“Đình Xuyên, đây là phần của anh.
Em đặc biệt dặn đầu bếp chế biến theo khẩu vị của anh, anh thử xem.”
Hạ Lăng An vội vàng xun xoe nhắm vào Cố Đình Xuyên.
Vừa dứt lời, Cố Đình Xuyên thờ ơ, trực tiếp coi cô như không khí, ánh mắt lướt qua cô rơi vào trên người Cố Thần: "Cặp ở trên xe, con ăn xong lên xe chờ."
Cố Thần đáp lời và tiếp tục ăn.
Hai người còn lại, bé Hạ đang thưởng thức món mì, trong khi Hạ Thanh Trì âm thầm quan sát.
Những việc trước mắt rất đáng ngờ, tối hôm qua cô uống rượu nên không để ý, hôm nay tỉnh dậy cô mới phát hiện Hạ Lăng An không ở nhà họ Cố, cho rằng cô ta đang quay phim bên ngoài, thái độ Cố Thần đối với cô ta quá thờ ơ, là do đứa nhỏ này trời sinh tính tình đã lạnh lùng như vậy hay sao?
Bầu không khí trên bàn dần dần lạnh xuống, Hạ Lăng An tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thanh Trì, cô ta cho rằng sự tồn tại của cô đã khiến Cố Đình Xuyên không để ý tới cô ta.
“Mọi người dùng thong thả.” Cố Thần là người đầu tiên rời khỏi chỗ ngồi.
Bé Hạ thấy cậu đã ăn xong, nhanh chóng đặt bộ đồ ăn trong tay xuống: “Em cũng no rồi, anh Cố Thần, chờ em.”
Hai bóng dáng nhỏ bé biến mất trong phòng ăn, Hạ Thanh Trì muốn tiếp tục dõi theo nhưng Hạ Lăng An vẫn tiếp tục trợn mắt nhìn cô, ngụ ý cô nên đi, cô cũng không cần tự tìm mất mặt, thuận thế đứng lên.
"Cố tổng, cảm ơn vì sự hiếu khách của anh.
Tôi đưa con đi trước."
Trước khi rời đi, Hạ Thanh Trì nhìn nhìn Hạ Lăng An.
Cách cô ta và Cố Đình Xuyên ở chung khác với những gì cô tưởng tượng.
Hồi đó, khi Hạ Lăng An đột ngột trở về và đang mang thai, Cố Đình Xuyên đã coi cô như báu vật trong lòng bàn tay, cưỡng bức phá bỏ đứa con của mình và ép mình ly hôn, mọi tâm tư của anh đều đổ dồn vào Hạ Lăng An.
Bây giờ anh không nóng không lạnh với Hạ Lăng An.
Trước khi bước ra khỏi nhà ăn, Hạ Thanh Trì lờ mờ nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong.
"Đình Xuyên, em biết anh vẫn còn tức giận khi em đưa Thần Thần đến bệnh viện lần trước.
Em nhận lỗi với anh.
Sau này em sẽ không làm vậy nữa." Hạ Lăng An chớp đôi mắt vô tội và kéo cánh tay của Cố Đình Xuyên hòng khiến anh chú ý.
Cố Đình Xuyên đứng dậy gạt tay cô ra, đôi chân dài dợm bước muốn ra ngoài.
Hạ Lăng An trở nên lo lắng, lại chủ động đứng trước mặt anh, "Anh đừng nóng giận, anh yêu, chuyện lần đó là em không suy nghĩ cẩn thận.
Em hứa sau này sẽ không tái phạm nữa.
Anh tha thứ cho sự bốc đồng của em lần này được không?”
Cũng vậy, Cố Đình Xuyên nghe xong không trả lời, vượt qua cô và đi tiếp.
Thấy anh vẫn thờ ơ như vậy, Hạ Lăng An siết chặt hai tay, quay đầu nhìn bóng lưng anh: “Anh nhất định phải đối với em như vậy sao? Sự việc hồi đó..."
Cô còn chưa nói xong, Cố Đình Xuyên đã quay lại và liếc nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
Hạ Lăng An rùng mình một cái, cô biết tính khí của người đàn ông này, ánh mắt của anh ta cho thấy hiện tại anh ta không vui.
"Không có gì, vừa rồi em sốt ruột nói sai.
Em mới nhớ ra hôm nay giám đốc bảo em đến buổi thử vai, em đi trước." Hạ Lăng An tự tìm bậc thang leo xuống, nện bước nhanh chóng rời đi.
Cô thở dài thườn thượt khi bước ra khỏi tầm mắt của Cố Đình Xuyên.
Vừa lúc quay đầu, cô bắt gặp hai bóng người ở cửa biệt thự, nheo mắt lại.
"Cô Janey, tại sao cô vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua? Không lẽ cô qua đêm ở nhà họ Cố sao?"
Hạ Thanh Trì nghe thấy giọng nói của cô, không có ý định trả lời.
Bé Hạ bên cạnh chuyển sang chế độ phòng thủ và nói: "Đó là do cha của anh Cố Thần đồng ý, chú ấy đã để cháu và mẹ ở lại đây một đêm."
Ý định ban đầu của bé Hạ là muốn thể hiện rằng cô bé và Hạ Thanh Trì sống ở đây một cách quang minh chính đại.
Lời nói đó đến tai Hạ Lăng An lại đổi thành ý khác, là cô buộc Cố Đình Xuyên đồng ý để cô sống ở đây?
Cô ta hiếm khi được ở đây nhưng Janey trước mặt cô ta có thể dễ dàng ở đây, trong khi cô và Cố Đình Xuyên mới gặp nhau có vài lần.
"Cô Janey thực sự là người đã quen sống ở nước ngoài.
Đời sống riêng tư thật thoáng, cô dẫn đứa trẻ đến ở một đêm, chồng cô sẽ không phiền sao? Hay là anh ấy hoàn toàn không biết chuyện?" Lăng An chế nhạo.
"Mẹ của con không phải loại người như vậy.
Tối hôm qua con vô tình ngủ quên mất.
Chúng ta không bắt được taxi ở đây, nên ở lại qua đêm."
Bé Hạ ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh nhìn Hạ Lăng An không chút rụt rè.
Hạ Lăng An đột nhiên nở nụ cười kỳ lạ: "Là vì không đón được taxi, hay là cố ý viện cớ, e rằng không ai biết.
Chồng cô chắc cũng không biết.
Anh ấy đang đợi cô về nhà, nhưng cô yên tâm sống ở nhà đàn ông khác.”
Từng câu nói lọt vào tai Hạ Thanh Trì, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
Cô vốn không muốn so đo với Hạ Lăng An, nhưng nói đến chủ đề này, cô nhớ tới lúc cô bị phản bội, Hạ Lăng An là hung thủ, bây giờ cô ta có thể đứng đây mà chỉ trích người khác như thể không có chuyện gì xảy ra?
“Xin lỗi, chồng tôi đã qua đời, cô khéo lo.”
Hạ Thanh Trì thờ ơ nói, sau đó nói tiếp: “Tôi không cần giải thích với bất kỳ ai nơi tôi sống, ngược lại tôi thấy cô Hạ đây có thời gian, nên chịu khó thân thiết với chồng con để không làm cho mối quan hệ với họ trở nên cứng nhắc.”
Cô đáp trả một cách tuyệt vời, nắm được điểm yếu của Hạ Lăng An, buổi sáng cô có thể lờ mờ thấy rằng Cố Thần không thích Hạ Lăng An cho lắm.
Hai ba câu nói trúng chỗ đau của Hạ Lăng An, cô đang định trả đũa, chợt cẩn thận nhớ lại những gì đối phương vừa nói, cô ta đang nói là chồng và con của mình.
Có vẻ như Janey đã hiểu nhầm Cố Thần là con của cô, vậy không bằng cô tương kế tựu kế.
"Cô biết rõ đó là chồng con của tôi là tốt rồi, mặc kệ cô có tâm tư gì trong đầu hãy lập tức gạt bỏ đi, còn mi nữa..."
Ánh mắt Hạ Lăng An nhìn về phía bé Hạ: "Đừng lại gần con trai tôi, sau này nó sẽ kết hôn với một đại tiểu thư nổi tiếng, không phải cô gái nào cũng có thể ở bên cạnh nó.”
Nhìn thấy cô ta nói lời gay gắt với bé Hạ, trái tim Hạ Thanh Trì như bị kéo lại, cô bước tới ôm lấy bé Hạ.
“Cô yên tâm, đó là điều tôi muốn nói.
Sau này đừng để con trai cô gặp con gái tôi.”
Sau khi Hạ Thanh Trì nói xong,vừa vặn có một chiếc xe trống chạy ngang qua, cô đón xe nghênh ngang rời đi.
Vào trong xe, cô vuốt ve trái tim vẫn còn chưa bình ổn của mình, cô phải dùng hết khí lực để nói những lời vừa rồi, lúc này, cô dựa nửa người trên ghế xe, ánh mắt rơi vào trên người bé Hạ, cô vô thức vươn tay chạm vào đầu con gái.
"Con ngoan, không phải có nhiều bạn học khác trong trường sao? Con phải kết bạn với nhiều người khác chứ."
"Phải rồi, sắp tới là sinh nhật con đúng không? Con có muốn quà không? Hay muốn mời bạn cùng lớp, mẹ sẽ giúp con tổ chức tiệc sinh nhật?” Hạ Thanh Trì cố gắng chuyển hướng chú ý của bé Hạ.
Những gì cô nói vừa rồi quá nặng nề, quên không để ý đến cảm nhận của con gái, cô chỉ muốn phủi sạch mối quan hệ.
Nhìn lúc bé Hạ và Cố Thần ở bên nhau, cô hoàn toàn ngơ ngác trước khuôn mặt đó, cô nở một nụ cười ngơ ngẩn, cô sợ con gái rơi vào vòng xoáy giống mình nên muốn kịp thời ngăn chặn tổn hại.
"Không cần đâu, mẹ vừa mới đến công ty mới, quen thêm đồng nghiệp mới, làm quen với môi trường, con tổ chức sinh nhật ở trường là được rồi."
Bé Hạ nặn ra một nụ cười, trở lại an ủi cô..