Vô Ái Thừa Hoan

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hiền | Beta: Mina

Mấy tài liệu cơ bản hắn đều đã mang theo, thậm chí không cần Thẩm Trạch Hiên tự mình đi ra ngoài, việc chuyển trường học cũng đã được xác định, chỉ cần làm một chút thủ tục kiểm tra sức khỏe là có thể nhập học. Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Lục Thừa Vũ bước vào phòng nói vài câu với Thẩm Mặc nhưng không biết người đang nằm nhắm mắt ở trên giường có nghe được gì hay không. Sắc trời dần chuyển sang hoàng hôn, dĩ nhiên là hắn cũng không thể đến công ty được nữa, vì vậy hắn đưa Thẩm Trạch Hiên đi siêu thị mua rất nhiều thứ về. Có đồ ăn vặt cho đứa nhóc, cũng một ít đồ đặc biệt mua về để bồi bổ cho Thẩm Mặc.

Người đàn ông bận rộn ở trong phòng bếp một hồi lâu, cuối cùng cũng hầm xong một nồi cháo sò điệp tôm cùng với nấm hương theo công thức trên mạng. Ba năm trở lại đây, tuy rằng người nấu cơm trong nhà đa số là Thẩm Mặc nhưng có lúc Lục Thừa Vũ rảnh rỗi cũng không ngại vào bếp, thế nên tay nghề cũng không tính quá tệ. Nồi cháo được hầm cho đến thơm ngọt mềm mịn, ngay cả Thẩm Trạch Hiên cũng không nhịn được mà ăn sạch hai bát.

Nhưng có lẽ là do bệnh chưa khỏi hẳn, dù đã được gọi ngồi dậy nhưng Thẩm Mặc vẫn không muốn ăn uống gì. Sự xuất hiện của bát cháo làm cậu nghĩ tới những thứ khác, dạ dày lại càng thêm cồn cào hơn. Cậu miễn cưỡng múc mấy muỗng cháo, nhưng cơn buồn nôn làm môi cậu run lên không ngừng, cứ liên tục lắc đầu từ chối. Lục Thừa Vũ cũng không đành lòng ép cậu nữa, đành hôn lên giữa hai đầu lông mày cậu rồi bưng bát cháo còn thừa ra khỏi phòng.

Hắn cứ nghĩ rằng sau một đêm thì bệnh tình của người kia sẽ tốt hơn đôi chút, rõ ràng đã ghém lại hết những góc chăn đến một khe hở cũng không có, rõ ràng hắn vẫn luôn ở dùng cơ thể ấm áp để ủ ấm tay chân lạnh cóng của người kia, nhưng sáng sớm ngày hôm sau tinh thần của Thẩm Mặc vẫn cứ uể oải, ngay cả việc rửa mặt cũng do Lục Thừa Vũ bưng chậu nước đi vào giúp cậu rửa. Dù không còn sức để xuống giường, nhưng cậu vẫn muốn cùng Thẩm Trạch Hiên đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, cố gắng hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người ba, nhưng yêu cầu như vậy tất nhiên sẽ bị Lục Thừa Vũ và Thẩm Trạch Hiên bác bỏ.

Cậu buộc phải ở nhà và tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi, trong khi Thẩm Trạch Hiên được Lục Thừa Vũ tự mình đưa đến bệnh viện. Hạng mục kiểm tra cũng không nhiều, dù sao cũng chỉ là một bài kiểm tra sức khỏe đơn giản để nhập học mà thôi. Nhưng khi chụp X – quang phổi, bác sĩ cảm thấy có cái gì đó là lạ nên đã yêu cầu đi siêu âm tim đồ.

Lúc này sắc mặt Thẩm Trạch Hiên đã trắng bệch.

Nhưng Lục Thừa Vũ không để ý đến cậu ta nhiều nên cũng không phát hiện ra, sau khi thanh toán phí xong thì dẫn cậu ta đi đến phòng siêu âm tim. Cậu nhóc cứng nhắc nằm xuống bên giường, tùy ý để bác sĩ cầm dụng cụ bôi thuốc mỡ trong suốt lên ngực của mình kiểm tra. Sắc mặt cậu ta càng ngày càng xấu đi, đến khi thấy bác sĩ nhíu chặt lông mày thì sắc mặt của cậu ta đã hoàn toàn xám lại.

DCM, bệnh cơ tim giãn.

(Bệnh cơ tim giãn (Dilated cardiomyopathy – DCM) là tình trạng tim trở nên to và không thể bơm máu hiệu quả. Các triệu chứng khác nhau từ không có cảm giác mệt mỏi, sưng chân và khó thở. Bệnh này cũng có thể dẫn đến đau ngực hoặc ngất xỉu. Các biến chứng có thể bao gồm suy tim, bệnh van tim hoặc nhịp tim không đều.)

Nguyên nhân chết… của cha cậu ta.

Chỉ nói đơn giản về tiền sử gia đình, bác sĩ liền lộ ra biểu cảm thấu hiểu. Bệnh cơ tim giãn đúng thật là có tỷ lệ di truyền nhất định, mặc dù còn cần làm thêm một ít loại kiểm tra khác để loại trừ nguyên nhân bệnh, nhưng đối với một gia đình có tiền sử bệnh mà nói thì việc mắc DCM có khả năng rất lớn.

Lục Thừa Vũ không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn biểu hiện của bác sĩ và nhóc ranh kia thì biết được đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Thật ra hắn cũng không thèm để ý đến việc Thẩm Trạch Hiên sống hay chết, nhưng vì Thẩm Mặc, hắn cũng không ngại dùng tiền để điều trị cho đối phương. Nhưng mà lúc này, bác sĩ thở dài một tiếng bất lực.

Đối với bệnh cơ tim giãn, trước mắt thì hiện nay chỉ có phương pháp ghép tim mà thôi.

Thực tế cũng không khó để tìm một trái tim thích hợp, suy cho cùng bây giờ số lượng người hiến tạng tăng lên rất nhiều, nhưng ghép tạng ít nhất phải đảm bảo vấn đề bài xích của cơ thể mới có thể yên tâm ghép tim.

Có điều Thẩm Trạch Hiên lại có nhóm máu Rh âm tính rất hiếm.

Nghe đến đây, mọi chuyện đã rất rõ ràng, biểu cảm của Lục Thừa Vũ cũng nghiêm túc hơn. Hắn không lập tức gọi điện thoại nói chuyện này cho Thẩm Mặc, mà lôi tên nhãi ranh này đi làm một loạt các loại kiểm tra khác. Tay hai người nắm chặt, thế mà Thẩm Trạch Hiên lại không giãy ra chút nào, ý thức hoảng hốt bị túm đi cả một đường.

Kết quả cần phải đợi một lát, giữa trưa hai người cùng ăn cơm ở một quán nhỏ bên cạnh bệnh viện. Tên thanh niên này từ trước đến nay vốn là người có thể ăn rất nhiều nhưng lúc này lại cầm bát không nhúc nhích, nếu người trước mặt không phải là Lục Thừa Vũ thì chỉ sợ đã ôm bát mà khóc oà lên rồi.

Đương nhiên bây giờ không thể báo cáo đến cho trường được.

Khi tất cả báo cáo kết quả kiểm tra đưa ra, không cần Lục Thừa Vũ gọi điện thoại liên hệ thì đã có một nhóm chuyên gia vội vàng chạy tới, đứng xung quanh hai người gần như vây kín bốn phía, vẻ mặt nghiêm trọng giải thích một lượt từ đầu tới đuôi về căn bệnh.

Đến khi người đàn ông đưa cậu nhóc trở về thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Bước chân của Thẩm Trạch Hiên dường như nặng nề hơn so với lúc sáng sớm rời đi không ít, cậu ta sững sờ nhìn người đàn ông cầm chìa khóa mở cửa. Cửa bị đẩy ra, thế mà Thẩm Mặc lại đứng ở ngay trước cửa, khoác trên người cái áo len lẳng lặng nhìn bọn họ. Nhưng mà chưa kịp nói gì, tên nhóc trước mặt đã bắt đầu rơi lệ.

“Ba ơi… Ba ơi…” Cậu ta còn chưa thay giày đã ôm lấy Thẩm Mặc, cứ thế khóc rống lên như muốn trút hết sự sợ hãi và lo lắng. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, khi đối mặt cái chết thì theo tự nhiên vẫn cảm thấy sợ hãi, mà cậu ta lại chứng kiến tất cả quá trình cha mình từ lúc phát bệnh cho đến khi mất đi.

Máu Rh âm tính, muốn đi tìm một trái tim… Cơ bản là không có khả năng đó.

Thẩm Mặc có hơi hoảng, nhưng lại nhanh chóng duỗi tay ra ôm lấy cậu nhóc, nhẹ nhàng vỗ về. Cậu bối rối và khó hiểu nhìn về phía Lục Thừa Vũ, mà người đàn ông lại thở dài một tiếng rồi đưa chiếc túi đang cầm trong tay qua.

“Làm sao vậy… Có chuyện gì xảy ra sao? Hay là không thích ứng được với trường học hả…”

“Em xem một chút đi”, Lục Thừa Vũ lại thở dài một tiếng, khom lưng xuống thay giày sau đó đóng cửa lại.

Đó là túi nhựa chuyên dụng đựng hình ảnh báo cáo của bệnh viện, thậm chí bên trên còn viết cả tên bệnh viện và địa chỉ. Phút chốc lòng Thẩm Mặc chùng xuống, cậu cầm lấy cái túi nhét đầy trang giấy xét nghiệm và phim chụp, nhưng cậu không mở ra ngay, thay vào đó là ôm chặt đứa nhỏ vào lồng ngực, vùi mặt vào tóc cậu ta như đang cầu nguyện.

“Trạch Hiên… Đừng khóc… Không khóc…”

Vạt áo trước ngực nhanh chóng đã thấm ướt bằng nước mắt, dường như Thẩm Trạch Hiên dùng hết sức lực của mình để ôm chặt Thẩm Mặc, làm cậu có chút không hiểu. Nhưng mà dù có như thế, cậu vẫn không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve lưng người kia, nỗ lực trấn an cảm xúc của cậu ta.

“Ba ơi… Ba ơi…”, kèm theo tiếng khóc nức nở là tiếng gọi không ngừng, không biết người đang được gọi là người cha đã mất sớm hay là Thẩm Mặc ở trước mặt. Cậu nhóc khóc đến mức không thở nổi, có lẽ là do yếu tố tâm lý trong việc vừa rồi ảnh hưởng, tuy chưa đến giai đoạn nghiêm trọng nhưng cậu ta lại cảm thấy tim của mình đập rất nhanh, dường như giây tiếp theo sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa.

Thẩm Mặc thật sự không biết phải làm gì mới ổn.

Dù không có tình cảm gì đối với Lục Thừa Vũ, thế nhưng điều mà cậu có thể làm lúc này là nhìn về phía người đó để xin giúp đỡ. Người đàn ông cởi cà vạt xuống, phát ra tiếng thở dài lần thứ ba sau khi bước vào cửa. Hắn thậm chí không chê nhãi ranh kia mà vươn tay ra từ bên cạnh ôm lấy hai người.

Cả ba người tựa đầu vào nhau.

Thẩm Trạch Hiên vẫn còn đang khóc, Thẩm Mặc không còn cách nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu ta. Lục Thừa Vũ cốc nhẹ một cái lên trán cậu ta, nhẹ giọng an ủi cậu nhóc:

“Cậu đừng sợ…… Bây giờ vẫn rất sớm, nhất định sẽ có biện pháp thôi.”

Hắn cũng không thể thề rằng mình có thể tìm được một trái tim thích hợp nên chỉ có thể nói như thế. Nhưng ai cũng nghe được chút hy vọng mong manh trong đó, cậu nhóc không chỉ không được trấn an, ngược lại nước mắt trào ra càng mãnh liệt hơn. Thẩm Mặc thật sự không còn lời nào để nói, nhưng mà cậu còn đang ôm thằng bé trong lòng nên không có cách nào mở cái túi kia ra xem.

“Lục Thừa Vũ… Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt của người đàn ông hiện lên vẻ nghiêm trọng, thậm chí cả đầu lông mày cũng khẽ nhíu lại. Hắn trước tiên duỗi tay khẽ vuốt ve Thẩm Mặc, sau đó cúi đầu, thở dài bất lực nói:

“Hôm nay… Đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ… Phát hiện ra bệnh cơ tim giãn”. Dứt lời, hắn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ chuyện này khó giải quyết đến mức nào.

Thẩm Mặc ngơ ngẩn mở to mắt, dù công việc trước đây của cậu không liên quan đến tim nhưng lúc còn đi học cậu cũng từng đi thực tập ở các bộ phận tương tự. Choáng váng trong giây lát, những ký ức tương tự trong đầu không ngừng hiện lên. Tay cậu run lên, ngay cả bàn tay đang khẽ vuốt ve cũng ngừng lại.

“Bệnh cơ tim… giãn sao…”

Cậu thanh niên trong lòng cậu đã dần bình tĩnh lại, cậu ta hít hít cái mũi, rõ ràng đôi mắt còn sưng đỏ, giọng nói vẫn khàn khàn, nhưng chỉ muốn làm ra dáng vẻ căm ghét hận thù.

“Bọn họ không nói cho anh biết sao?”

“Nói cái gì…?” Thẩm Mặc còn choáng váng.

“Bọn họ không nói cho ba biết ba ruột của con chết vì căn bệnh này sao!” Nước mắt từ trong hốc mắt lại chảy xuống cuồn cuộn, Thẩm Trạch Hiên mím chặt môi, chậm rãi buông cánh tay đang ôm Thẩm Mặc ra, sau đó lại lui về phía sau mấy bước, “Bọn họ đều nói con sẽ di truyền… Bọn họ đều nói con sẽ phải chết lúc hai mươi hoặc ba mươi tuổi… Cho nên bọn họ đều muốn đuổi con đi…”

“Bây giờ thì ba đã biết rồi đấy, con cũng thật sự bị di truyền rồi, thậm chí còn sớm hơn so với ba của con… Nói không chừng chưa đến hai mươi tuổi con sẽ phải chết… Ngay cả khi dùng phương pháp ghép tim để trị thì cũng có ích lợi gì? Nhóm máu của con là Rh âm tính … Sao có thể tìm được chứ…”

“Bây giờ ba cũng muốn đuổi con đi, đúng không?”

Dù cố gắng đến đâu, nước mắt vẫn không thể kìm chế được mà rơi xuống. Hai má đã hoàn toàn ướt đẫm, dường như thiếu niên lại biến về bộ dáng gai góc ban đầu, cậu ta trừng mắt đối phương, cho dù biết rõ kết cục của bản thân cũng sẽ bị ruồng bỏ, nhưng tận sâu dưới đáy lòng cậu ta như vẫn còn muốn níu kéo điều gì đó…

Chỉ cần lắc đầu là được… Chỉ cần làm bộ an ủi vài câu là được…

Thẩm Mặc vẫn ngơ ngẩn đứng ở đó.

Não của cậu vẫn không thể tiếp thu sự thật, rõ ràng trước đó bản thân mình khi phát hiện ra ung thư gan cũng không có phản ứng gì, nhưng sau khi nghe chuyện thằng nhóc bị di truyền bệnh DCM, cậu lại như sét đánh giữa trời quang, cả tứ chi đều cứng đờ lại. Dường như cậu đã mất kiểm soát cơ thể mình, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ không nhúc nhích.

Môi của Thẩm Trạch Hiên đã hoàn toàn mím lại.

Nước mắt lưng tròng rơi xuống, cậu ta đột ngột xoay người lại, chuẩn bị mở cửa bỏ chạy. Lục Thừa Vũ hét lên một tiếng, lập tức làm Thẩm Mặc bừng tỉnh.

“Trạch Hiên!”

Cậu vội vàng chạy lại, ôm chặt lấy thiếu niên.

Rõ ràng cậu cũng không phải cha ruột của đứa nhóc, mặc dù mới tiếp xúc có ba ngày, nhưng lại chưa bao giờ có suy nghĩ vứt bỏ cả. Lúc này chóp mũi cũng trở nên chua xót, cậu dùng hết sức lực toàn thân để cản đứa nhóc chuẩn bị chạy đi, nghẹn ngào vài tiếng sau mới khàn khàn nói: “Ba sẽ không đuổi con đi… Sao ba lại có thể đuổi con đi chứ… Đứa nhỏ ngốc…”

“Ba là ba của con mà…”

Người ở trong lồng ngực cậu run rẩy một lúc, sau đó đột ngột quay người lại, phát ra tiếng khóc còn lớn hơn cả lúc trước. Cậu ta như đã không còn sức lực để đứng thẳng được nữa, vừa xoay người liền ngã xuống đất. Thẩm Mặc rưng rưng nước mắt không ngừng rơi xuống, cúi người ôm lấy cậu ta, hai cha con cứ thế ôm nhau mà nước mắt lưng tròng.

Ngay cả Lục Thừa Vũ đang đứng ở bên cạnh cũng không nhịn được đưa tay lên lau nước mắt.

– Hết chương –

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio