giờ mày quay lại thì có ích gì! Một tháng trước khi mày quay lại! Trước khi chết em ấy vẫn nhắn tin cho mày! Mày đã bao giờ trả lời em ấy dù chỉ một chữ nào chưa?!"
- Hết chương -
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này viết khá lâu...Tôi cảm thấy tâm lý công kích của tên cặn bã này khá hấp dẫn, thật ra hắn vẫn cảm thấy chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết chuyện của Thẩm Mặc. Mặc dù nhận ra là mình thích đối phương, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ đến vấn đề chịu trách nhiệm gì cả. Bởi vì hắn giàu nên hắn thích làm gì thì làm thôi.
Tương lai quỳ sầu riêng là chuyện sớm muộn.
(...)