Edit: Thụy | Beta: Lâm
–
Lục Thừa Vũ không phải là một người tốt.
Mặc dù bề ngoài của hắn áo mũ chỉnh tề nhưng tận sâu bên trong xương tủy vẫn còn nhiễm vài ba thói xấu của kẻ có tiền. Năm đó trong cơn tức giận hắn còn có thể nhờ cậy quan hệ để hại Thẩm Mặc ra nông nổi này, mà bây giờ bị đe dọa như vậy đương nhiên không thể nào ngồi yên chờ chết được. Có lẽ hắn vẫn còn quý mạng sống của mình nên lúc đầu còn chưa có bất cứ động thái gì, vẫn còn mang hy vọng rằng bên kia có thể cầm vạn mà biến cho khuất mắt.
Nhưng hắn sai rồi.
Móng tay hắn đâm sâu vào lòng bàn tay, khi buông lỏng thì hai tay đã là một mảng máu tươi đầm đìa. Sắc mặt của hắn rất khó coi, cứ như giây tiếp theo có thể vắt được luôn ra mực. Lục Thừa Vũ không do dự nữa mà cầm điện thoại gọi vài cuộc cho bạn bè mình.
Dù không thân thiết lắm, nhưng năm nào cũng cùng nhau hẹn đi ăn cơm, cùng bàn chuyện làm ăn xây dựng mối quan hệ. Nghe nói Lục Thừa Vũ có chuyện quan trọng cần giúp đỡ, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối, gần như vỗ ngực đồng ý ngay tắp lự – bảo đảm sẽ bắt người và tiêu hủy những thứ nên tiêu hủy, không cho cô ta ra ngoài lừa bịp được nữa.
Sau khi nghe xong người hắn nhẹ nhàng thở ra.
Thậm chí hắn còn hối hận sao mình không làm vậy sớm hơn chút, nhưng khi nghĩ đến cái chết thầm lặng của người cha thì cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng. Tảng đá trên ngực không còn là gánh nặng nữa, hắn bây giờ đã có thể thảnh thơi xử lý việc của công ty. Đến cả lúc đi rước Thẩm Mặc, Lục Thừa Vũ còn nhìn vào kính chiếu hậu mà luyện tập cười cả buổi trời, đảm bảo đối phương sẽ không nhìn ra chút manh mối nào rồi mới từ từ lái xe qua.
Lúc đầu cứ hai ba ngày là hắn lại nhận được điện thoại của bạn, có khi là báo tiến độ thực hiện, cũng có khi là ám chỉ thù lao chạy vặt từ Lục Thừa Vũ. Bây giờ quy trình xét xử cũng khá nghiêm ngặt, việc khám xét và tìm kiếm một người một cách lén lút như vậy không dễ dàng chút nào. Lục Thừa Vũ không quan tâm đến mấy chục vạn kia, nghe nói phải chuẩn bị tiền là sẽ gọi điện đến chuyển qua ngay lập tức, chỉ cần có thể giải quyết triệt để mối phiền phức này là được.
Nhưng tình trạng thế này cũng không duy trì được lâu.
Tin báo ngày càng ít đi, từ đầu đến cuối đều chẳng có tiến triển gì đặc biệt. Ban đầu hắn còn kiên nhẫn chờ, vì hắn biết người phụ nữ kia gian xảo bao nhiêu, mọi hành tung của cô ta rất khó xác định. Lục Thừa Vũ không biết rằng với công nghệ điều tra của hiện tại thì việc tìm tung tích của một người trong thời gian ngắn rất dễ nên hắn vẫn tin tưởng mà đợi báo tin.
Song sau một thời gian dài chờ đợi hắn không tránh khỏi có hơi lo lắng và thấp thỏm. Hắn có gọi điện mấy lần nhưng lần nào bên kia cũng viện lý do này nọ tỏ vẻ rất khó xử.
Đáy lòng hắn dần trở nên bất an, hắn trực tiếp chuyển vào thẻ ngân hàng của đối phương hai mươi vạn, cuối cùng thứ hắn nhận được là một câu “Anh phải cẩn thận”.
Sau khi nghe xong cả người Lục Thừa Vũ đều lạnh toát.
Đã hết mùa hạ bước sang đầu đông, dù ban ngày trời vẫn còn khá khô nóng nhưng tối đến hơi se lạnh. Dự báo ngày mai sẽ có một trận mưa lớn nữa, cây lá bị gió thổi đong đưa. Hắn đứng một mình trên ban công, tay cầm điện thoại di động yếu ớt buông thõng, ngay cả sức lực đứng vững cũng bị lấy mất, cứ đứng như vậy hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Thẩm Mặc đang ngủ thì dậy đi vệ sinh, trông thấy hắn không bật đèn mà đứng bên ngoài hứng gió lạnh, cậu vừa dụi mắt vừa đi tới hỏi.
“Sao vậy… Đứng đây coi chừng cảm lạnh bây giờ.”
Giọng cậu hơi khàn vì chưa tỉnh hẳn, song lại mềm mại như gãi nhẹ vào tim ai đó. Nếu là ngày thường thì Lục Thừa Vũ đã tức tốc ôm cậu vào lòng, mặc kệ là trên ban công hay bất kỳ chỗ nào đi nữa, cứ hôn xong rồi tính. Nhưng lúc này khi hắn nghe được lời quan tâm của đối phương thì trong lòng lại dâng lên chút ghen tuông.
“Thẩm Mặc…” Hắn nghe được giọng mình đang khẽ run.
“Hửm?” Thanh niên mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa hơi nghiêng đầu.
Hắn quả thực sợ hãi, sợ đến mức tay chân sắp nhũn ra tới nơi. Anh muốn nói ra bí mật chôn chặt trong đáy lòng bấy lâu nay, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mặc đang cười với mình thì mọi lời sắp nói lại bị đè xuống.
Mọi chuyện có lẽ còn chưa đến nỗi nào… Hắn không thể kéo Thẩm Mặc hoảng loạn theo mình được.
“Không có gì đâu, em đi ngủ đi.” Trên mặt hắn hiện lên nụ cười không mấy dễ nhìn, nhưng vì trời tối nên Thẩm Mặc không nhìn thấy rõ. Lòng bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai cậu, lạnh đến mức cậu có thể được cảm nhận được qua lớp đồ ngủ. Cậu sờ nhẹ vào tay người đàn ông trước mặt, sau khi trở về phòng nằm xuống, cậu quay qua ôm chặt người hắn, không ngừng dùng tay chân cọ xát hắn.
“Lạnh quá vậy, ngày mai chắc lại bị cảm cho xem.” Mệt mỏi dâng lên, giọng cậu hơi mơ hồ nhưng vẫn kiên quyết dặn dò. Lục Thừa Vũ đang bị cậu ôm chặt cũng vươn tay ra ôm lấy cậu, một lúc sau mới chậm chạp đáp lại một câu “Ừm.”
Người trong lòng đã ngủ say, bên tai chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Hôm sau là ngày nghỉ nên Lục Thừa Vũ không ra khỏi nhà mà chỉ ở nhà bếp nấu cháo cùng với Thẩm Mặc. Hắn vẫn còn mặc áo ngủ khi bị Thẩm Mặc nhìn thấy thì lại bị đẩy vào phòng ngủ thay áo len quần dài rồi mới được ra để tránh bị nhiễm lạnh. Sợi tóc bạc duy nhất trên đầu đã bị nhổ đi từ đời nào nên khó mà tìm được sợi nữa, nhưng Thẩm Mặc vẫn mua không ít hạt mè đen về nhà để lúc nào rảnh thì nấu một chén chè mè đen chia ra cả hai cùng ăn.
Lúc này Thẩm Mặc nhận được điện thoại hỏi là buổi chiều cậu có ở nhà không, bên kia muốn đến sửa ống nước. Cậu đã sống ở đây gần mười năm, đây là lần đầu tiên cậu gặp vấn đề phải kiểm tra sửa chữa đường nước thế này, nhưng nghe có vẻ hợp tình hợp lý nên cũng không nghĩ nhiều, sau khi nói cho Lục Thừa Vũ biết thì lại tiếp tục bắt tay vào làm việc nhà.
Người đàn ông trước mặt không nói lời nào mà chỉ ngồi đực mặt ở trên ghế sô pha.
Trưa đó hắn không ăn gì nhiều, chỉ lùa đại vài miếng cơm. Như nghĩ đến điều gì đó, ngay khi định đặt bát xuống thì hắn lại cầm đũa lên gấp từng miếng một trên bàn rồi chậm rãi nhai, như thưởng thức hương vị. Sau bữa trưa, Lục Thừa Vũ gọi thêm vài cuộc điện thoại trong phòng làm việc. Thẩm Mặc thấy anh ấy không làm việc nữa mà ngoan ngoãn đi theo cậu trở về phòng ngủ.
Dù chỉ là giờ nghỉ trưa thôi mà hắn vẫn ôm lấy Thẩm Mặc thật chặt rồi liên tục cúi người đòi hôn. Cánh môi mềm mại không ngừng bị liếm mút, như muốn lưu lại dấu ấn của mình trên người đối phương. Ban đầu Thẩm Mặc còn ngoan ngoãn mặc cho hắn làm gì thì làm, nhưng lâu dần khó tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy, cậu mới khẽ cười vài tiếng.
Lúc này Lục Thừa Vũ hôn xong rồi mới buông cậu ra nhưng chỉ là không hôn môi nữa thôi chứ tay chân vẫn ôm chặt lấy cậu như cũ, ngay cả Thẩm Mặc vẫn luôn chiều theo hắn cũng cảm thấy hắn ôm càng chặt hơn.
Khi nhìn gương mặt của người đàn ông này, cậu không nói gì mà bình thản chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp ấy.
Ba giờ chiều công nhân kiểm tra đường ống nước đến gõ cửa, tiếng ồn ào xém nữa đã đánh thức Thẩm Mặc. Thừa Vũ ngủ không được nên khi nghe được tiếng động ngoài phòng thì khẽ vuốt ve gương mặt người yêu một chốc, sau đó đặt một nụ hôn xuống cánh môi kia. Kế đó hắn mới ngồi dậy đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác dày rồi xỏ đôi tất len vào.
Thẩm Mặc mơ mơ màng màng lúc này cũng tỉnh giấc, cậu khó chịu cau có chuẩn bị ra mở cửa.
“Mắc gì lại đập cửa mạnh vậy…” Điệu bộ bất mãn của cậu trông đáng yêu vô cùng, khiến người đàn ông nọ kìm lòng không được mà nhếch môi lên. Nhưng nghĩ đến những việc sắp xảy ra tiếp theo, lòng hắn vẫn rất nặng nề.
“Em đừng ra, để anh mở cửa cho.” Hắn ngăn Thẩm Mặc đang bước tới rồi tự mình đi đến trước cửa. Tiếng đập cửa vang dội, cảm giác như là người ngoài kia muốn phá cửa mà xông vào luôn. Tuy nhiên Lục Thừa Vũ lại không sốt ruột mà trái lại còn ngồi xổm xuống mang giày da vào.
Thẩm Mặc chợt nhíu mày.
“Anh tính đi đâu hả… Sao lại thay quần áo rồi còn mang giày nữa…”
Cậu bất giác cảm thấy khó hiểu, cộng với tiếng đập cửa cứ vang lên liên hồi, đột nhiên cậu cảm thấy bất an. Nhưng người hắn ta chỉ cười với cậu, rồi dang tay ra ôm cậu một cái.
“Thẩm Mặc, anh yêu em.”
Hắn khàn giọng mở miệng, sau đó ghé vào giữa hai hàng lông mày cậu hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rồi lại mỉm cười vươn tay ra mở cửa.
Ngoài cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, nhưng chưa chờ Thẩm Mặc mời vào thì bất thình lình có vài người đàn ông mặc đồ cảnh sát lao đến từ bốn phía, bọn họ vừa hô to không được nhúc nhích vừa đè Lục Thừa Vũ xuống đất. Thẩm Mặc bị dọa cho kinh hoảng, nhưng khi thấy bọn họ định tấn công Lục Thừa Vũ thì cậu lập tức xông lên chống cự.
“Các người muốn làm gì! Các người muốn làm gì hả!” Cậu chưa từng hốt hoảng đến thế, gần như là dùng hết sức bình sinh mà gào to lên, Lục Thừa Vũ thì lại chẳng có tí gì gọi là phản kháng, trái lại còn cao giọng quát lên: “Đừng nhúc nhích! Thẩm Mặc! Đừng nhúc nhích! Em lùi ra xa đi!”
Nhưng sao cậu có thể để mặc cho đám đàn ông làm thế được, cậu vẫn cứ liều mạng xông lên như cũ.
Thẩm Mặc không phải dạng cường tráng nên cậu không đủ sức lực để chống lại với cảnh sát, bị đá qua một bên là việc dễ như trở bàn tay. Cậu va mạnh vào tủ giày ở cửa ra vào phần lưng bị va trúng vào tay nắm cửa khiến cậu đau đến nỗi không đứng dậy được. Nước mắt cậu trào ra vì hoảng sợ, cậu luống cuống nhìn Lục Thừa Vũ bị đè xuống đất, hai tay khoanh ra sau lưng, bị còng trong tư thế gần như là nhục nhã.
“Các người là ai… Các ngươi thả anh ấy ra!” Cố nén cơn đau khắp mình mẩy, cậu lại muốn nhào qua đánh mấy người mặc đồ cảnh sát kia. Song ngay lúc này Lục Thừa Vũ vốn bị đè trên đất lại bất thình lình hét lên một tiếng.
“Thẩm Mặc!”
“Em ra đằng sau đi, đừng nhúc nhích nữa!”
Giải thích với người bên gối xong, hắn lại quay đầu nhìn cảnh sát một cách khó khăn, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Tôi đi cùng mấy người, đừng làm em ấy khó xử, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều không hề liên quan đến em ấy.”
– Hết chương –