"Thật không? Anh nghe ai nói tôi bất hòa với cô Hạ Lăng An?" Hạ Thanh Trì tự điều chỉnh kịp thời.
Không phải cô chưa từng bị hỏi vấn đề chanh chua như vậy, cũng chẳng đáng là bao.
"Chúng tôi nghe nói mà thôi, xin hỏi chuyện này là thật sao?" Phóng viên nọ bám riết không chịu buông tha.
"Trang phục thiết kế là tuyệt đối không giả được.
Nếu hai người không hợp, sao tôi có thể một lòng thiết kế ra bộ váy hợp với cô Hạ như vậy được?" Hạ Thanh Trì trả lời.
"Nhưng chúng tôi nghe nói cô từng trào phúng dáng người cô Hạ biến dạng ngay trong cuộc họp ban lãnh đạo.
Xin hỏi có chuyện này không?" Phóng viên tiếp tục truy vấn.
Họp?
Hạ Thanh Trì nhìn về ra chỗ Hạ Lăng An phía xa, trong lòng hiểu rõ.
Phóng viên này chắc chắn bị Hạ Lăng An mua chuộc, chuyên môn tới làm khó cô.
Đọc ????ruyện ????ại { ????rUm ????ruyện.????n }
"Họp? Buổi họp nào?" Hạ Thanh Trì hỏi lại.
"Chúng tôi nhận được tin nóng của nhân viên Cố Thị, nói là buổi họp ngay trước Buổi lễ Tinh Quang." Phóng viên chiêng trống rùm beng trả lời, một bước cũng không nhường.
"Làm phóng viên, làm ông vua không ngai, có được quyền ngôn luận thì càng nên thận trọng.
Anh tận mắt chứng kiến hay chính tai nghe được tôi trào phúng cô Hạ à?" Hạ Thanh Trì cắn nặng hai chữ ‘trào phúng’, hỏi ngược lại phóng viên.
Phóng viên nhất thời nghẹn lời, anh ta đúng là không tận mắt chứng kiến hoặc chính tai nghe được.
"Nhưng không có lửa sao mà có khói được, chính bởi vì không tận mắt chứng kiến, chính tai nghe được nên mới phải hỏi đương sự để chứng thực.
Trợ giúp quần chúng biết đến chân tướng sự thật cũng là chức trách của phóng viên."
Phóng viên lợi dụng tố chất chuyên nghiệp nhanh chóng phản ứng, thắng Hạ Thanh Trì một quân.
"Nếu cô Janey không muốn nói, chúng tôi không ngại đến hỏi đương sự còn lại là cô Hạ." Một phóng viên khác đúng lúc lên tiếng, dẫn đường sự việc phát triển.
Hiển nhiên, vị phóng viên này cũng bị Hạ Lăng An mua chuộc, trong lúc nhất thời, mọi người bị hai phóng viên kích động, đều muốn Hạ Lăng An chứng thực việc này là thật hay giả.
"Cô Hạ, chúng tôi nghe nói cô Janey từng trào phúng cô trước mặt mọi người.
Xin hỏi có chuyện này không?"
Hạ Lăng An đã làm tốt chuẩn bị, chỉ còn chờ chính mình lên sân khấu, cô ta chớp chớp mắt tỏ vẻ khuất nhục cầu toàn, dịu dàng trả lời.
"Không phải trào phúng, chỉ là cô Janey thực hiện chức trách của một nhà thiết kế, nhắc nhở tôi chú ý quản lý dáng người mà thôi.
Mời mọi người đừng quấn quýt lấy vấn đề này nữa, đặt trọng điểm tại Buổi lễ Tinh Quang hôm nay thì hơn."
"Nhưng dáng người của cô rất đẹp, hoàn toàn không chút tỳ vết, tất cả mọi người đều có thể nhận rõ." Một phóng viên khác đúng lúc dẫn đường vấn đề phát triển tới bậc tiếp theo.
"Thật ra cô Janey nói rất đúng, dù sao tôi cũng hơi lớn hơn so với những người mẫu còn lại của công ty, dáng người không bằng bọn họ."
Không đợi phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi, Hạ Lăng An đã tội nghiệp nói: "Đã là người mẫu chuyên nghiệp thì nhất định phải nghe theo ý kiến của nhà thiết kế, nỗ lực quản lý dáng người của chính mình."
Từng câu từng chữ khiến người thấy mà thương, toàn bộ phóng viên nhất thời đều thiên về một bên, cảm thấy Hạ Thanh Trì cố ý làm khó dễ Hạ Lăng An.
Hạ Thanh Trì im lặng đứng bên cạnh làm người xem, Hạ Lăng An bố trí cho cô tiết mục phấn khích thế này, nếu cô không xem cẩn thận thì chẳng phải phụ lòng tốt của Hạ Lăng An à?
Lúc này, các phóng viên nhắm thẳng đầu mâu về phía Hạ Thanh Trì: "Cô Janey, vì sao cô lại đối xử với người mẫu của mình như vậy?"
"Cô Janey.
Cô rất tài năng, chẳng lẽ vì thế mà cậy tài khinh người?"
"Cô Janey, xin cô trực tiếp cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục."
Hạ Thanh Trì lại bị vây quanh bởi một đám ngốc nghếch không có đầu óc.
Quả nhiên, Hạ Lăng An vẫn là Hạ Lăng An, vẫn quỷ kế đa đoan như thế, vẫn sẽ bám riết không buông tha mình như vậy.
Cái gì mà nước giếng không phạm nước sông, đều là nói mò.
Hạ Thanh Trì nhìn về phía Hạ Lăng An, thấy cô ta nở nụ cười thắng lợi nhìn chính mình luống cuống.
Nhưng Hạ Thanh Trì lại đã không còn là Hạ Thanh Trì của năm năm trước từ lâu rồi.
"Thân thể Hạ Lăng An biến dạng là thật." Hạ Thanh Trì bình tĩnh nói.
"Tôi có số đo ba vòng của Hạ Lăng An mấy năm nay, nhìn đường cong là biết Hạ Lăng An không chịu quản lý dáng người.
Đặc biệt là phần eo, biến dạng rất nghiêm trọng."
Ngay vừa rồi, khi Hạ Lăng An trầm mê diễn trò, Hạ Thanh Trì đã gọi trợ lý trộm lấy bảng ghi chép số đo ba vòng của Hạ Lăng An tới, sự thật thắng hết thảy hùng biện.
"Thân là nhà thiết kế của cô ấy, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cô ấy, cũng cảm thấy mình không sai.
Nhưng trong quá trình chuẩn bị Buổi lễ Tinh Quang, tôi hoàn toàn không nhìn ra quyết tâm quản lý dáng người của cô Hạ." Hạ Thanh Trì thắng ngược một nước.
"Mọi người không phát hiện ra dáng người cô Hạ đây biến dạng là vì tôi thiết kế riêng cho cô ấy chiếc váy dài này.
Tôi tốn rất nhiều công sức chỉ vì muốn che đậy ngấn mỡ chỗ eo của cô Hạ đấy.
Không ngờ còn có lời đồn như thế truyền ra ngoài."
Hạ Thanh Trì ra vẻ đau lòng.
Các phóng viên vừa rồi hùng hùng hổ hổ đều á khẩu không trả lời được.
Hạ Lăng An béo lên là sự thật, chiếc váy dài hôm nay đẹp cũng là thật.
Nghĩa là Hạ Lăng An cắt câu lấy nghĩa vu hãm Hạ Thanh Trì cũng là thật.
Hạ Thanh Trì liếc Hạ Lăng An đứng cạnh qua khóe mắt, thấy cô ta ỉu xìu, suy sụp đứng tại chỗ.
Hạ Thanh Trì nghĩ thầm, đừng tưởng chỉ mình cô biết ra vẻ tội nghiệp, ai chẳng biết giả vờ đáng thương.
"Xin hỏi cô Hạ Lăng An, cô bất mãn cô Janey nhắc nhở cô trước mặt mọi người nên mới cắt câu lấy nghĩa vu hãm cô ấy sao?" Một vị phóng viên lập tức đổi đầu mâu, ép sát Hạ Lăng An.
Hạ Lăng An nghẹn lời, lí nhí phủ nhận: "Không phải, tuyệt đối không có chuyện này."
"Các vị phóng viên, hôm nay là Buổi lễ Tinh Quang mỗi năm một lần của Cố Thị, tôi hy vọng mọi người có thể đặt trọng điểm lên Buổi lễ chứ không phải mấy việc nhỏ nhặt này." Hạ Thanh Trì đúng lúc lên tiếng giải vây cho Hạ Lăng An.
"Trên thực tế, không tồn tại ai vu hãm ai, ai trào phúng ai, tôi không biết phóng viên kia lấy tin tức từ chỗ nào.
Tóm lại, tôi và cô Hạ không hề bất hòa, cũng không đấu đá lẫn nhau."
Hạ Thanh Trì lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người: "Mời mọi người đừng chú ý tin đồn lặt vặt này, hôm nay chúng tôi chuẩn bị tiệc tối vô cùng phong phú, mời mọi người cùng thưởng thức."
Dứt lời, Hạ Thanh Trì hơi khom người chào, xoay lưng rời đi.
Chị Diêu và đoàn người bộ phận thiết kế theo sát sau cô, lộ ra nụ cười tán dương.
Việc đã đến nước này, người sáng suốt trong Cố Thị đều biết Hạ Lăng An mới là người vu hãm Hạ Thanh Trì trước, đã vậy Hạ Lăng An còn không buồn so đo.
"Cô là Janey?" Hạ Thanh Trì bị một ông cụ tóc trắng cản lại.
"Vâng, xin hỏi ông là?" Hạ Thanh Trì nhìn ông cụ tóc trắng này hơi quen mắt, nhưng tron thoáng chốc không nghĩ ra được là ai.
"Chào cô, tôi là Bùi Dũng, tôi vừa xem thiết kế của cô, rất có linh tính.
Tôi thích lắm." Ông Bùi cười hòa ái.
Bùi Dũng?
Hạ Thanh Trì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Bùi Dũng chính là nhân vật bậc thầy trong ngành thiết kế thời trang Trung Quốc đấy, có bao người muốn bái ông làm thầy nhưng đều bị từ chối.
"Tiền bối Bùi, chào ông, cảm ơn ông đã thích ạ." Hạ Thanh Trì vội cung kính trả lời.
Phóng viên vừa buông cameras, thấy ông Bùi và Hạ Thanh Trì nói chuyện lại lập tức vây lên tới.
"Cô Janey, tôi muốn nhận cô làm học trò.
Cô có đồng ý không?" Ông Bùi hỏi.
Giữa đoàn người vang lên tiếng than thở sợ hãi..