“Thanh Trì, tớ nên làm gì đây? Tớ thật sự rất yêu Cố Đình Thuấn, tớ không biết mình đã làm gì sai, vì sao Cố Đình Thuấn lại đột nhiên muốn chia tay với tớ?” Lộ Tiểu Kỳ túm lấy Hạ Thanh Trì, cảm thấy bất lực mà hỏi.
Hạ Thanh Trì xoa xoa tay Lộ Tiểu Kỳ: “Cậu đừng gấp, Cố Đình Thuấn làm vậy nhất định có lý do của anh ta, chúng ta làm rõ lý do là được rồi, cậu đừng buồn nữa.”
“Tớ không tốt chỗ nào, tớ có thể sửa.
Thanh Trì, cậu giúp tớ với, tớ thật sự không muốn rời xa Cố Đình Thuấn.” Lộ Tiểu Kỳ vừa nói xong lại bật khóc.
Hạ Thanh Trì vỗ vỗ lưng Lộ Tiểu Kỳ, trấn an rằng: “Trước tiên cậu đừng buồn nữa, cậu nghỉ ngơi cẩn thận, sáng mai công ty tớ có việc, chờ tớ xong việc, tớ sẽ đi tìm Cố Đình Thuấn ngay, nhất định sẽ giúp cậu hỏi cho rõ ràng, được không?”
Lộ Tiểu Kỳ ngơ ngác vài giây rồi mới nói: “Được, Thanh Trì, cậu nhất định phải giúp tớ.”
“Rồi, tớ nhất định sẽ giúp cậu.” Hạ Thanh Trì chắc chắn nói.
“Nhưng mà, Tiểu Kỳ này, về sau cho dù có thế nào, cậu cũng không được một mình đến quán bar uống say.” Hạ Thanh Trì nói.
Cô vừa nghĩ đến mấy thanh niên ngày hôm nay là toát mồ hôi lạnh ngay.
Nếu như cô đến trễ một bước, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa: “Sau này khi tâm trạng cậu không tốt, muốn đi quán bar, ít nhất phải gọi tớ đi cùng, được không?” Hạ Thanh Trì dặn dò.
Lộ Tiểu Kỳ gật gật đầu: “Ừ, Thanh Trì, tớ biết rồi, sau này tớ sẽ không như vậy nữa.”
Dứt lời, Hạ Thanh Trì cho Lộ Tiểu Kỳ ăn chút cháo, sau đó hai người trở về phòng ngủ nằm xuống, say rượu cả một ngày, đã vậy còn khóc lóc đã hao hết tinh thần và sức lực của Lộ Tiểu Kỳ, rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi.
Ngược lại Hạ Thanh Trì không ngủ được nữa, cô không hiểu vì sao Cố Đình Thuấn lại thay đổi nhanh như vậy, mới đây còn như keo như sơn giờ đã lập tức trở mặt không nhận người, thậm chí ngay cả sự an toàn của Lộ Tiểu Kỳ cũng không thiết đến.
Trong lúc suy nghĩ, Hạ Thanh Trì cũng không biết mình ngủ từ khi nào.
Sáng hôm sau, quả nhiên Hạ Thanh Trì dậy muộn, cô vội vàng làm xong bữa sáng rồi mới gọi Lộ Tiểu Kỳ và Hạ Bảo Bối ra ăn.
Hôm nay là ngày tổ chức cuộc họp thiết kế với Vạn Khang, nhất định không thể đến muộn được.
Lộ Tiểu Kỳ nhìn ra được sự hoảng loạn của Hạ Thanh Trì bèn chủ động nói: “Cậu mau đến công ty đi, không phải hôm nay cậu có việc sao, lát nữa cơm nước xong tớ đưa Hạ Bảo Bối đi học là được rồi.”
Hạ Thanh Trì cũng không kịp băn khoăn gì cả, vội vội vàng vàng ra ngoài, trên cơ bản là Cố Thị đang đi đúng hướng.
Hạ Thanh Trì đi tới bộ phận thiết kế, vừa thu dọn xong, tổng giám đốc Vạn của tập đoàn Vạn Khang đã tới.
Cố Đình Xuyên và tổng giám đốc Vạn vào phòng họp, các nhà thiết kế trong bộ phận thiết kế cũng đi theo.
Hạ Thanh Trì đi theo bên cạnh trưởng phòng Diêu, Đinh Linh theo sát phía sau.
Hôm nay nhà thiết kế chính chính là Đinh Linh, cô ta đã nhìn chằm chằm vị trí bên cạnh trưởng phòng Diêu từ lâu, hôm nay Đinh Linh tất nhiên phải chiếm được vị trí bên cạnh trưởng phòng Diêu.
Đến phòng họp, trưởng phòng Diêu ngồi xuống, Hạ Thanh Trì vừa định ngồi xuống thì Đinh Linh lại kéo ghế về phía sau một chút: “Hôm nay tôi mới là nhà thiết kế chính, vị trí này hẳn là của tôi chứ.”
Hạ Thanh Trì không ngờ Đinh Linh sẽ làm như vậy, ở trước mặt tổng giám đốc Vạn mà nhắm vào vị trí của cô, nhưng Hạ Thanh Trì lại không muốn từ bỏ vị trí này, trong lúc nhất thời thế là giằng co.
Trưởng phòng Diêu thật sự là trợn trắng mắt cả ngàn lần với Đinh Linh, đúng là làm loạn không cần biết thời gian địa điểm, cô ấy liếc mắt nhìn sang chỗ Cố Đình Xuyên và tổng giám đốc Vạn, phát hiện hai người đang nói chuyện, không chú ý tới chuyện xảy ra bên này.
“Đinh Linh, Janey, dựa theo vị trí ban đầu, mau ngồi xuống.” Trưởng phòng Diêu ra lệnh.
Đinh Linh vẫn không buông ghế ra, trưởng phòng Diêu thấy thế vội vàng đứng dậy, hạ giọng nói bên cạnh Đinh Linh: “Cô muốn thể hiện bộ phận thiết kế của chúng ta bất hòa trước mặt tổng giám đốc Vạn hả? Phá hỏng vụ hợp tác, tổng giám đốc Cố sẽ xử lý cô thế nào đây?”
Đinh Linh có hơi dao động, trưởng phòng Diêu tiếp tục nói: “Đừng không biết suy nghĩ đến đại cục, hôm nay cô có thể thuận lợi nắm được vụ hợp tác với Vạn Khang, vị trí này của tôi cô cũng ngồi lên được.”
Đinh Linh nhìn thoáng qua Cố Đình Xuyên và tổng giám đốc Vạn, cô ta cũng biết làm lớn chuyện cũng không có lợi cho ai cả, trước mắt ngay cả trưởng phòng Diêu cũng đang giúp Hạ Thanh Trì, bản thân không chiếm được ưu thế.
Thế nhưng, chỉ cần Đinh Linh nắm được vụ hợp tác này, muốn vị trí của Hạ Thanh Trì không phải là dễ như trở bàn tay sao.
Nghĩ tới đây, Đinh Linh buông ghế ra, ngồi vào vị trí của mình, Hạ Thanh Trì không so đo nhiều, kéo ghế ngồi xuống.
“Tổng giám đốc Cố, sắp đến giờ rồi, chúng ta chính thức bắt đầu thôi.” Trưởng phòng Diêu ở một bên nhắc nhở Cố Đình Xuyên.
Cố Đình Xuyên gật đầu: “Được rồi, vậy thì bắt đầu đi.”
“Vâng,” Trưởng phòng Diêu đứng dậy: “Đầu tiên chúng tôi hoan nghênh tổng giám đốc Vạn của tập đoàn Vạn Khang đã đến công ty chúng tôi để tham gia hội nghị hôm nay,” Dứt lời, trưởng phòng Diêu dẫn đầu vỗ tay, chào mừng tổng giám đốc Vạn.
“Chủ đề chính của cuộc họp hôm nay là xác định bản thảo thiết kế cho cuộc hợp tác giữa Cố Thị và Vạn Khang.” Sau khi tràng vỗ tay kết thúc, trưởng phòng Diêu tiếp tục nói.
“Kế tiếp, chúng ta sẽ mời nhà thiết kế Đinh Linh phụ trách cuộc hợp tác lần này lên trình bày và giải thích cụ thể cho chúng ta phương án thiết kế lần này.” Nói xong, trưởng phòng Diêu đưa tay mời Đinh Linh.
Đinh Linh kiêu ngạo đứng dậy, khẽ gật đầu với tổng giám đốc Vạn và Cố Đình Xuyên, sau đó Đinh Linh mở máy chiếu trong phòng họp, trên đó xuất hiện bản thảo thiết kế của Đinh Linh.
Hạ Thanh Trì chỉ liếc mắt một cái là biết bản thảo thiết kế hôm đó Tiểu Mễ cho mình thật sự là của Đinh Linh, trong nháy mắt đó, Hạ Thanh Trì không phải hối hận vì mình đã không lấy mà là thấy may mắn mình đã không lấy.
Bởi vì trên thế giới này sẽ không có chuyện nhân bánh từ trên trời rơi xuống, Đinh Linh cũng tuyệt đối không thể nào dễ dàng để Tiểu Mễ trộm bản thảo thiết kế của mình đưa cho Hạ Thanh Trì, cho nên, trong đó nhất định có âm mưu, bởi thế mà Hạ Thanh Trì cảm thấy may mắn vì mình không lấy bản thảo thiết kế.
“Tổng giám đốc Vạn, xin chào ngài, đây là bản thảo thiết kế tôi đã thiết kế cho cuộc hợp tác lần này giữa hai công ty chúng ta.” Đinh Linh nói một cách tự tin, nói xong, Đinh Linh bắt đầu sang trang.
“Triết lý thiết kế của tôi là xa hoa nhưng có ý nghĩa, trang phục của tập đoàn Vạn Khang luôn là phong cách sang trọng nhẹ nhàng, nhưng tôi cho rằng năm nay chúng ta có thể đột phá, thử phong cách sang trọng xa xỉ.”
“Tổng giám đốc Vạn, ngài xem, quần áo và phụ kiện tôi sử dụng đều là loại cao cấp nhất, phối hợp với những đường cắt may thịnh hành nhất năm nay, hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả làm cho người ta như thấy được chân lý mới.”
Đinh Linh tự mình giới thiệu, trong giọng nói tràn đầy tự tin và tự hào, cô ta hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt tổng giám đốc Vạn ngồi một bên đã rất khó coi.
“Tổng giám đốc Cố, thiết kế năm nay của Cố Thị có phần hơi bị khoe của đấy.” Xem xong thiết kế của Đinh Linh, tổng giám đốc Vạn nói một cách khéo léo.
Thật ra, Cố Đình Xuyên xem xong bản thảo thiết kế này cũng nhíu mày, tập đoàn Vạn Khang vẫn luôn làm theo con đường sang trọng nhẹ nhàng, đối tượng là giới nhân viên văn phòng, mà quần áo Đinh Linh thiết kế lại không phải là thứ hợp với túi tiền của giới nhân viên văn phòng.
“Tổng giám đốc Cố, tôi thấy hôm nay đến đây trước đã, về phần hợp tác, chúng ta để khi nào bàn bạc sau nhé,” Nói xong, tổng giám đốc Vạn đứng dậy chuẩn bị rời đi luôn.