*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tương đương với lời nói vô tình vô nghĩa, hơn nữa cô còn trưng ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Hạ Minh Sầm lập tức xụ mặt, ngược lại Hạ Minh Lan khẽ nhếch môi.
"Nói đùa thôi. Minh Sầm, anh không tìm Ấu Tri, anh tìm em."
Quả nhiên không có liên quan gì đến cô, thế là cô túm cánh tay Hạ Minh Sầm nói: "Em lên xe đợi anh trước."
Cũng không biết Hạ Minh Lan có gì phải nói với Hạ Minh Sầm mà không thể để Dụ Ấu Tri nghe thấy, đợi cô lên xe rồi, anh ấy lại dẫn Hạ Minh Sầm đi sang bên cạnh, bảo đảm Dụ Ấu Tri không nghe thấy lời hai người nói.
"Nếu anh cũng tới tìm tôi hỏi tội chuyện đính hôn, vậy thì không có gì để nói cả." Hạ Minh Sầm đút tay vào túi dựa lên cây cột của bãi đỗ xe nói: "Rốt cuộc tôi và ai đó thì ai mới là người chen chân vào, trong lòng anh tự biết."
Hạ Minh Lan: "Xem ra gần đây em bị không ít người hỏi tội rồi?"
Hạ Minh Sầm không lên tiếng.
Anh không nói, không có nghĩa là Hạ Minh Lan không đoán được.
Hạ Minh Lan đã quen với bộ dáng lạnh nhạt của cậu chủ nhỏ từ lâu, nhưng lần này anh ấy lại không đáp lại bằng nụ cười không để ý, mà rũ mắt, hỏi: "Vì sao phải giúp anh che giấu nguyên nhân thật sự của chuyện đính hôn?"
Sắc mặt Hạ Minh Sầm cứng đờ, phủ nhận đáp: "Không phải vì anh."
Hạ Minh Lan: "Nếu chỉ vì Ấu Tri, em hoàn toàn có thể tố cáo với người khác, thực ra cả hai em đều bị anh lợi dụng, em cũng không cần phải gánh vác cái danh kẻ thứ ba."
Rõ ràng có cách để khiến mình trong sạch, lại vẫn nhận mọi trách nhiệm về mình.
Vốn Hạ Minh Lan là người đề nghị đính hôn, đồng thời cũng là người khởi xướng toàn bộ sự việc, nhưng bây giờ kẻ đầu sỏ lại trở thành người được đồng cảm.
Tất cả mọi người đều bận lên án Hạ Minh Sầm đạo đức lệch lạc, trách mắng hành vi vô liêm sỉ cướp chị dâu của anh, không có ai nghi ngờ Hạ Minh Lan, cũng không có ai cho rằng buổi tiệc đính hôn này từ đầu đến cuối là vở kịch Hạ Minh Lan làm ra.
Hạ Minh Lan nhìn chằm chằm người trước mặt, trong giọng điệu dịu dàng pha lẫn mấy phần chất vấn: "Em hoàn toàn có thể vạch mặt anh với tất cả mọi người, vì sao không làm như vậy?"
"Anh quan tâm tôi làm thể nào làm gì?" Hạ Minh Sầm không kiên nhẫn ngước mắt, lạnh lùng nói: "Hiện tại chuyện đã như anh muốn, cha và các chú các bác đang bị điều tra rồi, bọn họ đều cảm thấy là tôi cướp chị dâu của mình, anh tiếp tục trong sạch giả vờ vô tội, diễn tốt vai người bị hại của anh là được."
Giọng điệu của anh rất không khách khí, trực tiếp xé nát mặt nạ thân thiện hòa ái của Hạ Minh Lan.
Quả nhiên Hạ Minh Lan nhíu mày, híp mắt, lạnh nhạt mím môi thành một đường.
Dù sao hai người không cùng chí hướng, nếu nói trước đây Hạ Minh Lan còn bằng lòng giả bộ làm người anh tốt trước mặt anh thì hiện tại nếu hai người đã mở cửa mà nói toáng lên rồi, vậy cũng hoàn toàn không phải giả vờ nữa.
Em trai vô lễ, anh trai càng không cần tiếp tục giả vờ gần gũi.
Hạ Minh Sầm châm chọc nhếch môi, cuối cùng khinh thường liếc Hạ Minh Lan một cái, xoay người muốn đi.
"Anh cho em đi sao?" Hạ Minh Lan gọi anh lại.
Hạ Minh Sầm không để ý, sau đó bị người phía sau túm tay lại.
Anh hừ một tiếng, hất tay ra.
Hạ Minh Lan dùng sức, nhất thời Hạ Minh Sầm không hất ra được, nhíu chặt mày không biết anh ấy muốn làm gì, cảnh cáo nói: "Đừng đụng vào tôi, tránh ra."
Hạ Minh Lan không hề nhượng bộ, cười: "Hạ Minh Sầm, nếu đã ghét anh như thế, vì sao lại giúp anh?"
Hạ Minh Sầm hết kiên nhẫn.
"Tôi nói rồi không phải giúp anh."
"Vậy vì sao không vạch mặt anh? Vì sao không dứt khoát nhân cơ hội này mà đuổi anh ra khỏi nhà họ Hạ?"
Hạ Minh Lan cũng mất kiên nhẫn, vẻ mặt giận dữ nhíu chặt lại, chất vấn hỏi anh: "Không phải em luôn cảm thấy bởi vì anh đến, mới khiến cha mẹ em trở thành một cặp vợ chồng bất hòa sao? Nếu từ đầu đã không xem anh là anh trai, vì sao đột nhiên nhảy ra làm người tốt, thay anh gánh vác tất cả trách nhiệm?"
"Làm anh trai sẽ đính hôn với người phụ nữ của em trai sao?" Hạ Minh Sầm lạnh lùng hỏi ngược lại: "Năm đó tôi với cô ấy chia tay có bao nhiêu bút tích của anh, bản thân anh tự biết, Hạ Minh Lan, anh có tư cách gì kêu tôi xem anh là anh trai?"
"Em muốn tranh luận với anh về chuyện của Ấu Tri đúng không?"
Sự dịu dàng trong con ngươi dưới mắt kính không còn nữa, Hạ Minh Lan nhíu chặt mày nói với anh từng câu từng từ: "Hạ Minh Sầm, là em cướp cô ấy khỏi anh trước."
Hạ Minh Sầm cảm thấy nực cười, lời nói trào phúng không hề nể nang: "Tôi cướp? Cô ấy đã từng thích anh sao?"
Bị đâm trúng chỗ đau, trong lòng Hạ Minh Lan khẽ chua chát.
"... Nhưng nếu không phải em, ít nhất cô ấy sẽ luôn ở bên anh."
"Rõ ràng cái gì em cũng có." Hạ Minh Lan cười khổ nói: "Sự quan tâm và bênh vực của tất cả mọi người trong nhà đều là cho em, bên cạnh em có đồ chơi thành đống, không muốn chơi thì ném vào thùng rác, từ trước đến nay cha chưa từng nghĩ tới anh lúc đó cũng là một đứa trẻ, anh cũng muốn đồ chơi."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vốn cho rằng không thể thay đổi thành kiến của người lớn với anh ấy, nhưng ít nhất có thể tìm được chút an ủi từ chỗ người em trai xấp xỉ tuổi.
Hạ Minh Lan từng rất cẩn thận đặt sự kỳ vọng về cái gia đình này lên người em trai, thế nhưng thứ anh ấy có được là gì?
Sự lạnh nhạt và thù địch mấy năm, hoàn toàn thất vọng với tất cả mọi người trong nhà, cô gái duy nhất anh ấy quan tâm cũng rời đi, anh ấy không biết phải làm thế nào mới khiến bản thân nghĩ thoáng, không oán hận.
Nếu mối quan hệ đã xuống đến mức thấp nhất do đính hôn với Ấu Tri, Hạ Minh Lan không hiểu tại sao người em trai này lại đột nhiên nhảy ra làm người tốt.
Thế nhưng sự tố cáo bình tĩnh của anh ấy dường như lại chọc giận Hạ Minh Sầm.
"Anh còn không biết xấu hổ nhắc đồ chơi với tôi sao?" Anh trừng mắt nhìn Hạ Minh Lan, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Quả thực tôi có nhiều đồ chơi, nhưng lúc đó thứ tôi thích nhất chỉ có một cái, Hạ Minh Lan, tôi tặng cho anh, là anh không biết tốt xấu."
Huyết thống giống như một sợi dây ném không mất cắt không đứt, quả thực trong tiệc đính hôn anh đã có lòng trắc ẩn chết tiệt đó, giống như năm đó vậy.
Cha nói sức khỏe anh trai không tốt, thường xuyên phải truyền nước, uống thuốc, thế nên không có bạn bè, không thể ra ngoài chơi, vậy nên anh đem đồ chơi mình yêu thích nhất tặng cho anh trai.
Anh biết Hạ Minh Lan và Dụ Ấu Tri giống nhau, từ nhỏ không nhận được bất cứ sự đối xử tử tế nào từ nhà họ Hạ, thế nên anh nhận hết lỗi sai về mình, gánh tất cả cho hai người.
Anh không thể phủ nhận bản thân yêu Dụ Ấu Tri rất nhiều, thế nên mới nguyện ý thừa nhận bản thân là vì cô, lại không thể cúi đầu thừa nhận bản thân cũng là vì Hạ Minh Lan.
Việc ngu xuẩn lại bị gợi nhớ tới, nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối anh luôn để trong lòng, đương nhiên vẫn luôn oán trách Hạ Minh Lan.
Hạ Minh Sầm không muốn nhìn thấy người này nữa, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn.
Trong lúc Hạ Minh Lan kinh ngạc và sững sờ, anh ôm lấy niềm kiêu hãnh trong mắt, quay người rời đi.
"Minh Sầm."
Hạ Minh Sầm không quay đầu, thậm chí không dừng bước chân.
"Chuyện em báo án Giang Thiên Vũ đã bị anh ta biết." Hạ Minh Lan ở sau lưng anh khẽ nói: "Cẩn thận một chút."
Bước chân Hạ Minh Sầm hơi khựng lại, khó chịu c ắn môi dưới.
Một lúc lâu sau, anh thấp giọng cảnh cáo: "Đừng giả làm người tốt nữa."
-
Hạ Minh Sầm trở về xe.
Anh ngồi trên ghế lái ngây ngẩn một lúc, mãi tới khi Dụ Ấu Tri hỏi anh nói chuyện xong rồi sao, anh mới hoàn hồn, đáp một tiếng: "Ừ."
"Nói gì thế?"
Hạ Minh Sầm không trả lời ngay, mà lái xe ra khỏi vị trí đỗ xe trước, đợi khi tầm nhìn trước kính trở nên trống trải, anh mới để một tay ấn mi tâm, đáp: "Không có gì."
Đáp án qua loa lại khiến anh do dự lâu như vậy mới mở miệng, Dụ Ấu Tri không nhịn được hỏi: "Không phải là nói về em chứ?"
Hạ Minh Sầm nghiêng mắt nhìn cô, cười khẽ: "Em nói xem, cảm giác một chân đạp hai thuyền thích không?"
Dụ Ấu Tri lập tức phủ nhận: "Em không có."
Thấy anh không đáp lại, cô chớp mắt, thái độ nhận sai nói: "Thật sự không có mà, nếu anh cảm thấy thái độ của em vẫn chưa rõ ràng, hay là ba người chúng ta tìm thời gian nói chuyện đàng hoàng được không? Anh thấy thế nào?"
Hạ Minh Sầm không nói chuyện, cô lại lặp lại lần nữa, hỏi anh có được không.
Thái độ của cô thực sự rất mềm mỏng, Hạ Minh Sầm chỉ có thể thở dài, nói thật: "Không phải hoàn toàn nói về em, cũng có chuyện khác."
Dụ Ấu Tri tò mò: "Chuyện khác là chuyện gì?"
"Có hơi phức tạp, không nói rõ được." Hạ Minh Sầm nói: "Là chuyện khi còn rất nhỏ."
"Mấy tuổi."
"Vài tuổi thôi."
"Vài tuổi? Vậy em vẫn chưa biết hai người, nhưng mà chuyện xảy ra rất lâu về trước rồi bây giờ mới nói sao?" Dụ Ấu Tri không hiểu: "Vậy còn hiệu lực không?"
Thời gian tố tụng hiệu lực của một vụ án dân sự chỉ có ba năm, thời gian tố tụng lâu nhất đối với một vụ án hình sự nghiêm trọng cũng chỉ đến hai mươi năm, câu hỏi của Dụ Ấu Tri khiến Hạ Minh Sầm im lặng trong giây lát.
"Chắc hết rồi." Anh lấy lại tinh thần, cười khổ một tiếng: "Thế nên anh mới nói mấy chuyện đó vô nghĩa."
Nếu thật sự là chuyện vô nghĩa, đoán chừng anh đã bày ra dáng vẻ thờ ơ mất kiên nhẫn từ lâu rồi, tuyệt đối không phải là biểu cảm hiện giờ.
Dụ Ấu Tri cảm giác được anh không muốn nói nhiều về chuyện này, thế nên cô cũng không hỏi nữa.
Muốn thay đổi chủ đề nói chuyện, Dụ Ấu Tri bèn chủ động hỏi: "Hôm nay thu được nhiều đồ như vậy, một mình em sắp xếp cũng không nổi, anh muốn tới nhà em giúp em sắp xếp không?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hạ Minh Sầm không để ý đáp: "Mời anh đến nhà em sao?"
"Ừ."
Anh khẽ cong môi, cố ý hỏi: "Tới nhà em làm gì?"
Vừa nãy rõ ràng đã nói rồi, tới nhà cô để giúp sắp xếp tài liệu chứng cứ.
Nhưng Dụ Ấu Tri biết cậu chủ nhỏ có ý gì, mím môi nói: "Làm gì cũng được."
Hạ Minh Sầm nhướng mày cười: "Ấy cũng được?"
"..." Cô biết ngay mà.
Thế nhưng sau khi thức cùng cô hai đêm liền, có là thần tiên cũng không trụ được, tuy trên miệng cậu chủ nhỏ nói mấy câu không đứng đắn, cơ thể lại rất thành thực, sau khi kết thúc công việc cường độ cao không ngừng nghỉ liền nề nếp làm tổ trong chăn bông của bạn gái, ôm bạn gái chìm vào giấc ngủ.
-
Tuần mới đi làm, Dụ Ấu Tri không vội giao tài liệu chứng cứ trong tay để yêu cầu xét xử lại vụ án mà giao những tài liệu này cho thầy mình, lão Thẩm.
Lão Thẩm có nghe ngóng được chuyện năm đó của cha Dụ Ấu Tri, nhưng suy cho cùng vụ án đã qua mười hai năm, đương sự cũng qua đời, bình thường tiểu Dụ rất ít khi nhắc đến, một người thầy như ông cho rằng tiểu Dụ sợ nhắc đến vết thương lòng, hiển nhiên cũng rất ít khi nhắc đến chuyện này trước mặt cô.
Thế nhưng khi nhận được tập tài liệu dày cộp từ trong tay cô, lão Thẩm mới phát hiện thì ra không phải cô sợ động đến vết thương lòng, mà còn âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ đầy đủ để phúc thẩm lại vụ án năm đó của cha rồi mới nhắc đến nó lần nữa.
Nguyên nhân Dụ Ấu Tri giao những thứ này cho lão Thẩm rất đơn giản.
Ngay cả khi vụ án thực sự được xét xử lại, Dụ Ấu Tri với tư cách là người nhà trực hệ của người có liên quan đến vụ án, sẽ phải tránh tham gia, lão Thẩm không chỉ là người thầy đáng tin cậy của cô mà còn là một kiểm sát viên lão luyện, cô tin tưởng lão Thẩm.
Lão Thẩm lật tài liệu, nội dung bên trong chấn động, liên quan đến quá nhiều người, quá nhiều chuyện.
Trong đó có những cái tên, không thể dùng bốn chữ người dân bình thường để hình dung.
Nếu vụ án này thoát khỏi bức màn đen tối, có lẽ sẽ là vụ án th@m nhũng nghiêm trọng nhất ở thành phố Lư trong chục năm gần đây.
Lão Thẩm hỏi: "Những cái tên này thầy đều biết, nhưng Mao Tử này là ai? Người này tên như vậy sao?"
"Nghe cảnh sát Hạ nói, Mao Tử là biệt danh, tên thật của ông ta là Mao Lực Uy." Dụ Ấu Tri nói: "Mao Lực Uy có liên quan tới vụ án an ninh trật tự gần đây của bên cảnh sát, tính chất liên quan tới tổ chức tội phạm, gần đây sẽ có một nhóm chống xã hội đen được phái xuống để điều tra."
Lão Thẩm nặng nề ừ một tiếng.
"... Vụ án này quá lớn." Vẻ mặt ông nghiêm túc: "Nếu phúc thẩm sợ rằng không đơn giản như vậy, quy trình rất nhiều, thời gian cũng sẽ bị kéo dài, hơn nữa nếu những người này năm đó đã có bản lĩnh rút lui trong tình huống có chứng cứ xác thực, vậy thì tới hiện tại chưa chắc đã không có bản lĩnh đó."
Dụ Ấu Tri khẽ nói: "Em biết."
Nếu một mình cô nắm giữ những thứ này để đảo ngược vụ án thì giống như con phù du rung chuyển đại thụ, ngày đó cha cô không làm được, tới nay có thể cô cũng không làm được.
Lão Thẩm thấy cô không giấu được vẻ thất vọng, giơ tay vỗ vai cô, đổi giọng nói: "Nhưng không phải hoàn toàn không thể, chẳng phải còn có nhóm chống xã hội đen tới đây sao? Đây là thiên binh thiên tướng bên trên phái xuống cho chúng ta."
"Những tài liệu kia..."
"Bỏ qua quy trình, gửi thẳng cho bên cảnh sát." Lão Thẩm nói: "Phải tin tưởng quyết tâm quét đen(*) trừ ác(*) của bọn họ."
(*)Đen ở đây chỉ xã hội đen
(*)Ác là những kẻ tội phạm gian ác.
Dụ Ấu Tri gật đầu, nói làm là làm, lập tức đứng dậy: "Vậy giờ em đi Cục cảnh sát một chuyến."
"Em đợi chút, đang trong giờ mà, lại muốn trốn việc giống lần trước hả?"
Lão Thẩm vội ngăn cô lại, thành tâm nói: "Thầy biết em sốt ruột về vụ án này, nhưng em đừng quên mình vẫn có chức vụ hoàn thành công việc phải làm, vụ án lớn là vụ án, lẽ nào những vụ án nhỏ trong tay chúng ta không phải vụ án sao?"
Nghe thầy nói như vậy, Dụ Ấu Tri mới không thể không thừa nhận quả thực bản thân có hơi gấp gáp.
Nhưng cô là người biết nhận sai, nói với thái độ rất tốt: "Vậy em về tiếp tục làm việc, thư tố cáo tuần này còn chưa xử lý xong."
"Đi đi, không phải thứ bảy liên hoan sao, tới lúc đó em đưa luôn cho mấy người ở đội hình sự không phải là xong rồi sao." Lão Thẩm nói.
"Vâng."
"Nhưng mà tài liệu dày thế này, sao một mình em có thể sắp xếp xong trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao?" Lão Thẩm lật tài liệu, càng lật càng kinh ngạc: "Tiểu Dụ, em nhờ viện trợ à?"
- ---------