Edit: Mei | Beta: Thụy
–
Lục Thừa Vũ cứ ôm Thẩm Mặc như thế, ánh mắt u ám nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ. Ánh trăng bị đám mây che khuất, chỉ trông thấy được chút ánh sáng mơ hồ, nhưng trời vẫn mờ sương. Người trong lòng thở dài một hơi, một lúc sau mới nhẹ nhàng thốt lên một tiếng “Ừm”.
“Tôi buồn ngủ rồi, về thôi”
Cậu muốn xoay người trở về phòng nhưng vẫn bị người kia ôm lấy, chỉ đành phải ngước mắt lên nhìn hắn. Rõ ràng là màn đêm tối như thế, vậy mà có thể nhìn thẳng vào mắt nhau. Người đàn ông trước mặt thực sự có phần bất lực, hắn đưa tay xoa nhẹ hai má Thẩm Mặc, nhưng chỉ mỗi ngón cái chạm thoáng qua rồi lại hạ xuống trong chua chát.
“Đừng giận nữa, được không?”
Thấy Lục Thừa Vũ như vậy, cậu từ từ rủ mắt xuống, lông mi khẽ run. Cậu không trả lời mà thay vào đó lại thấp giọng nói: “… Tôi buồn ngủ rồi.”
Lục Thừa Vũ không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn theo sau Thẩm Mặc trở về phòng ngủ, nhưng khi nằm lên giường lại không chủ động ôm đối phương như trước. Nằm cách nhau một đoạn trong khi vẫn chung chăn gối, hơi lạnh thổi vào cũng là điều khó tránh khỏi. Có lẽ Thẩm Mặc cảm thấy không thoải mái, cậu trở mình nằm nghiêng rồi lại nằm ngửa. Cậu hẳn là phải cảm thấy thoải mái mới đúng, không bị giam trong vòng tay của hắn, nhưng không hiểu tại sao lại thấy lạnh lẽo, tay chân cũng không che được chút nào. Cậu muốn đi rót một ly nước nóng song lại không muốn đứng dậy, chỉ biết nằm yên chờ cơn buồn ngủ ập đến.
Cậu cho rằng Lục Thừa Vũ sẽ không dán sát vào mình nữa.
Suy cho cùng đàn ông cũng chỉ là kẻ tự cao tự đại, Thẩm Mặc cảm thấy mình không thể khiến hắn cam lòng, chưa kể hôm nay cậu còn nói những lời nặng nề như vậy, ngay cả người bình thường cũng thấy khó chịu. Ý thức của cậu có chút mơ màng, tay chân lạnh lâu đến nỗi không còn cảm giác chi nữa, ngay khi cậu dần chìm vào giấc ngủ một lần nữa thì một bàn tay ấm áp quen thuộc đưa ra, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng.
“Sao lại lạnh thế này…” Cùng với một tiếng thì thầm tựa như thở dài, Lục Thừa Vũ dùng hai chân kẹp lấy cậu, trông chẳng khác gì cái lò sưởi hình người.
Thẩm Trạch Hiên vẫn còn tiếp tục thi, sáng hôm sau cả ba người không dám lề mề, không chỉ đi sớm hơn so với bình thường mà ngay cả tốc độ rửa mặt ăn cơm cũng nhanh hơn nhiều. Hôm qua thi xong Ngữ Văn và Toán, sáng nay phải kiểm tra Tiếng Anh. Sáng sớm, cậu thanh niên ôm cuốn sổ nhỏ nhẩm đọc từ vựng, nếu không phải Thẩm Mặc không cho phép, chỉ sợ cậu còn vừa đi đến trường vừa phải lẩm nhẩm học. Đưa cậu ta đến trường học xong, Thẩm Mặc đến cửa hàng như thường ngày, cậu giúp đỡ dọn dẹp một chút rồi bắt đầu một ngày làm việc.
Ở trong mắt cậu thì hôm nay không khác gì ngày hôm qua. Nhưng mà trong điểm mù của tầm mắt, một chiếc xe vốn không nên xuất hiện ở đây lại từ từ dừng lại.
Là Lục Thừa Vũ.
Thư ký ngồi trên ghế phụ của xe, lúc xe dừng lại không cần sếp bảo gì đã lập tức xuống xe, giả làm một người đi làm bình thường vội bước đến tiệm trà sữa. Trời vẫn còn sớm, cả học sinh và người đi làm đều vội vàng đuổi theo thời gian, còn những người trẻ tuổi thường rảnh rỗi đi dạo phố thì chưa đến. Thẩm Mặc chỉ đứng đó, nhân viên bán trà sữa bên trong vẫn chưa hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc. Cậu đứng một lát xong lại ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cao cúi đầu xem tin tức trong điện thoại. Tuy nhiên với ý thức làm việc trước kia trong bệnh viện khiến cậu nhanh chóng cất điện thoại di động rồi nghiêm túc ngồi đó chờ khách tới.
Đối với các cửa hàng trà sữa như Làng Thố Nội thì khách hàng chính chủ yếu là học sinh và thanh niên, cho nên khi người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng chình ình trước mặt, Thẩm Mặc có hơi ngây người. Nhưng sau đó cậu nhanh chóng giữ lễ phép mà nở một nụ cười lịch sự.
“Xin hỏi quý khách cần dùng gì?” Cậu nhẹ nhàng đẩy menu về phía trước.
Sản phẩm đến từ Đài Loan, vì thế các ký tự đều dùng chữ phồn thể, hơn nữa là loại chữ in đậm, quả thật xem có hơi vất vả. Mà người đàn ông nọ vốn không biết nhiều về những quán trà sữa thế này đương nhiên sẽ gặp chút rắc rối, anh ta cẩn thận xem kỹ menu, sau đó lại ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày hỏi: “Cậu có đề cử gì không?”
“Món bán chạy của quán là trà sữa khoai môn và mè đen, có điều khoai môn dai hơn nên nhiều người mua hơn.”
“Được, vậy thì lấy cái đó đi.”
Người đàn ông nọ lấy ví ra chuẩn bị thanh toán, nhưng Thẩm Mặc lại mỉm cười gõ tên sản phẩm vào máy, tiếp tục hỏi: “Xin hỏi anh muốn cốc loại lớn hay là loại vừa?”
“… Lấy loại lớn đi.”
“Vậy nhiệt độ thì sao? Có thể uống với đá, không đá, nhiệt độ bình thường và nóng. Cái này có hạt mè nên sẽ ngọt hơn một chút, độ ngọt năm mươi đường có được không?”
Thư ký đã lâu không mua trà sữa khẽ cau mày, anh ta nào biết mua trà sữa thôi mà cũng cần phải lưu ý đủ thứ thế này, thế nên chỉ đành im lặng suy nghĩ một lúc để nghĩ ra câu trả lời khiến sếp hài lòng:
“Làm theo ý cậu đi.”
Khách hàng như vậy quả thật hiếm thấy, Thẩm Mặc hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: “Vậy thì trà sữa khoai môn mè đen loại lớn đi, nhiệt độ bình thường, một nửa đường.”
Đơn hàng nhanh chóng được đặt, hiện tại chỉ có một khách hàng duy nhất, tốc độ bên trong cũng rất nhanh, lát sau trà sữa được đưa ra từ cửa sổ. Thẩm Mặc cẩn thận nhận lấy, sử dụng khăn giấy lau sạch bọt nước bên cạnh, sau đó lại ngẩng đầu hỏi là muốn gói lại hay uống luôn.
“… Gói lại đi.”
Xem ra anh ta là người không thường xuyên mua trà sữa, Thẩm Mặc nhìn anh ta xong cũng không hỏi nhiều, cậu nhanh chóng lấy một túi bóng to, lấy giấy ăn quấn quanh ly trà sữa rồi bỏ vào. Ống hút cũng cắm vào để sang một bên, cậu cầm chiếc túi bằng một tay, một tay đỡ đáy, cậu mỉm cười đưa trà sữa đã chuẩn bị sẵn cho đối phương.
“Cảm ơn quý khách đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau quay lại.”
Đối với Thẩm Mặc mà nói, có lẽ đây chỉ là một khách hàng kỳ lạ trong ngày, trong nháy mắt đó sự tò mò bị lãng quên ngay thôi, cậu không cố gắng suy đoán điều gì. Người đàn ông trung niên nhận lấy trà sữa khẽ nói cảm ơn, sau đó một tay cầm cặp tài liệu, một tay mang theo ly trà sữa trông vừa tươi vừa mát, anh ta nhanh chóng biến mất ở hướng mình đi đến.
Lục Thừa Vũ ngồi trên xe sốt ruột gõ vào vô-lăng.
Hắn muốn tự mình đi, nhưng không cần nghĩ cũng biết vẻ mặt của Thẩm Mặc sẽ trông thế nào khi nhìn thấy hắn, vì thế chỉ có thể đứng từ xa canh giữ ở đây, thậm chí còn không dám để lộ đầu xe. Nhìn thấy bóng dáng của thư ký, đôi mắt của người đàn ông này mở to, vô thức nở nụ cười.
“Thế nào? Em ấy đang làm gì? Môi trường làm việc có tốt không?”Thư ký đi đến bên cạnh xe, hắn không nhịn được hỏi dồn dập. Người đàn ông mặc âu phục mở cửa xe bước vào rồi đưa trà sữa trong tay cho đối phương.
“Cậu Thẩm chỉ phụ trách làm thu ngân, bên trong có những nhân viên khác làm việc, trà sữa pha sẵn được đưa ra từ cửa sổ nhỏ. Bề ngoài cửa hàng tương đối sạch sẽ, bên trong có một cái ghế, lúc tôi đi vào thì thấy cậu ấy ngồi ở đó.”
“Đây là trà sữa mà cậu ấy giới thiệu, khoai môn mè đen, ly lớn, nửa đường. Cậu ấy nói khoai môn rất dai.”
Anh ta nghiêm túc giải thích tình huống đã thấy, vẻ mặt của Lục Thừa Vũ dịu dàng hơn rất nhiều. Trà sữa trong tay còn ấm, không biết Thẩm Mặc có chạm vào nơi này không. Hắn không nỡ uống, cứ mãi cầm trên tay, lát sau mới đặt ở nơi để đồ uống trên xe.
Động cơ ô tô được khởi động, chiếc xe nên dừng ở công ty cuối cùng cũng lái đến nơi nó nên đi.
Lúc này, mọi người trong công ty phát hiện ông chủ thường không tham gia tiệc trà chiều thế mà lại cầm một cốc trà sữa từ Làng Thố Nội, đến cả lúc đi họp cũng mang theo, thi thoảng sẽ nhấp một ngụm nhỏ, dường như rất yêu thích. Đó quả thực không phải là Lục Thừa Vũ nghiêm túc như thường ngày, ngay cả nhân viên trung niên cũng không nhịn được thì thầm vài câu.
Thích uống như vậy thì phải uống nhanh hết chứ, còn đằng này không hiểu sao uống cả một ngày mà vẫn còn nửa ly trà sữa, suy cho cùng không thích thì vẫn là không thích thôi.
Thẩm Trạch Hiên đã thi xong tất cả môn chính.
Cậu ta chưa đăng ký ba lớp học còn lại, mặc dù đó là điểm phê duyệt nhưng cũng không ảnh hưởng đến bảng xếp hạng, thực ra cũng không quan trọng. Thi giữa kì khó hơn một chút so với thi cuối kỳ, khác với các học sinh than thở khi kết thúc, một bên so sánh đáp án một bên kêu trách, chỉ có thiếu niên này cười càng lúc càng tươi. Hôm qua khảo sát Ngữ Văn, Toán Học không chừng cũng phê duyệt rất nhiều, chủ nhiệm lớp cố ý đến phòng học ám chỉ các học sinh làm bài tốt, trong đó đương nhiên là có Thẩm Trạch Hiên.
Nói ra thì cậu ta vẫn là đứa nhỏ không có mấy kiên nhẫn, mặc dù chưa từng nói nhiều lời, nhưng trên đường về nhà cậu cũng không nhịn được mà nói chuyện với Thẩm Mặc mình đứng top trong lớp là không thành vấn đề. Thẩm Mặc không muốn hỏi cậu ta để không tạo áp lực cho con, nhưng khi nghe cậu ta chủ động nhắc đến, tâm trạng của cậu cũng khá lên.
Rõ ràng hôm qua cậu còn cãi nhau với Lục Thừa Vũ, nhưng hôm nay thấy đối phương gắp rau cho Thẩm Trạch Hiên, cậu không nhịn được mở miệng nói ra tin tức này, hắn cũng nở nụ cười hiếm thấy. Đã lâu lắm rồi Lục Thừa Vũ không thấy Thẩm Mặc tươi cười với mình, đầu tiên hắn thoáng sửng sốt sau đó mới nhận ra đối phương đang nói cái gì, ánh mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Trường trung học cơ sở số là trường trung học cơ sở tốt nhất ở Thành phố A, có thể lọt vào tốp năm lớp thực nghiệm hàng đầu ở đây thì về cơ bản là đã lọt vào tốp mười lớp đứng đầu thành phố rồi.
Cậu quả thực cố gắng coi thiếu niên là con của mình.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười, người đàn ông ấy tự hào vỗ vai khích lệ Thẩm Trạch Hiên, không ngừng khen ngợi cậu nhóc, thậm chí còn hứa cuối tuần sẽ đưa cậu ta đến công viên giải trí trong thành phố chơi cho khuây khỏa. Thẩm Mặc cảm thấy sắp xếp như vậy cũng không tồi, hai người trưởng thành trực tiếp thảo luận thu xếp chuyến đi ngay trên bàn ăn.
Lúc này Thẩm Trạch Hiên ngược lại lại cảm thấy xấu hổ, hai má đỏ bừng, ăn xong vội vàng lủi trở về phòng tiếp tục ôn bài.
– Hết chương –