Edit: Tử Hoa |Beta: Mina
–
Nửa tháng sau, Lục Thừa Vũ được bác sĩ đồng ý cho xuất viện.
Trong khoảng thời gian hắn nằm viện, sẽ có lúc Thẩm Mặc về nhà lấy chút đồ, quét dọn sơ sơ chỗ ở của hắn. Nhưng dù gì cũng đã nửa tháng không có người ở, vừa mở cửa đã thấy ngột ngạt. Ngôi nhà bỏ trống đã lâu, đồ đạc bên trong đều phủ toàn bụi bặm, dù bên ngoài trời vẫn đang rất sáng sủa nhưng khi bước vào cả ba người đều cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Đặt cái túi đựng quần áo trong tay xuống, Thẩm Mặc mở tủ giày ra lấy ra ba đôi dép lê đặt dưới đất. Thẩm Trạch Hiên cũng để mấy cái túi đồ trong tay xuống, nhanh chóng mang dép lê đi vào mở tất cả các cửa sổ để cho thông thoáng.
Lục Thừa Vũ thì vẫn đang chậm chạp ngồi thay giày ở băng ghế.
Bây giờ hành động cúi người đối với hắn mà nói cũng không thoải mái gì, dù sao vết thương của hắn trước kia bị rạch toát ra từ ngực dài xuống đến bụng, không thể nào bình phục được trong thời gian ngắn. Sắc mặt hắn bỗng tái đi vì đau đớn do chỗ vết thương đột ngột co thắt, người đàn ông này đang muốn vươn tay cởi bỏ dây giày thì chợt thấy Thẩm Mặc ngồi xổm trước mặt hắn.
“Anh ngồi yên… đừng lộn xộn.” Giọng nói toát ra vẻ lạnh nhạt, cậu cúi đầu, ngón tay nhanh nhẹn cởi bỏ dây giày, vươn tay không hề nghĩ ngợi mà từ từ nới lỏng mũi giày của hắn. Lục Thừa Vũ thấy vậy dường như bị bất ngờ nên cứ ngồi im không động đậy, mãi cho đến khi cậu nhẹ nhàng kéo gót giày ra hắn mới có chút phản ứng phối hợp với cậu.
“Chuyện này… anh vẫn có thể làm được.”
Thấy Thẩm Mặc vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, hắn đang định khom người xuống thì bắt gặp đôi mắt bất mãn của cậu. Rõ ràng hắn đang bị người ta trừng mắt mà trong lòng lại chẳng hề khó chịu xíu nào, ngược lại còn mơ hồ cảm thấy có phần vui vẻ. Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, xỏ dép lê vào bàn chân vừa được cởi kia ra.
“Bác sĩ nói anh vẫn phải tích cực nghỉ ngơi, nếu anh cúi người mà cảm thấy không thoải mái thì đừng có lộn xộn. Ngày mai anh phải đến công ty, tôi không hy vọng vừa thấy anh được ra viện rồi lại bị đẩy vào.”
Thẩm Mặc không cho hắn bất kỳ ánh mắt nào mà xách đống quần áo trong bệnh viện lên,
“Tôi đem cái này đi giặt sạch sẽ một lát, cũng sẽ đi thay chăn ga gối… Anh có đói không? Anh cứ ngồi trên ghế chờ một chút đi, tôi sẽ đi nấu cơm ngay…”
Cậu vội vàng đi vào nhà tắm, làm như đang rất bận rộn với đống việc đang cần xử lý. Lúc này Thẩm Trạch Hiên vừa mới đi xung quanh nghiên cứu các phòng xong cũng bước ra từ phòng làm việc. Thấy bóng dáng Thẩm Mặc, cậu nhóc lập tức lẽo đẽo đi theo quấn lấy cậu như một cái đuôi nhỏ. Trông theo bóng dáng hai người dần biến mất trong tầm mắt, Lục Thừa Vũ cười khổ rồi từ từ đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Bật TV lên, hắn muốn xem chút kênh tin tức tài chính, nhưng sự chú ý của hắn cứ liên tục lơ đãng nhìn về phía hai người bên kia đang đi đi lại lại. Liếc mắt thấy chăn bông của hắn đang được cậu đem ra phía ban công phơi nắng, Thẩm Mặc đứng vỗ vỗ chút thứ còn dính ở trên chăn. Thẩm Trạch Hiên có vẻ là cảm thấy thú vị nên cũng thử vỗ bạch bạch hai tiếng phía bên mặt còn lại.
Bên trong vang lên tiếng cười khẽ, Lục Thừa Vũ đứng dậy tiến về phía hai người.
“Bác sĩ nói vào thời gian đầu anh vẫn có thể vận động một chút, anh đến xem có thể giúp được gì không.”
Thật ra những việc này chỉ cần gọi điện cho quản gia đến dọn dẹp là được rồi, trước kia khi ở một mình thì đến cả việc rửa một cái chén Lục Thừa Vũ cũng không chạm tay vào. Nhưng có lẽ từ khi trong nhà có thêm người ở, hắn cảm thấy việc cùng nhau sinh hoạt dọn dẹp này kia cũng không tệ lắm.
Thấy hắn chủ động nói muốn đến hỗ trợ, Thẩm Mặc tất nhiên sẽ không từ chối. Ba người cùng nhau trải mấy tấm trải giường mới tinh ra, không có bất kì nếp nhăn nào. Bụi bặm lên cửa tủ quần áo đã được Thẩm Trạch Hiên dùng giẻ lau, còn Thẩm Mặc thì đi lên ban công phơi đống quần áo đã được giặt sạch.
Người đàn ông nọ không khom được lưng, tuy bị hạn chế nhiều mặt nhưng không biết Thẩm Mặc đi đâu tìm ra cái chổi lông gà đưa cho hắn, kêu hắn đi quét dọn mớ bụi trên trần nhà.
Cho đến khi mọi thứ có vẻ gần xong, trên trán ba người đều lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Bầu không khí căng thẳng lúc đầu cũng dịu xuống không ít, lúc Lục Thừa Vũ vươn tay giúp cậu lau đi mồ hôi, Thẩm Mặc vậy mà cũng không tránh né hắn, ngược lại còn nhẹ nhàng nói ra một tiếng cảm ơn.
Giống như một cặp vợ chồng thực sự.
Tủ lạnh không trữ đồ ăn, mà sắc trời bên ngoài đã tối thui, giờ có đi ra ngoài mua chút đồ gì đó cũng không kịp. Thẩm Mặc nấu cho cậu con trai mình một phần cơm chiên trứng, còn mình và Lục Thừa Vũ thì ăn chút cháo trắng. Ăn qua loa cho qua bữa tối, ba người bắt đầu thay nhau vào phòng tắm tắm rửa. Thẩm Trạch Hiên còn phải đi học, kỳ thi giữa kì sắp đến nên cậu ta nghiêm túc chuẩn bị bài, tắm rửa xong thì ngay lập tức về phòng của mình lật sách ra học bài.
Khi Lục Thừa Vũ tắm xong đi ra, Thẩm Mặc vẫn còn ở ngoài ban công giặt đồ lót của ba người.
Nhiệt độ bên ngoài đã ấm lên nhiều, mặc dù bây giờ đang là buổi tối cũng thấy không rét lạnh lắm.
Cậu nhúng đồ vào nước lạnh chà xát, vắt khô sau đó kẹp lên mắc áo. Cậu tính để dành mấy chuyện khác ngày mai rồi làm tiếp rồi mới thở ra một hơi, cho đến khi xoay người lại, ánh mắt vừa lúc chạm phải cái nhìn dịu dàng của Lục Thừa Vũ.
“Anh tắm xong rồi à… đừng mặc đồ mỏng như thế, rất dễ bị cảm lạnh.” Đôi mắt khẽ chớp, cậu đi vào bên trong thuận tay khép cửa lại, giọng nói mang theo đôi phần bất mãn dặn dò. Nhưng mà người đàn ông trước mặt dường như không hề áy náy, ngược lại hẳn còn cười khẽ, nhẹ giọng khàn khàn giải thích
“Chờ em cùng đi đánh răng.”
Rõ ràng trong lời nói có ý tán tỉnh nhưng lại không khiến Thẩm Mặc có phản ứng gì, cậu thở dài một hơi, đưa tay tắt công tắc đèn bên trong phòng khách. Thấy ánh sáng trong phòng Thẩm Trạch Hiên vẫn còn lờ mờ sau cánh cửa, cậu đi đến trước cửa nói một tiếng chúc ngủ ngon. Thẩm Trạch Hiên vẫn còn đang đọc sách, thấy Thẩm Mặc lại đây cậu ta lập tức khép lại sách vở bò lên giường ngủ, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không thức đêm.
Làm xong hết tất cả mọi thứ, lúc này cậu mới đi theo Lục Thừa Vũ vào phòng tắm rửa mặt.
Nặn chút kem đánh răng lên bàn chải, hắn đã chuẩn bị trước nước ấm cho cậu. Cả hai đơn giản vệ sinh súc miệng, hai người đồng loạt chà răng tựa như quay về khoảng thời gian ba năm trước kia. Cái bản năng phối hợp đồng điệu kia lập tức làm cho Thẩm Mặc bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng đè xuống cảm giác co thắt trong lòng ngực rồi hớp một ngụm nước súc sạch bọt kem đánh răng trong miệng.
Bồn rửa và khăn lau mặt chỉ có một cái, hai người không còn cách nào khác đành phải dùng chung. Sau khi cậu sử dụng xong thì đưa cho Lục Thừa Vũ. Bộ sản phẩm dưỡng da dành riêng cho nam giới vẫn được đặt ở trên tủ, Thẩm Mặc do dự một lát, cuối cùng cũng lấy hộp kem ra mà chia sẻ quét một ít lên tay đối phương.
Cho đến lúc hai người lên giường thì cũng đã giờ tối.
Bận rộn cả ngày làm cơ bắp của cậu có hơi đau nhức, lúc nằm xuống cơ thể cậu mới được thả lỏng không ít. Trước kia trên chiếc giường này phát sinh quá nhiều thứ, cậu sẽ mang theo đau khổ mà không thể nào đi vào giấc ngủ. Nhưng bây giờ ngay cả khi ký ức liên quan cũng chỉ vụt qua trong tiềm thức, cậu không có chút phản ứng gì, rất bình tĩnh hệt như đã hoàn toàn quen với nó.
Thẩm Mặc cuộn mình vào trong chăn.
Chăn mới sáng nay vừa phơi còn có chút hơi ấm, không hề có cảm giác lạnh lẽo, so với cái chăn ở bệnh viện thì tốt hơn rất nhiều. Sau khi ngủ trên giường cứng nhiều ngày, bây giờ được quay về nhà ngủ đúng là cảm nhận được sự khác nhau một trời một vực.
Lục Thừa Vũ cũng nhận thấy được điều này, vừa mới nằm xuống đã rên lên một tiếng thở dài thoả mãn.
Chỗ nằm của cả hai có chút xa cách, người đàn ông nọ lặng lẽ nhích lại gần hơn, đến khi có thể cảm nhận được độ ấm của người bên cạnh mới cảm thấy vừa lòng mà vươn tay tắt đi đèn ngủ.
“Thẩm Mặc…” Hắn khẽ gọi một tiếng, lại thoáng mò lại gần thêm miếng nữa.
Người đang nằm ngửa hơi hơi nghiêng đầu, cho dù đang trong bóng tối, đôi mắt vẫn phát ra tia sáng nhỏ.
Cậu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nhưng lại không có cử động, vẫn nằm im tại chỗ như cũ. Lục Thừa Vũ lại chậm rãi đến gần thêm nữa, cho đến khi bả vai hai người khẽ chạm nhau, hắn mới nghiêng người, thấp giọng nói một câu “Cảm ơn”.
Hắn dường như quên đi mất người hắn vừa nói lời cảm ơn là người trước kia từng thọc cho hắn một đao.
“Chuyện nên làm… mà thôi.” Mi mắt hơi rủ xuống, Thẩm Mặc không nhìn vào khuôn mặt của đối phương, giọng nói phát ra mang theo ít nhiều ảm đạm, cậu mệt mỏi bổ sung một câu: “Anh không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ làm những chuyện tôi đã đồng ý với anh mà thôi.”
Cơ thể người đàn ông chợt cứng đờ, thật ra điều này trong lòng hắn đều biết rất rõ, chỉ là trước giờ hắn luôn giữ những ảo tưởng đó. Khoé môi khẽ cong lên lộ ra nụ cười chua chát, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, tự mình lầm bầm nỉ non: “Quan hệ vợ chồng…”
“Đó cũng là một chuyện nên làm đúng không?” Một tay vuốt nhẹ lên mặt của đối phương, một tay kia chạm vào eo của cậu. Lục Thừa Vũ cẩn thận hôn lên môi kia, không hề động chạm gì lung tung, chỉ là lướt nhẹ trên cánh môi của cậu.
Hai đôi môi mềm mại ấm áp, thậm chí có phần ướt át chạm vào nhau, cảm giác rung động từ lâu đã không có từ trong lòng bốc lên. Hắn khẽ khàng chạm vào khuôn mặt của Thẩm Mặc, rồi lại bật ra một tiếng thở dài.
Thẩm Mặc thoáng nhíu mày.
“Anh vừa mới phẫu thuật…” Cậu cho rằng đối phương muốn làm chuyện đó, nhưng mà trên môi lại bị một bàn tay chặn lại. Người đàn ông nọ trong bóng tối khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Anh chưa đến mức thèm khát như vậy… một mặt là do cơ thể anh, mặt khác… sức khỏe của em cũng cần phải hồi phục đàng hoàng đã…”
“Thẩm Mặc, lần trước anh sai rồi, em đừng tức giận nữa, có được không?”
Một cái hôn mềm nhẹ dừng lại trên môi của cậu, người bị hắn ôm trong lòng ngực không hề động đậy, không có ý từ chối, cũng không có ý hùa theo. Trong lòng hắn cảm thấy hơi buồn bực, nhưng hắn vẫn cứ lưu luyến sự ấm áp này.
“Chỉ hôn một chút thôi…”
Cánh môi bị hắn cắn mút, xúc cảm kia khiến cả người Thẩm Mặc đều cứng đờ. Cơ thể bị hắn ôm lấy nghiêng qua, Lục Thừa Vũ thậm chí còn kẹp lấy hai chân của cậu, hoàn toàn bày ra một tư thế chiếm hữu mà ôm người vào lòng
Khớp hàm bị cạy nhẹ mở ra, hai chiếc lưỡi mềm mại chạm vào nhau trong chốc lát, cảm nhận loáng thoáng được hơi thở mang theo mùi kem đánh răng.
Cậu bỗng cảm thấy hết sức mệt mỏi.
Rõ ràng là đang hôn môi trong tư thế thân mật nhất, nhưng trái tim lại không có chút ấm áp nào mà trái lại lồng ngực vẫn hoàn toàn lạnh lẽo. Nhưng điều này không phải chỉ mới bắt đầu xảy ra vào hôm nay, có lẽ trong thâm tâm đã quen với việc bị xâm phạm bị công kích quá nhiều. Bây giờ cậu chẳng có bất kỳ ý định phản kháng nào.
Thôi vậy, cứ như vậy đi.
Trong lòng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, cậu thả lỏng người ra, mặc cho đối phương ôm lấy.
– Hết chương –