Dụ Ấu Tri hẹn gặp mặt Hạ Minh Sầm ở nhà trọ.
Từ sau khi bọn họ dọn từ nhà trọ tới ký túc xá của trường, thì cũng không trở về đây nữa.
Khi Hạ Minh Sầm tới, ánh đèn nhà trọ lâu rồi không sáng đã được bật lên, anh nhìn một cái, thấy Dụ Ấu Tri đang đứng ở chỗ phòng bếp, chiếc nồi đặt trên bếp ga, trên bàn bếp bày rau và hành đã thái xong.
Anh im lặng rất lâu mới mở miệng: "Em đang làm gì đó?"
"Nấu mì." Dụ Ấu Tri nói.
Đợi sau khi nấu xong, cô dọn bát đ ĩa, cuối cùng bưng cho anh, nói: "Mì trường thọ đến muộn."
Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm bát mì hồi lâu, không cầm đũa, âm thanh trở nên chua chát: "... Ý gì? Em cầu hòa sao?"
"Em nói rồi, sinh nhật ăn mì trường thọ là thói quen của em, về sau chỉ cần em đón sinh nhật với anh, thì sẽ làm mì trường thọ cho anh, sinh nhật năm nay của anh… Miễn cưỡng coi là em tổ chức giúp anh đi." Dụ Ấu Tri khựng lại, nói: "Anh không muốn ăn cũng không sao."
Anh không nói gì, cầm đũa lên, gắp từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.
Sợi mì nóng hổi vào miệng, giống như đem tất cả những oán giận trong bụng những ngày qua đều che đi hết.
Sau khi ăn mì xong, Dụ Ấu Tri định đi rửa bát, Hạ Minh Sầm ngăn cô lại, nói: "Đợi lát nữa anh rửa cho, chúng ta nói chuyện đã."
Hai người ngồi trên ghế sô pha, lúc trước bọn họ thường xuyên ngồi trên chiếc sô pha này dính lấy nhau, không phải anh ôm cô, thì cũng là cô dán vào ngực anh, chưa từng nghiêm túc, tư thế ngồi cũng chưa từng đoan chính.
Thế nhưng hiện tại mỗi người ngồi một bên, không vượt qua ranh giới.
Giọng điệu Hạ Minh Sầm rất nhạt: "Hiện tại em thật sự yêu anh, hay là đang diễn?"
"Hôm sinh nhật anh em đã nói rồi." Dụ Ấu Tri khẽ nói: "Kỹ thuật diễn của em không tốt như vậy."
Anh nhíu chặt mày, c ắn môi dưới, cảm xúc trong mắt lẫn lộn.
Đấu tranh một lúc lâu, Hạ Minh Sầm khó khăn mở miệng: "Vậy bắt đầu từ bây giờ, một lòng một dạ với anh, em có thể làm được không?"
Đây đã là bước nhượng bộ lớn nhất anh có thể làm, không đi so đo với mục đích trước đây của cô, chỉ cần hiện tại cô thật sự yêu anh, vậy thì trước đó không tính toán nữa.
Thế nhưng cô không nói gì.
Trái tim Hạ Minh Sầm từng chút chùng xuống, sau đó nghe cô nói: "Vậy về sau có thể chúng ta sẽ còn tiếp tục cãi nhau, như vậy cũng không sao đúng không?"
Không đợi anh mở lời, cô lại nói: "Bởi vì em, khoảng thời gian này anh cũng rất đau khổ đúng chứ?"
Loại hành vi cãi nhau này vốn tiêu hao rất nhiều tinh lực của hai người, không có ai chỉ biết lo thân mình sau mỗi cuộc cãi vã, khi cô cảm thấy sức cùng lực kiệt, thì chắc chắn anh cũng không dễ chịu chút nào.
Nhưng có cách gì đây, bọn họ còn chưa chín chắn tới mức đó, vẫn chưa học được cách làm thế nào không chế những cảm xúc tiêu cực nảy sinh ra, cũng chưa học được cách làm thế nào có thể thông cảm cho đối phương.
Giọng điệu cô bình tĩnh, thế nhưng Hạ Minh Sầm lại có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên giây sau, cô nói: "Hay là chúng ta dừng lại đi."
Trong tim có thứ gì đó rầm rầm sụp đổ, đột nhiên trống rỗng một khoảng lớn, cô không phải loại tính cách kiêu ngạo, sẽ treo chuyện chia tay lên miệng để giành sự chú ý của bạn trai, bây giờ nói, có nghĩa là không phải nói đủa.
Hạ Minh Sầm không dám tin nhìn cô, anh cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng giọng điệu run rẩy vẫn bán đứng chút cảm xúc đó.
"Em gọi anh tới nhà trọ, lẽ nào không phải cầu hòa sao? Anh đã cho em bậc thang lớn như vậy, em đùa với anh kiểu này sao?"
"Em không có đùa giỡn." Cô nói.
"Cho anh lí do."
"Quá mệt mỏi."
"Bởi vì ở cùng anh quá mệt mỏi, thế nên mới phải gọi điện kể khổ với Hạ Minh Lan sao?"
Dụ Ấu Tri trừng to mắt.
"Anh ta nhắn tin cho anh, kêu anh chú ý tới cảm xúc gần đây của em nhiều hơn." Hạ Minh Sầm cười lạnh hai tiếng: "Anh còn phải chú ý thế nào? Vì đi làm thêm, học kỳ này của anh sắp bị đình chỉ rồi, em có thể nấu cháo điện thoại với Hạ Minh Lan, lại cố chấp giống như câm điếc nhất định không liên lạc với anh."
"Vậy anh có từng gọi cho em sao?" Dụ Ấu Tri không nhịn được phản bác lại: "Mỗi lần sau khi cãi nhau đều là không liên lạc trong một thời gian dài, loại cảm giác này giống như cực hình anh có biết không?"
Cô nói rồi lại nói khiến giọng trở nên khàn đặc, vùi đầu xuống khóc nức nở.
Cách làm ngay từ đầu của cô đã sai rồi.
Chỉ cần nghe Tịch Gia nói về chuyện Hạ Minh Sầm đi làm thêm ở nhà hàng phân biệt chủng tộc đó, cô đã chịu không nổi, tự trách và đau lòng sắp nuốt chửng cả người cô.
Cậu chủ nhỏ đã từng là một người vô cùng kiêu ngạo.
Lúc đầu cô chỉ muốn kéo anh từ trên cao xuống, nhưng giờ phút này cô chỉ hối hận bản thân đã kéo anh xuống nước.
Nếu không có cô, hiện tại có lẽ anh đã sống tốt hơn.
Sự ngăn cản của Hạ Chương, thậm chí là chiếc bật lửa không rõ lai lịch đó, Tịch Gia cũng được, Hạ Minh Lan cũng được, tất cả đều không bằng sự bất lực và tiếc nuối của cô đối với mối quan hệ giữa họ.
Tiếc nuối bọn họ đã có khoảng thời gian đẹp đẽ đến vậy, lại bất lực chỉ có thể trừng mắt nhìn nó đi về cõi chết, mắt thấy những khoảnh khắc đẹp đẽ đó đang dần bị dày vò trong những cuộc cãi vã.
Có lẽ bọn họ không thể đi tiếp được nữa.
Hạ Minh Sầm cũng khàn giọng: "... Em cho rằng chỉ có em như vậy sao?"
Thực ra suy nghĩ của bọn họ đều giống nhau, cũng đều nghĩ không thông.
Chẳng qua họ chỉ muốn đối phương cúi đầu trước, sau lại khó như vậy.
Người này sao lại bướng bỉnh như vậy.
"Tự em suy nghĩ đi, có lần nào không phải là anh kiếm cớ liên hệ với em trước?" Hạ Minh Sầm cúi đầu, nhắm mắt đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh sắp không nghĩ nổi cái cớ mới nữa rồi."
Chưa từng nhượng bộ và thỏa hiệp với bất cứ ai, nhưng anh đã cho cô vô số lần.
Nhưng anh cũng có sự kiêu ngạo và tính khí của mình, không thể hèn mọn đi xin lỗi, cũng không thể chuyện nào cũng thật sự bao dung cô vô điều kiện.
Không phải Hạ Minh Sầm không biết cô cũng rất đau khổ, anh rất rõ cô thật sự không muốn cãi nhau, nhưng một khi cảm xúc bùng lên, không ai muốn nhận sai, chỉ muốn khiến đối phương nhận thua.
Không dễ gì lần này là cô chủ động liên hệ, gọi anh tới nhà trọ, kết quả là để nói chia tay.
Tình yêu tuổi trẻ như hai chùm pháo hoa rực rỡ, từ đáy biển vút lên giao nhau trên trời, tưởng chừng như sẽ không bao giờ tắt.
Nhưng khi Dụ Ấu Tri dùng vẻ mặt mệt mỏi nói với anh rằng dừng lại đi, Hạ Minh Sầm hoảng hốt nhớ lại, dáng vẻ sống động lúc đầu khi cô nói thích mình.
Tình yêu vào thời khắc hừng hực nhất của tuổi trẻ, bọn họ đều sẽ nghĩ, tôi thích người này như vậy, sao lại nỡ cãi nhau với người đó đây.
Hiện thực lại cho họ một cái tát dữ dội, bọn họ không những cãi nhau, thậm chí còn dùng những từ ngữ kịch liệt nhất để chỉ trích và dày vò đối phương.
Quả thực, không chỉ cô, anh cũng mệt.
Việc ở lại đối với anh mà nói là chà đạp lên sự tự tôn hèn mọn nhất, thế nên anh lạnh lùng nói: "Em muốn thế nào thì thế đó đi."
Sau đó Dụ Ấu Tri rửa bát, trước khi rời khỏi nhà trọ cô nhẹ nhàng đóng cửa, thậm chí không gây ra tiếng động lớn.
Nhà trọ nháy mắt yên tĩnh lại, vừa nghĩ tới ngôi nhà này sẽ không còn bóng dáng Dụ Ấu Tri nữa, chiếc ghế sô pha hai người thường dính lấy về sau cũng chỉ còn mình anh ngồi, trái tim Hạ Minh Sầm thắt lại, cảm giác nghẹt thở nháy mắt kéo tới, khiến người ta như ngấp ngoái.
Rồi sau đó anh hối hận ngay lập tức, đứng dậy đuổi theo.
Dụ Ấu Tri muốn hai người bọn họ dừng lại để giữ thể diện cho nhau, không phải lúng túng như vậy, nhưng anh không muốn con mẹ nó cái thể diện đó, cứ luôn dày vò nhau như vậy đi, dày vò tới mức tất cả cảm xúc đều bào mòn tới hết, đợi tới ngày hoàn toàn biến thành kẻ thù thì lại cân nhắc tới chuyện chia tay.
Thế nhưng cô giống như đã chạy đi mất rồi, khi xuống lầu đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Hạ Minh Sầm đứng dưới lầu nhà trọ, hoảng hốt móc điện thoại ra gọi cho cô.
May mà cô nghe máy.
"Chúng ta nói chuyện lại đi." Âm thanh anh nghẹn ngào nói: "Đợi mấy ngày nữa chúng ta bình tĩnh lại, rồi nói chuyện tiếp, có được không?"
Đây thật sự đã là giới hạn của anh,
Ở đầu dây bên kia, đột nhiên Dụ Ấu Tri bật khóc thành tiếng.
Thế nhưng cô không đợi anh bình tĩnh lại, chớp mắt đã tàn nhẫn để anh một mình ở nước ngoài.
Sau khi về nước, khi nỗi nhung nhớ không thể đè nén được, cô cũng sẽ không nhịn nổi mà gọi điện cho Hạ Minh Lan, tìm anh để nghe ngóng tin tức của Hạ Minh Sầm.
Thì ra chia tay thật sự lấy đi nửa cái mạng của người ta, cảm thấy không đói, nhưng không ăn cơm nổi, không uống được gì, mấy ngày có thể gầy đi vài cân, trong lòng trống rỗng, không có tinh thần làm bất cứ việc gì, thường ngây ngẩn, rồi nước mắt đột nhiên trào ra, đó là bởi vì không hiểu sao lại nhớ tới người nào đó.
Khi biết được anh sống không tệ, lại quay trở về làm một cậu chủ nhỏ, dù cô vui mừng nhưng lại khó chịu.
Không có cô, quả nhiên anh sẽ sống tốt hơn.
-
Khi Dụ Ấu Tri mở mắt ra, thời gian vẫn là nửa đêm.
Gối đầu cô ướt đẫm một nửa, mắt đã hơi đau.
Mở mịt ngồi dậy, cảnh đêm xuyên qua từ cửa sổ, miễn cưỡng có thể nhìn rõ được nơi hiện tại.
Đây là nhà cô thuê.
Bởi vì cuộc điện thoại đó của Hạ Minh Sầm, cô nhớ lại những chuyện không muốn nhớ lại nhất, sau đó nhớ rồi ngủ thiếp đi.
Đứng dậy đổi vỏ gối mới, sau đó quăng chiếc gối ướt nhẹp vào máy giặt, Dụ Ấu Tri mệt mỏi trở lại giường.
Mấy ngày sau, cô vẫn luôn đờ đẫn, ngay cả đi làm cũng không có tinh thần, lão Thẩm hỏi cô có phải bị bệnh không, cô không nói nổi nguyên do, cũng không thể nói là bởi vì Hạ Minh Sầm được, nên chỉ có thể gật đầu.
"Xin nghỉ bệnh đi, trạng thái này của em không làm việc được đâu." Lão Thẩm nói: "Mấy ngày nay phải phúc thẩm Cục trưởng Nhạc lần một, người nhà ông ta nhận được tin tức sẽ đến đây, trước đó em đã gặp con trai con gái ông ta ở trường học rồi, thầy sợ nếu hai đứa trẻ đó biết khi ấy em tới trường học tiếp cận bọn họ là để tìm chứng cứ bắt cha của chúng thì tới lúc đó sẽ nói những lời khó nghe với em, chuyện này giao cho Tiểu Đinh, vừa hay em cũng về nghỉ ngơi đi."
Dụ Ấu Tri lờ mờ mất mấy giây mới chậm chạp nhớ ra Cục trưởng Nhạc là ai.
Là nghi phạm trong vụ án tham ô mà cô đang điều tra, lúc đầu tới trường học tìm con trai con gái của ông ta, cũng là nhờ Hạ Minh Sầm giúp.
Dụ Ấu Tri thuận nước đẩy thuyền, dứt khoát xin nghỉ mấy ngày, cứ như vậy ở nhà cho tới khi Hạ Minh Lan gọi điện cho cô, nhắc cô ngày mai là tiệc đính hôn.
Bởi vì cuộc điện thoại tối hôm đó của Hạ Minh Sầm, thế mà cô lại quên cả ngày đính hôn.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Dụ Ấu Tri dậy sớm.
Cô không trang điểm cũng không ăn mặc cầu kỳ đi ra ngoài, dù sao tới nhà hàng sẽ có người phụ trách chuẩn bị cho cô.
Sau khi tới nhà hàng, nhân viên dẫn cô tới phòng thay đồ, lấy cho cô hai loại lễ phục đính hôn, hỏi cô muốn mặc kiểu nào.
"Đều được." Cô nói: "Đều đẹp."
Nhân viên cười nói: "Vậy cô thử hết đi."
Trước tiên thử sườn xám, cô làm ổ ở nhà mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, chỗ bụng cũng gầy đi một ít.
Dụ Ấu Tri hơi ngại, nói phải khống chế cân nặng, không béo, nhưng lại gầy đi.
Bây giờ sửa kích thước cũng không kịp, cái kẹp chỗ eo sườn xám quá rõ ràng, nhân viên tiếc nuối nói: "Cô mặc sườn xám thật sự rất đẹp, tiếc ghê."
Không còn cách nào, chỉ có thể đổi sang chiếc váy lễ phục bằng vải voan, chiếc kẹp siết eo có thể giấu trong lớp vải, không dễ bị phát hiện.
Thay quần áo xong, lại ngồi trước gương để trang điểm, thợ trang điểm hỏi cô có phải gần đây nghỉ ngơi không được tốt không, quầng thâm dưới mắt khá nghiêm trọng, đánh thêm chút phấn mới có thể che đi.
Người khác trước khi đính hôn đều điên cuồng đắp mặt nạ vì sợ ngày hôm đó bản thân sẽ không đủ đẹp, còn Dụ Ấu Tri thì ngược lại rất rộng lượng, hoàn toàn dựa vào tay nghề hồi xuân của thợ trang điểm.
Đợi sau khi trang điểm gần xong, thợ trang điểm gọi Dụ Ấu Tri đang buồn ngủ mơ màng dậy.
Thợ trang điểm hỏi: "Trang điểm như vậy cô hài lòng chưa?"
Dụ Ấu Tri nhìn bản thân trong gương, trong lòng nghĩ bình thường mình trang điểm tệ biết bao, sao tự cô trang điểm cho mình và thợ trang điểm trang điểm cho cô, hiệu quả lại khác nhiều như vậy.
"Hài lòng."
Đừng nói quầng thâm mắt, ngay cả làn da nhợt nhạt cũng được che phủ dưới lớp má hồng.
Tất cả xong xuôi, nhân viên rời đi, nói đợi khi tiệc đính hôn bắt đầu sẽ có người tới gọi cô, trước đó sẽ để cô ở trong phòng của khách sạn nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng đến cả tóc cũng uốn rồi, cũng không thể cứ như vậy nằm thẳng lên giường.
Cô chỉ có thể ngồi bên cạnh bàn, chống tay lên cằm, dùng tư thế vô cùng không thoải mái miễn cưỡng nghỉ ngơi.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô nhanh chóng mở mắt ra, cho rằng tiệc đính hôn sắp bắt đầu, lập tức đứng dậy đi mở cửa.
Thế nhưng mở cửa ra, đứng ngoài cửa không phải nhân viên, cũng không phải Hạ Minh Lan.
Là Hạ Minh Sầm với tư cách khách mời, mặc đồ tây màu đen.
Dụ Ấu Tri sững sờ tại chỗ.
Cô cho rằng hôm nay anh sẽ không tới.
Hơn nữa vì cuộc điện thoại tái hợp khó hiểu kia, tạm thời cô cũng chưa có chuẩn bị để đối mặt với Hạ Minh Sầm.
Bởi vì khoảnh khắc khi nhìn thấy anh, tim cô đập loạn xạ.
"Anh..."
Hồi lâu cũng không nói nên lời, kiểm sát Dụ có thể tập thái cực quyền với nghi phạm ở bàn thẩm vấn, ở trước mặt anh cũng chỉ có thể lắp ba lắp bắp.
Khi cô đang chọn lọc từ ngữ ở trong đầu, Hạ Minh Sầm cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen.
Trước giở chưa từng thấy cô trang điểm tinh tế và ăn mặc lộng lẫy như vậy.
Váy mà dài thêm chút nữa, đầu đội khăn voan trắng, thì không khác gì kết hôn.
Anh mím môi cười hai tiếng, không đợi cô nói gì, trực tiếp túm cánh tay cô đi ra ngoài.
Dụ Ấu Tri cứ thế bị anh đưa ra khỏi phòng, đi về trước mấy mét mới bất giác hỏi: "Anh đưa em đi đâu?"
Hạ Minh Sầm không để ý cô, đưa cô tới cửa thang máy, ấn nút xuống lầu.
Dụ Ấu Tri vẫn mù mịt.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Cướp dâu, nhìn không ra à?"
Dụ Ấu Tri còn cho rằng bản thân mình nghe nhầm rồi, mãi tới khi cửa thang máy mở ra, anh kéo cô muốn đi vào trong.
Cô vội lui về sau mấy bước, cứ như vậy đứng trước cửa thang máy giằng co với Hạ Minh Sầm, nói gì cũng không chịu vào.
Hạ Minh Sầm không kiên nhẫn, hỏi thẳng cô: "Em có đi không?"
Dụ Ấu Tri trừng to mắt: "Anh điên rồi sao, đây không phải phim truyền hình."
Cô dùng sức hất tay anh ra, xoay người muốn trở về phòng.
"Anh đã cho em cơ hội tự đi, là em không cần."
Người đàn ông sau lưng cô không mặn không nhạt nói một câu, lời vừa dứt, chân dài cất bước, ba bước đã đuổi kịp, một nhát túm lôi cô về, sau đó hơi cúi người xuống, một tay vòng qua eo cô, bế người lên.
Hai chân bay lên không, tầm mắt phút chốc cao lên, độ cao ngang bằng với anh, Dụ Ấu Tri nhìn người đàn ông trước mắt, run rẩy vùng vẫy.
"Này!"
Hạ Minh Sầm nhíu mày, cảnh cáo nói: "Tay trái của anh không thể dùng lực, em thành thật một chút."
Quả nhiên nháy mắt cô không động đậy nữa.
Thực sự sợ làm bị thương tới tay trái của anh, Dụ Ấu Tri nghĩ trái nghĩ phải, không khỏi thỏa hiệp: "Anh thả em xuống, em tự đi."
Hạ Minh Sầm không động đậy: "Em cảm thấy anh sẽ tin?"
"Em nói lời giữ lời."
Dụ Ấu Tri nhìn hành lang, vẫn may tạm thời không có ai, bằng không bị người ta thấy được thì thật không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể làm anh bình tĩnh trước, để anh thả mình xuống.
Anh bế luôn cô vào thang máy, sau đó khi cửa thang máy đóng lại, anh vẫn không thả cô xuống.
Thang máy xuống tầng một, Hạ Minh Sầm lại bế cô đi ra ngoài, xuyên qua hành lang tới một gian phòng, lúc này anh mới thả cô xuống, một tay vẫn túm lấy cô, tay kia móc thẻ phòng từ trong túi áo.
Mở cửa phòng ra, anh không nói hai lời đẩy cô vào trong.
Dụ Ấu Tri loạng choạng mấy bước mới miễn cưỡng không bị ngã, quay đầu nhìn anh, anh đã khóa cửa phòng lại.
"Lần này anh sẽ không để em chạy, em đừng có nghĩ đi được đến đâu."
Đáy mắt Hạ Minh Sầm bình tĩnh, khoé môi nhếch lên với cô một cái, từng câu từng chữ nói: "Em không muốn quay lại thì không quay lại, chúng ta cứ như vậy dày vò nhau đi, Dụ Ấu Tri, cả đời này, em có chết cũng phải chết chung với anh."
- ---------
Lời tác giả:
À hú giam cầm, điên rồi điên rồi, anh ấy điên rồi...