Hạ Lăng An ngây ngẩn cả người, cô không ngờ được Cố Đình Xuyên lại nói lời từ chối cô trực tiếp như vậy, cho dù trước đây họ có lạnh nhạt như thế nào, thì Cố Đình Xuyên cũng chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.
Chắc chắn là bởi vì Hạ Thanh Trì, hận ý của Hạ Lăng An đối với Hạ Thanh Trì lại tăng thêm một ít.
Nhưng thực tế là Cố Đình Xuyên không hề nhận ra sự khác thường của Hạ Lăng An, trong đầu anh bây giờ chỉ nghĩ tới giấc mộng tối qua, giấc mộng đang triền miên với Hạ Thanh Trì.
Sau khi cơm nước xong, Cố Thần rời đi trước, chuẩn bị đi học, cả phòng ăn lớn như vậy chỉ còn lại Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An.
“Đình Xuyên, chuyện tối ngày hôm qua anh đừng để ở trong lòng.” Hạ Lăng An lên tiếng trước phá vỡ sự yên tĩnh của phòng ăn.
Cố Đình Xuyên gật đầu, vốn dĩ anh cũng không quan tâm lắm đến những chuyện này.
“Em vẫn luôn thích anh, từ nhỏ em đã thích anh, anh biết không?” Giọng nói của Hạ Lăng An êm ái khiến người nghe muốn say.
“Nhưng em không biết tại sao anh càng ngày càng đối xử lạnh lùng với em? Nếu như em có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói với em, em đều có thể thay đổi.”
Hạ Lăng An hạ thấp tư thế của mình, có lẽ cô ta hy vọng có thể mở ra được đóa hoa tươi giữa cô ta và Cố Đình Xuyên từ trong bụi bặm.
“Tại sao tôi lại thờ ơ với cô, cô không biết sao?” Cố Đình Xuyên không hề cảm động trước Hạ Lăng An, mà lạnh lùng hỏi lại cô ta.
Cơ thể của Hạ Lăng An khẽ run lên: “Anh vẫn còn trách em vì chuyện đó? Đúng không?”
Cố Đình Xuyên không nói gì, chuyện xảy ra vào năm năm trước vẫn là cơn ác mộng đối với anh.
Đã rất nhiều lần anh giật mình tỉnh mộng, đều thấy một bóng người to lớn, dù anh có đuổi theo thế nào thì nó vẫn cách anh càng ngày càng xa.
Chuyện xảy ra năm năm trước, Cố Đình Xuyên vẫn không thể tha thứ cho mình, thì làm sao anh có thể tha thứ cho Hạ Lăng An?
“Đình Xuyên, em thừa nhận chuyện năm năm trước là lỗi của em.
Trong những năm qua, em luôn cố gắng giúp đỡ những đứa trẻ và gia đình đơn thân, Chính là hy vọng có thể bù đắp cho tội lỗi của mình một ít.” Giọng nói của Hạ Lăng An mang theo sự nức nở, quả thật khó để phân biệt thật giả.
"Năm năm trôi qua, chẳng lẽ anh không thể tha thứ cho em sao? Trước đây chúng ta tốt như vậy, vì anh, em có thể làm tất cả mọi thứ, anh không thể cho em thêm một cơ hội sao?”
Trong khi nói chuyện, mắt của Hạ Lăng An tuôn ra một tràng nước mắt và cúi đầu rất thấp.
Cố Đình Xuyên cúi đầu, không nói gì, suy nghĩ bay trở về năm năm trước.
Năm năm trước đây...
Ngày hôm đó, Hạ Lăng An nói với Cố Đình Xuyên rằng cô ta mang thai, khiến Cố Đình Xuyên rất hạnh phúc.
Anh đã đồng ý với Hạ Lăng An sẽ ly hôn với Hạ Thanh Trì, để cho cô ta và đứa bé trong bụng một danh phận.
Nhưng mà khi anh ta và Hạ Lăng An trở về nhà, lại phát hiện que thử thai mà Hạ Thanh Trì đã sử dụng, vậy mà cô cũng đang có thai.
Cố Đình Xuyên lúc đó ngây ngẩn cả người, không hiểu vì sao lại bật thốt lên với Hạ Thanh Trì phá bỏ cái thai, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thanh Trì, Cố Đình Xuyên cảm thấy có chút không thể giải thích được.
Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi mà Cố Đình Xuyên còn chưa kịp suy nghĩ xem loại cảm giác đó đại diện cho điều gì.
Hạ Lăng An đã bị Hạ Thanh Trì đẩy ngã và bị sẩy thai.
Cố Đình Xuyên vô cùng tức giận, đã phân phó nhốt Hạ Thanh Trì ở phía sau nhà họ Cố, sau đó vội vàng đưa Hạ Lăng An tới bệnh viện.
Cuối cùng đứa bé của Hạ Lăng An cũng không thể giữ được.
Lúc Hạ Lăng An được đẩy ra khỏi phòng mổ, Cố Đình Xuyên nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô ta, anh thật sự hận không thể bóp chết Hạ Thanh Trì.
Đặc biệt là khi Hạ Lăng An tỉnh lại ở trong bệnh viện và biết rằng đứa trẻ không còn, cô ta khóc lóc không ngừng, thậm chí còn ngất đi nhiều lần.
Tuy nhiên, không chờ Cố Đình Xuyên ra tay thì Hạ Thanh Trì đã biến mất.
Khi anh quay lại nhà họ Cô, thì mới biết Hạ Thanh Trì đã bỏ trốn.
Cố Đình Xuyên đi tới phòng ngủ của Hạ Thanh Trì, thấy căn phòng được sắp xếp gọn gàng thay đổi hoàn toàn trông bừng sáng hẳn lên, anh ngơ ngác ngồi ở trên chiếc giường mà Hạ Thanh Trì đã từng ngủ qua, anh không hiểu sao mình lại thất thần.
Cố Đình Xuyên căn dặn, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra Hạ Thanh Trì, nhưng mà cô dường như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Mặc cho anh đã tìm rất nhiều người bày ra thiên la địa võng nhưng cũng không tìm được tung tích của Hạ Thanh Trì.
Sau đó, Cố Đình Xuyên liền dẫn Hạ Lăng An đến nhà họ Cố, anh đã nghĩ kỹ, cho dù không có con nhưng anh vẫn phải cưới Hạ Lăng An làm vợ.
Trước khi kết hôn, Cố Đình Xuyên và Hạ Lăng An phải kiểm tra trước khi kết hôn.
Cố Đình Xuyên rất quan tâm đến cảm xúc của Hạ Lăng An nên không đưa cô ta tới bệnh viện mà tìm bác sĩ đến tận nhà làm kiểm tra.
Thậm chí, Cố Đình Xuyên còn lo lắng Hạ Lăng An sẽ có áp lực về tinh thần, còn cố ý dặn dò thầy thuốc, nếu như Hạ Lăng An hỏi thì bảo là kiểm tra bình thường, không cần nói rõ chuyện kiểm tra trước khi kết hôn.
Sau khi kiểm tra xong, Cố Đình Xuyên đặc biệt đến gặp bác sĩ để hỏi về tình trạng của Hạ Lăng An, dù sao đã từng sinh non, nên anh rất sợ Hạ Lăng An sẽ lưu lại mầm bệnh gì đó.
Nhưng mà những lời nói của bác sĩ khiến Cố Đình Xuyên tới nay vẫn không thể quên được.
“Tổng giám đốc Cố, vợ của anh chưa từng mang thai hay sẩy thai.
Có phải anh có nhầm lẫn gì rồi không?”
"Làm sao có thể?" Cố Đình Xuyên không thể chấp nhận được: “Mấy ngày hôm trước tôi còn đích thân đưa cô ấy tới bệnh viện, sao có thể không sẩy thai chứ?”
"Thiếu gia, tôi đã làm kiểm tra cho Thiếu phu nhân, các kết quả kiểm tra đều nói rõ thiếu phu nhân chưa từng mang thai.” Bác sĩ vừa nói vừa tìm siêu âm B của Hạ Lăng An: “Thiếu gia, cái này rất rõ ràng, thiếu phu nhân chưa từng mang thai.”
Bác sĩ kiểm tra trước khi cưới cho bọn họ đã làm việc ở nhà họ Cố gần hai mươi năm, ông ấy đã điều trị cho Cố Đình Xuyên từ khi anh còn là một đứa trẻ, cho nên anh rất tin tưởng ông ấy.
Nghe nói như vậy, Cố Đình Xuyên chỉ cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang, anh vội chạy tới phòng ngủ, muốn chất vấn Hạ Lăng An người đang dưỡng bệnh ở trên giường.
"Đình Xuyên, anh bị sao vậy?” Hạ Lăng An thấy Cố Đình Xuyên vẫn luôn thất thần, thì nhỏ giọng gọi anh, tiếng gọi này đã cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Cố Đình Xuyên lấy lại tinh thần: “Không sao, anh đi làm trước, anh để xe đợi em bên ngoài."
Nói xong, Cố Đình Xuyên liền rời đi.
Hạ Lăng An nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Đình Xuyên, trong lòng càng hận Hạ Thanh Trì.
Nếu như không phải Hạ Thanh Trì thì cô ta và Cố Đình Xuyên cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Hai ngày nữa, kết quả xét nghiệm quan hệ cha con sẽ được công bố.
Hạ Lăng An nghĩ thầm chờ có kết quả, cô ta có thể tìm ra bộ mặt thật của cô Janey.
Hạ Lăng An đứng dậy nhìn xung quanh biệt thự sang trọng trang trí bình dị này của nhà họ Cố.
Năm năm trước, cô ta cho rằng cuối cùng mình đã có được những gì mình muốn và trở thành bà chủ của biệt thự này.
Nhưng không ngờ rằng ngày vui quá ngắn ngủi, Hạ Lăng An nhanh chóng bị Cố Đình Xuyên đuổi ra khỏi biệt thự này, cho tới bây giờ vẫn chưa quay lại đấy.
Tất cả những thứ này đều là do Hạ Thanh Trì ban tăng, tất cả đều là lỗi của cô,
Hạ Lăng An càng nghĩ lại càng tức giận.
Nghĩ đến đây, Hạ Lăng An sờ bụng của mình, nghĩ thầm: Sau bao nhiêu thời gian lên kế hoạch lần này nhất định phải thành công, mình nhất định phải trở về một cách vinh quang, trở thành bà chủ chân chính của biệt thự này.
Cho dù là Hạ Thanh Trì hay cô Janey đều không có tư cách để tranh giành người đàn ông này với Hạ Lăng An, càng không có tư cách để tranh đoạt vị trí bà chủ này của Hạ Lăng An.
Người đàn ông này và thân phận này đều là của Hạ Lăng An, chỉ có thể là của cô ta!.