Sau đó sự lo lắng của NPC hoàn toàn là thừa, bởi vì khi tới cửa thứ tư, rõ ràng cửa này có hạn chế về thời gian, hơn nữa trong thời gian quy định mà không giải mã được thì còn có hình phạt, hai người lúc nãy điên cuồng chạy năng suất cũng đột nhiên yên tĩnh.
Một người cầm khẩu súng bán tự động Walther P38(*) do Đức sản xuất lên quan sát, tuy chỉ là bản sao nhưng các chi tiết khá chân thực.
(*)Walther P38 là một loại súng lục, súng ngắn bán tự động được thiết kế bởi nhà máy vũ khí Walther và Mauser của Đức và được sử dụng rộng rãi bởi quân đội Đức Quốc xã trong suốt thế chiến thứ hai.
Một người khác thì nghiên cứu những điều khoản các quốc gia trong thời kỳ chiến tranh để dùng làm thuyết minh bối cảnh, ai cũng thư thả đến độ nghiễm nhiên coi nơi đây thành viện bảo tàng để tham quan.
Trong lòng những người còn lại thầm nghĩ chắc hai vị vừa rồi có lẽ dùng não quá độ nên bây giờ cần nghỉ ngơi một lát.
Ba phó tướng cũng có thể thay thế Gia Cát Lượng(*), hai Gia Cát Lượng nghỉ ngơi rồi, sáu người còn lại đương nhiên phải tới thôi.
(*)Câu ngạn ngữ Trung Quốc, ý nghĩa là trí tuệ của ba người cũng có thể thay thế được Gia Cát Lượng, tương tự với câu một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao bên mình.
Xoay mấy vòng khắp mật thất cũng không tìm được manh mối gì, một nam sinh trong đó quả thực không nhịn nổi nữa, đi tới bên cạnh Hạ Minh Sầm bắt chuyện.
"Anh đẹp trai, anh và bạn gái thường ngày hay xem mấy thứ như giải mã mật thất đúng không? Anh hay xem cái gì vậy, có thể giới thiệu qua không, để chúng tôi về quan sát học tập một chút, tranh thủ lần sau chơi trốn khỏi mật thất thì còn làm đại thần kéo game người khác."
Trong tay Hạ Minh Sầm đã đổi thành một cây súng đạo cụ khác, đầu cũng không ngẩng lên: "Conan."
Dụ Ấu Tri: "..."
Ở đây có cảnh sát dẫn người ta đi sang con đường lệch lạc, có ai quan tâm không?
Quan trọng là nam sinh vẫn tin, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Hơn một nghìn chap Conan tôi đều xem hết rồi đó, những thứ khác không học được gì ngược lại học được một đống những thủ pháp giết người không hợp lẽ thường, căn bản không thể dùng tới."
Cảnh sát Hạ nhướng mày, mặt không đổi sắc tiếp tục dẫn dắt nam sinh đại học đơn thuần đi sai hướng: "Phần lớn người ta đều chú ý đến thủ pháp phá án, cậu lại chỉ quan tâm vào thủ pháp giết người, có lẽ có ý thức phạm tội tiềm tàng, tôi kiến nghị sau khi trở về thì đi kiểm tra tâm lý."
"A? Nhưng lúc bình thường ngay cả con gà tôi cũng không dám giết."
"Rất nhiều người khi lên tòa án đều nói như vậy."
"..."
Dụ Ấu Tri nghe không nổi nữa, lúc này, một em gái lạc lõng tiến tới gần bắt chuyện với cô.
"Người chị em."
Dụ Ấu Tri nhìn cô ấy: "Có chuyện gì?"
"Đợi sau khi đi ra chúng ta thêm wechat có được không?" Em gái vẻ mặt chân thành nói: "Cô và bạn trai chơi cái này đều giỏi thật đó, tối muốn lần sau lại ghép nhóm với hai người."
Điển hình cho việc khi có người kéo game thì sẽ có tâm lý làm cá muối(*).
(*)Dùng để chỉ một người ở nơi làm việc không có mục tiêu công việc, thiếu kế hoạch nghề nghiệp, không muốn thăng tiến và làm giàu, bằng lòng với hiện trạng mỗi ngày.
"Anh ấy không phải bạn trai của tôi." Dụ Ấu Tri khéo léo từ chối: "Chúng tôi cũng rất ít khi chơi cái này."
Vì điều tra vụ án mà cô mới tới đây, lúc bình thường căn bản sẽ không tới làm gì, cho dù em gái này có thêm Wechat của cô thì cũng là thêm vô ích.
Sau đó em gái nhìn ra sự do dự của cô, lập tức chứng tỏ thân phận: "Tôi không phải người xấu gì đâu, càng không phải kinh doanh Wechat(*), tôi là sinh viên nghiêm chỉnh tại trường đó, cô cũng là sinh viên đại học đúng chứ? Cô ở trường đại học nào?"
(*)Kinh doanh Wechat là mô hình kinh doanh mạng xã hội di động được xã hội hóa mới nhất sau thương mại điện tử. Đây là một loại hình thương mại điện tử mới dựa trên phương tiện truyền thông xã hội mà không có sự bảo đảm của bên thứ ba. Nó chủ yếu được chia thành hai mô hình: mô hình thứ nhất là trung tâm mua sắm siêu nhỏ dựa trên các tài khoản công khai trên mạng xã hội như tài khoản công khai WeChat, tức là B2C (doanh nghiệp tới khách hàng) và thứ hai là một doanh nghiệp vi mô phân phối đại lý dựa trên mạng xã hội của bạn bè, nghĩa là C2C (Người tiêu dùng tới Người tiêu dùng).
Dụ Ấu Tri không học đại học ở thành phố Lư, thế là tùy tiện nói tên một trường đại học chính pháp (chính trị và pháp luật) ở địa phương.
"Cô cũng học chính pháp?" Em gái ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Tôi cũng thế! Cô ở khoa nào?"
"Luật."
"Tôi cũng thế nè!"
Dụ Ấu Tri không nói chuyện: "..."
Tùy tiện nói mà thôi, không trùng hợp như vậy chứ, còn hỏi chi tiết sẽ lộ mất.
May mà em gái khá tự nhiên, chỉ đơn thuần cảm thấy rất trùng hợp, cô ấy còn sợ Dụ Ấu Tri không tin, tự giới thiệu nói: "Tôi tên là Thẩm Ngữ, cô có thể đi nghe ngóng xem."
Sau đó cô ấy lại hỏi Dụ Ấu Tri tên gì, là đàn em hay đàn chị.
"Đàn chị."
Đã tốt nghiệp mấy năm rồi.
Thẩm Ngữ cảm thán: "Trông chị rõ ràng nhỏ tuổi lắm mà, em còn tưởng chị là đàn em của em. Vậy chắc chắn chị thi đỗ kỳ thi tư pháp rồi nhỉ?"
"Thi đỗ rồi."
Nếu không thì bây giờ cũng không thể ở đây điều tra vụ án.
"Năm sau em phải thi rồi, cha em cũng học luật đó!" Thẩm Ngữ hâm mộ nói: "Ông ấy nói nếu em không thi đỗ sẽ khiến ông ấy mất mặt, sau khi tốt nghiệp đừng nói thi công-kiểm-pháp giống ông ấy, ngay cả đi làm luật cũng không ai cần em."
Dụ Ấu Tri có chút cạn lời, người ta đều nói học luật như thiên đao vạn quả, kết quả người học luật cứ mỗi năm lại thêm một đám rồi một đám, ngay cả trong trốn thoát khỏi mật thất cũng có thể đụng phải một người tương lai sẽ cùng ngành.
Thẩm Ngữ khá dẻo miệng, hai người nói chuyện cậu được câu chăng, thời gian cũng dần trôi qua.
Cấp độ càng về phía sau thì gợi ý càng ẩn giấu, cho dù mấy người lấy gợi ý từ chỗ nhân viên công tác cũng không thể giải ra, cuối cùng đợi khi đồng hồ đếm giờ cửa thứ tư vang lên, cả phòng tức khắc réo lên tiếng chuông cảnh báo, âm thanh máy móc nặng nề nhắc nhở người chơi mau giải mã, nếu không sẽ bị quân địch tuần tra phát hiện.
Tiếng chuông cảnh báo hiển nhiên đã khiến việc giải mã càng tăng thêm độ khó, con người khi ở trong trạng thái thần kinh căng thẳng cao độ rất khó bình tĩnh lại, đợi tới khi ba mươi giây cuối cùng qua đi, một loại sương trắng thể khí lập tức phun ra từ tứ phía căn phòng.
Diễn viên lồ ng tiếng trong máy phát thanh hô lên vô cùng chuyên nghiệp: "A! Khí độc! Khí độc!"
Một đám người ngửi ngửi, thực ra chỉ là nước đá khô bình thường.
Có người còn muốn màn biểu diễn trở nên đặc sắc hơn nên vô cùng phối hợp giả bộ bịt chặt mũi hô: "Mau chặn khí! Tuyệt đối đừng hít khí vào!"
Đợi sau khi nước đá khô tản đi, hai nhân viên công tác mặc quân trang vác súng đạo cụ chui ra từ trong cánh cửa tự động bên cạnh.
"Phát hiện kẻ xâm nhập!"
"Đến thật đúng lúc, vừa hay đám tù binh đợt trước đều chết hết rồi, chỗ tiến sĩ cần cơ thể người để làm thí nghiệm mới."
"Chưa kể còn có nước thuốc sinh vật mới phát minh vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm, lần này có thể lấy ra dùng thử rồi."
Âm thanh vừa dứt, một nhân viên công tác khoác áo trắng từ trong cửa tự động đi ra, tay bưng một ly nước không rõ màu sắc.
Đám người không bị súng đạo cụ dọa, ngược lại bị ly nước này dọa sợ.
" 'Nước thuốc sinh vật đó' là thứ đồ chơi gì vậy? Có thể uống sao?"
"Tôi thấy trên mạng nói là nước ép khổ qua, cực đắng, còn pha lẫn rau cải, một ly xuống bụng cả đời khó quên."
"Đ*m, thật độc ác."
Dụ Ấu Tri nhìn Hạ Minh Sầm một cái, anh biết suy nghĩ của cô, trầm mặc gật đầu.
Nhóm năm người căng thẳng ôm lấy nhau, không ai muốn uống nước ép khổ qua.
Dụ Ấu Tri thì đứng cùng Thẩm Ngữ, mà Hạ Minh Sầm lười nhác đứng đơn độc một bên, híp mắt đánh giá hai nhân viên công tác.
Hai nhân viên công tác liếc nhau, đi thẳng tới phía hai cô gái Dụ Ấu Tri và Thẩm Ngữ.
Một người trong đó đánh giá Dụ Ấu Tri, Dụ Ấu Tri cũng đánh giá anh ta, nhưng vì anh ta ẩn dưới lớp mặt nạ chống độc nên cô không nhìn rõ mặt, ngay sau đó người này chỉ cô nói: "Đem cô gái này thành thí nghiệm mới là được."
Tai nghe liên lạc trên tai nhân viên công tác đóng vai tiến sĩ đột nhiên sáng lên, đó là nhân viên trước máy theo dõi đang nói chuyện với anh ta.
Anh ta chỉ vào Thẩm Ngữ nói: "Nghe tôi, bắt người này."
Thẩm Ngữ lập tức cầu cứu nhìn về hướng Dụ Ấu Tri: "Đàn chị."
Quả nhiên chỉ bắt nữ sinh một thân một mình đến, bọn họ lúc đầu có lẽ muốn bắt Dụ Ấu Tri, sau đó đoán chừng là nhân viên công tác ở bên ngoài nhắc nhở cô đi cùng một người đàn ông tới, thế nên mới đổi thành bắt Thẩm Ngữ.
"Tôi uống thay cô ấy."
Giọng nói người đàn ông trầm thấp lạnh nhạt vang lên, Hạ Minh Sầm đứng bên cạnh không nhanh không chậm giơ tay ra.
Có người sẵn lòng giúp đỡ, nhân viên công tác lại không đồng ý: "Không được, anh không thích hợp làm vật thí nghiệm."
"Sao vậy? Không phải các anh chọn ngẫu nhiên người làm thí nghiệm sao?" Hạ Minh Sầm hỏi: "Hay là nói nước ép khổ qua này của các anh nam không thể uống, nữ mới có thể uống?"
Nhân viên công tác không nói chuyện, Dụ Ấu Tri kẻ xướng người họa với Hạ Minh Sầm, cố ý hỏi: "Lẽ nào bởi vì nước ép khổ qua dùng để làm đẹp thế nên mới cố ý chọn con gái à? Vậy không phải quá bất công với con trai sao?"
Hạ Minh Sầm cong nhẹ khóe môi, bởi vì lúc nãy anh chủ động, những nam sinh khác tức khắc cũng cảm thấy nên biểu hiện bản thân một chút, sôi nổi tiếp lời rằng ai nói đàn ông không cần làm đẹp, đây là tư tưởng rập khuôn, sau đó đề nghị muốn thay em gái này uống.
Nước ép khổ qua ban đầu tránh còn không kịp, giờ thế mà lại trở thành hàng nóng.
Theo lý mà nói có người giành uống là chuyện tốt, chung quy tốt hơn so với chuyện không ai sẵn lòng uống làm mất thời gian, thế nhưng thái độ của nhân viên công tác lại chần chừ hơn lúc nãy.
Cuối cùng nhân viên đóng vai tiến sĩ từ chối yêu cầu muốn giúp Thẩm Ngữ uống nước ép khổ qua của những người khác, cố ý gây khó dễ nói: "Các anh, nếu em gái này là bạn các anh, vậy cứ xem như mọi người đã uống là được rồi, đợi mấy phút nữa cửa tự động này sẽ mở ra, mọi người tới thẳng cửa số năm, có được không?"
Có vấn đề.
Không cần biết trong nước ép khổ qua có đồ gì không, nhưng thái độ chỉ nhắm vào con gái đi một mình của bọn họ rất khiến người ta nghi ngờ.
Thấy mấy người nhân viên công tác muốn rút lui từ cánh cửa tự động rời đi, Hạ Minh Sầm đến bên cạnh Dụ Ấu Tri, cúi người dán lên tai cô nói gì đó.
Dụ Ấu Tri lập tức lắc đầu: "Không được."
Ở đây cô và Hạ Minh Sầm là đồng đội, nhân viên công tác đều là đàn ông, cô hiểu rõ bản thân mình có mấy cân mấy lượng, nhỡ đâu xảy ra xung đột, không những không giúp được anh mà sẽ còn gây cản trở cho anh, hơn nữa sáu người chơi còn lại đều là sinh viên đại học, tuy nói trong đó có nam, nhưng không ai dám đảm bảo tới lúc đó bọn họ có nhìn ra được tình hình để ra tay giúp đỡ hay không, bọn cô cũng không thể lấy an toàn của sinh viên ra mạo hiểm.
Hôm nay cô với Hạ Minh Sầm kẻ xướng người họa, dùng khẩu khí vui đùa để đưa ra chất vấn, nếu nơi này đủ thận trọng, có lẽ đợi lần sau tới điều tra cũng sẽ không tra được gì, hoặc đợi ngày tra được gì, tới khi phía cảnh sát mang lệnh bắt giữ tới cửa, nói không chừng lúc đó ông chủ và nhân viên công tác đều đã đổi người khác rồi.
Hơn nữa không ai có thể đảm bảo, hôm nay bọn họ đóng đội(*) rồi, nhưng chỉ cần khách sạn này còn mở, lần sau nếu lại có một cô gái bởi vì đi một mình mà bị chọn phải uống nước ép thì sao.
(*)Đóng đội là chức danh nghề nghiệp của các đội viên được chỉ định trong các hoạt động ngoài trời, trái ngược với đội trưởng, một người phụ trách dẫn dắt mọi người tiến lên, một người phụ trách giữ tất cả đồng đội không bị tụt lại phía sau, không chốt đội có nghĩa là các thành viên trong đội những người chịu trách nhiệm theo kịp nhóm phải theo kịp.
Phá án phải nhanh chuẩn kiên quyết, Dụ Ấu Tri quyết tâm, lập tức chạy lên cướp ly từ trong tay nhân viên công tác, không nhíu mày, ngửa đầu rót một hớp vào bụng, nhưng không uống hết.
Đầu tiên là vì không biết bên trong rốt cuộc có gì hay không, thứ hai là, thật sự quá đắng.
Động tác cô quá nhanh, Hạ Minh Sầm không phản ứng kịp, căn bản ngăn không kịp.
"Đã tới chơi thì phải tuân thủ quy tắc, huống chi tôi còn tốn tiền rồi, dù sao nước ép khổ qua tốt cho sức khỏe còn có thể làm đẹp, tôi uống cũng không lỗ." Dụ Ấu Tri cười với mấy nhân viên công tác: "Các anh cực khổ rồi."
"..."
Nhân viên công tác nhìn nhau, cười khan hai tiếng, rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi mật thất.
Những người khác hỏi Dụ Ấu Tri nước ép khổ qua có vị gì, Dụ Ấu Tri nhíu mày, vẻ mặt giữ im lặng.
Thẩm Ngữ cầm lấy tay cô nói mấy tiếng cảm ơn, còn nói đợi sau khi ra ngoài nhất định sẽ mời cô uống trà sữa.
Lúc này cánh cửa thông qua cửa số năm mở ra, Dụ Ấu Tri vốn định đi qua, lại bị Hạ Minh Sầm giữ lại.
Anh nhìn chằm chằm cô, nghiêm mặt lại, tức đến mức hầu kết hơi run.
"Cô có biết cô đang làm cái gì không! Còn không biết bên trong bỏ cái gì cô đã uống!"
Anh nói xong muốn cạy miệng bắt cô nôn ra: "Mở miệng, nôn ra."
"Tôi biết thì mới uống chứ." Cô đẩy tay anh ra, rõ ràng vừa nãy liều lĩnh hơn bất cứ ai, lúc này lại vô cùng lạnh lùng: "Hôm nay tôi chỉ gọi đồ ăn cho bữa trưa, đến giờ ngay cả ngụm nước cũng chưa uống, nếu thật sự có vấn đề thì trăm phần trăm là vấn đề của ly nước ép khổ qua đó, có chứng cứ rồi."
Hạ Minh Sầm tức đến nỗi cười lạnh: "Tìm chứng cứ là chuyện của cảnh sát."
Dụ Ấu Tri: "Cũng là chuyện của kiểm sát viên."
Hai người im lặng giằng co, mãi tới khi Thẩm Ngữ ló đầu ra giục bọn họ đi kịp với mọi người, Hạ Minh Sầm mới thở dài, gắng sức nhắm mắt lại, không cho người ta bất kỳ quyền từ chối nào, dắt lấy tay cô, trầm giọng đe dọa: "Đi theo tôi, cô thử đi lạc xem."
Dụ Ấu Tri thuận theo để anh tùy ý dắt, nếu hôm nay chỉ có một mình cô, cô điên mới uống cái đó.
Bởi vì Hạ Minh Sầm cũng ở đây, cô mới cảm thấy có thể mạo hiểm phen này.
May mà cửa cuối khá đơn giản, sau khi tìm được một hai cái gợi ý thì mọi người đã nhanh chóng giải ra.
Cuối cùng cũng ra khỏi mật thất, tầm nhìn tối đen tức khắc sáng lên.
Dụ Ấu Tri uống không nhiều, vẫn cố kiên trì đi ra ngoài mật thất, lúc này đầu cô đã rất choáng, tất cả đồ vật nhìn thấy trước mắt đều trở nên trắng xóa mơ hồ, tay chân vô lực, chỉ có thể tùy ý để Hạ Minh Sầm dìu cô đi.
Khi chuẩn bị rời khỏi khách sạn, ông chủ thấy trạng thái của Dụ Ấu Tri không thích hợp, nhiệt tình giữ cô lại nghỉ ngơi.
"Cô ấy không sao, có lẽ vừa rồi ở quán bar dưới lầu uống nhiều rượu, hiện tại ngấm rượu rồi." Hạ Minh Sầm khéo léo từ chối: "Tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi."
Ông chủ vẫn khăng khăng muốn giữ Dụ Ấu Tri ở lại đây, đợi khi nào cơ thể tốt hơn rồi rời đi, ý không cho cô đi rất rõ ràng.
Hạ Minh Sầm lại đột nhiên bật cười, thờ ơ đáp: "Thực ra cô ấy uống say rồi cũng vừa hay, không cần tôi chờ tìm lý do chuốc rượu cô ấy nữa."
Đột nhiên anh cúi đầu, mờ ám dùng mũi cọ vào mái tóc người con gái trong ngực, lười nhác nhướng mày.
Ông chủ sửng sốt, tức khắc hiểu lời ngầm của Hạ Minh Sầm, khóe miệng vui mừng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy anh đẹp trai đi thong thả, chiếu cố người đẹp cho tốt nhá."
Đuổi ông chủ xong, sau khi rời khỏi khách sạn, nụ cười ngả ngớn trên mặt người đàn ông biến mất trong nháy mắt, anh miễn cưỡng dìu vai Dụ Ấu Tri, lúc này cô đã hoàn toàn đứng không vững nữa, đầu ngửa như muốn ngã ra phía sau.
Anh nhanh tay giữ chặt lấy cô, đem người ôm vào trong ngực, sau đó cúi đầu vỗ nhẹ lên mặt gọi tên cô, cố gắng gọi cô tỉnh.
Không có trả lời, Hạ Minh Sầm siết chặt lực ôm lấy cô, mày nhíu chặt, thấp giọng chửi một câu.
Mấy sinh viên đại học đi phía sau họ, thấy có người hôn mê, vội vàng đi lên trước lo lắng.
"Anh đẹp trai, bạn gái anh không sao chứ?"
"Đây là làm sao vậy? Vừa nãy còn tốt mà."
Hạ Minh Sầm quay đầu, lấy thẻ cảnh sát trong túi ra.
"Tôi là cảnh sát, mọi người tạm thời đợi ở gần đây đừng đi, đợi lát nữa sẽ có đồng nghiệp của tôi tới đây đưa mọi người về đồn lấy lời khai, nhớ đừng tiết lộ với ông chủ, xin mọi người phối hợp."
Sau đó anh hơi cúi người xuống, ôm ngang người trong lòng, nhẹ nhàng đứng thẳng người, sải bước đi ra ngoài.
Nhóm người ở lại còn chưa kịp thoát ra khỏi nhận thức về thân phận của hai đại thần kéo game cũng là sinh viên đại học như bọn họ này, sinh viên đại học bỗng xoay người một cái biến thành cảnh sát.
Tạm thời chưa làm rõ tình hình, mọi người vẫn sững sờ tại chỗ, trong đầu óc đều đang nghĩ động tác lấy thẻ cảnh sát vừa nãy thật đẹp trai.
Chẳng trách hai người này giải mật thất lại nhanh như vậy, thì ra là đặc thù của chuyên ngành.
Hạ Minh Sầm thật sự bị cô làm cho tức giận rồi, có người nào phá án như vậy đâu, căn bản không coi sự an nguy của bản thân ra gì.
Xe cấp cứu cũng không chắc nhanh bằng bước chân nóng vội lại hoảng loạn giờ phút này của anh, ôm cô lên xe, cúi người thay cô thắt dây an toàn, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt suy nhược kia, lúc này đang nhắm nghiền mắt, như thể sắp thiếp đi trong cơn mê.
Cảm xúc đau lòng tràn ra trong mắt, Hạ Minh Sầm tức giận bóp mặt cô, nghiến răng nói: "Em con mẹ nó sao một chút cũng không thay đổi vậy chứ."
- ---------
Lời tác giả:
Anh ấy đau lòng rồi anh ấy đau lòng rồi anh ấy đau lòng rồi!!!
Giải thích rõ: Ở đây chỉ là tình tiết hư cấu, không hợp lý, đừng xem là thật!! Đồ bên ngoài tuyệt đối không thể uống linh tinh!! Tiểu Dụ là ví dụ xấu!!