Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, sau khi ăn trưa xong, Hạ Thanh Trì mới nhớ ra sáng nay cô quá bận, không có thời gian gọi điện cho Lộ Tiểu Kỳ cô ấy thế nào.
Nhưng Lộ Tiểu Kỳ cũng không liên lạc với Hạ Thanh Trì, Hạ Thanh Trì cho rằng không có tin tức mới là tin tức tốt.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Thanh Trì quyết định gọi điện cho Lộ Tiểu Kỳ.
Ngay sau khi điện thoại reo hai lần, Lộ Tiểu Kỳ nhấc máy.
“Alo, Thanh Trì.” Lộ Tiểu Kỳ nhỏ tiếng gọi, cô không quên rằng Cố Đình Thuấn là em trai của Cố Đình Xuyên, chắc hẳn Cố Đình Thuấn đã biết Hạ Thanh Kỳ từ trước.
"Cậu làm sao thế? Từ tối hôm qua không có tin gì." Hạ Thanh Trì nghe giọng điệu của Lộ Tiểu Kỳ liền biết nhất định là một tin tốt.
“Không có chuyện gì,” Lộ Tiểu Kỳ nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt lại nóng lên: “Cứ là như vậy đi.”
Hạ Thanh Trì cũng cười: “Xem ra là không tồi, tối hôm qua Hạ bảo bối còn đòi bố già đưa đến trường mẫu giáo.
"
Bố già? Lộ Tiểu Kỳ sắp cười thành ngu luôn rồi.
“Alo, Tiểu Kỳ?” Hạ Thanh Kỳ nghi ngờ khi đầu dây bên kia đã lâu không có tiếng trả lời.
“A, tớ đây,” Lộ Tiểu Kỳ tỉnh dậy sau giấc mơ và đáp.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tớ ...” Lộ Tiểu Kỳ lúng túng nói, “Bây giờ tớ đang ở nhà của Cố Đình Thuấn.”
Hạ Thanh Kỳ kinh ngạc, thì ra Lộ Tiểu Kỳ đã ở nhà của Cố Đình Thuấn tối hôm qua, vậy thì bọn họ… chả trách gì Tiểu Kỳ lại xấu hổ như vậy.
Hạ Thanh Trì muốn nhắc nhở Lộ Tiểu Kỳ, nhưng nghĩ rằng mọi người đều là người lớn rồi, có một số chuyện tự trong lòng có tính toán, nên không nói gì nữa.
“Cậu vui là được , lúc nào đó hãy đến nhà tớ, để Hạ Bảo Bối làm quen với bố già của nó.” Hạ Thanh Kỳ nói.
Lộ Tiểu Ký ừ một tiếng, "Được rồi, lát nữa sẽ hỏi anh ấy."
“Được, vậy tớ đi làm trước.” Hạ Thanh Kỳ nói rồi cúp điện thoại, không cần biết thế nào, Lộ Tiểu Kỳ đã tìm được hạnh phúc của chính mình, Hạ Thanh Kỳ đều là thật lòng vui cho cô.
“Tiểu Kỳ, em xong chưa?” Cố Đình Thuấn lịch sự gõ cửa trước khi đẩy vào.
Lộ Tiểu Kỳ vội vàng chuẩn bị: "Em xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Sao lâu như vậy? Quần áo có vừa không?" Cố Đình Thuấn nhẹ nhàng nói.
Lộ Tiểu Kỳ quay đầu lại, "Rất vừa vặn.
Vừa rồi là Janey gọi điện thoại hỏi em đang làm gì nên mới làm lỡ thời gian."
Vừa nhắc đến Janey, Cố Đình Thuấn giống như bị kéo ra khỏi thế giới hạnh phúc kia trở lại thế giới thực, trở lại thế giới thực đầy sự tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Thế giới thực của Cố Đình Thuấn không hề có sự ấm áp của Lộ Tiểu Kỳ chứ đừng nói đến tình cảm, có cũng chỉ là những âm mưu và tính toán, mục đích là khiến Cố Đình Thuấn thành bại danh liệt mà thôi.
“Đình Thuấn, có chuyện gì với anh vậy?” Lộ Tiểu Kỳ hỏi khi thấy Cố Đình Thuấn đứng ngây người.
“Không sao” Cố Đình Thuấn lấy lại tinh thần, ôm lấy vai Lộ Tiểu Kỳ: “Đi ăn tối đi, anh đã chuẩn bị xong rồi.”
Lộ Tiểu Kỳ không biết vừa rồi Cố Đình Thuấn đang nghĩ gì, cô vui vẻ đi ăn tối cùng Cố Đình Thuấn.
Tại bàn ăn, Lộ Tiểu Kỳ vui vẻ liên tục nói, nhưng Cố Đình Thuấn lại có vẻ rất lo lắng, Cố Đình Thuấn nhìn Lộ Tiểu Kỳ ở phía đối diện, chỉ cảm thấy rất xa, giống như đưa tay ra không bao giờ có thể chạm đến được.
"Tiểu Kỳ" Cố Đình Thuấn đột nhiên cắt ngang Lộ Tiểu Kỳ đang thao thao bất tuyệt.
“Sao vậy?” Lộ Tiểu Kỳ đáp trong tiềm thức.
“Em nghĩ mối quan hệ của chúng ta là gì?” Cố Đình Thuấn hỏi.
Lộ Tiểu Kỳ ngẩng đầu, cô nghĩ câu hỏi của Cố Đình Thuấn rất kỳ lạ, cô đặt đũa xuống, nhìn Cố Đình Thuấn có chút nghi hoặc nói: “Chúng ta ...!hiện tại không phải là bạn trai và bạn gái sao?”
Bạn trai bạn gái? Cố Đình Thuấn ngập ngừng, không trả lời.
“ Vậy chẳng nhẽ không phải không?” Lộ Tiểu Kỳ hỏi lại hỏi.
Lúc này Đình Thuấn mới ngẩng đầu lên và trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Đúng Thế, em mau ăn đi.”
Lộ Tiểu Kỳ nhận thấy sự khác lạ của Cố Đình Thuấn, cô không còn muốn ăn bữa ăn này nữa, cô đưa tay ra nắm lấy tay Cố Đình Thuấn: "Đình Thuấn, ý của anh là sao? Chúng ta không phải là bạn trai và bạn gái sao?"
Cố Đình Thuấn rất muốn nói với Lộ Tiểu Kỳ một cách chắc chắn rằng, không phải, Cố Đình Thuấn anh sẽ không có bạn gái! Tuy nhiên, anh nhớ đến nụ cười của Lộ Tiểu Kỳ, nhớ đến mọi thứ đêm qua, nhớ đến vết đỏ trên ga trải giường, Cố Đình Thuấn do dự.
"Đúng thế, tất nhiên chúng ta là bạn trai và bạn gái rồi" Cố Đình Thuấn giả vờ đùa cười , như thể mọi thứ vừa xảy ra là trò đùa của Cố Đình Thuấn.
Lộ Tiểu Kỳ đã thành công bị Cố Đình Thuấn lừa, cô đánh Cố Đình Thuấn vì tức giận: "Tại sao anh lại xấu như vậy? Anh dọa chết em rồi.”
Cố Đình Thuần cười, bộ dạng đắc ý vì đã thành công trong trò đùa của mình, nhưng không ai biết rằng trong lòng Cố Đình Thuấn có bao nhiêu bối rối.
“Đình Thuấn, đừng nói dối em, đừng bỏ rơi em, em sẽ không thể chịu đựng được” Lộ Tiểu Kỳ nghiêm túc nói, “Em không mạnh mẽ như Janey, nếu như anh rời bỏ em, tôi nhất định sẽ không thể chống đỡ được.
”
Cố Đình Thuấn ừ một tiếng, không nói nhiều.
Một bữa ăn, cả hai người đều có những suy nghĩ của riêng mình.
Sau khi Hạ Thanh Trì kết thúc công việc trong ngày, cô tắt máy tính vội vàng đi ra ngoài, nghĩ nhanh chóng đi đón Hạ Bảo Bối.
Đáng tiếc, là đến giờ tan làm, bắt taxi không phải chuyện dễ dàng, Hạ Thanh Kỳ đợi phút cũng không bắt được xe, đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt Hạ Thanh Kỳ.
Cửa kính xe được hạ xuống, và đó là Cố Đình Xuyên.
"Lên xe" Cố Đình Xuyên ra lệnh.
“Không cần, tổng giám đốc Cố, không làm phiền anh, tôi có thể đợi một lát nữa là được rồi.” Hạ Thanh Trì theo thói quen từ chối.
“Tôi sẽ đến trường mẫu giáo đón Cố Thần, đúng lúc tiện đường.”Cố Đình Xuyên nói.
Hạ Thanh Trì có chút do dự, không biết có nên lên xe không, nếu không lên xe của Cố Đình Xuyên, không biết sẽ phải đợi bao lâu, nhưng...
"Trường mẫu giáo sắp tan học, bọn trẻ sẽ phải đợi nếu chúng ta còn không đi.
”Câu nói Cố Đình Thuấn đã đánh thức Hạ Thanh Kỳ, cô lập tức đứng dậy và lên xe.
Hạ Thanh Trì không nói, Cố Đình Xuyên cũng vậy, dọc đường đi hai người đều không nói chuyện.
Cuối cùng cũng đến trường mẫu giáo, nhưng bởi vì trên đường tắc đường nên vẫn đến hơi muộn, Hạ Bảo Bối và Cố Thần đều đang đợi ở cổng trường mẫu giáo.
Hạ Thanh Kỳ vội vàng bước xuống xe và chạy đến chỗ Hạ Bảo Bối, phiền lòng nói: “Mẹ xin lỗi con, mẹ lại đến muộn.”
“Không sao đâu mẹ, con và anh Cố Thần đã chơi vui vẻ cùng nhau” Hạ Bảo Bối dường như không hề để bụng.
“Chú đẹp trai!” Ngay khi Hạ Bảo Bối nhìn thấy Cố Đình Xuyên, cậu bé ập tức từ bỏ Hạ Thanh Trì, thật là một cậu bé thấy sắc quên mẹ “Sao chú lại ở đây?”
Cố Đình Xuyên cúi người ôm lấy Hạ Bảo Bối: “Chú đến đón Cố Thần, buổi tối hôm nay dì nhà chú sẽ làm một chiếc bánh rất ngon, chú mời cháu đến nhà chú làm khách, ăn bánh với Cố Thần, có được không? ”
Hạ Bảo Bối có chút khó xử quay lại nhìn Hạ Thanh Trì , rõ ràng là muốn đi.
Hạ Thanh Trì cũng rơi vào thế tiến lưỡng nan, cô không muốn con gái mình buồn, nhưng mà đến nhà họ Cố